Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hắn là học trò ta

Thương thế của Thần Dung Hoàng rất nặng, không chỉ căn cơ hủy, linh hồn cũng đã bắt đầu tán loạn, vốn không có ý định tiếp tục sống sót, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thiếu gia lại ban tặng hắn cơ hội quý giá, để đối phương cứu người!
Nếu như nói trước đó, thừa nhận đối phương là thiếu gia, là bởi vì Linh Thần, mà bây giờ là thật tâm thần phục!
Vị thiếu gia này, mặc dù làm việc có đôi khi không quá tin cậy, cũng không coi trọng quy tắc, nhưng làm người có điểm mấu chốt của mình, dù là khó khăn đi nữa, cũng sẽ không từ bỏ kiên trì!
Chỉ sợ đây mới là nhân cách mị lực chân chính của hắn, để vô số đệ tử, vô số thú sủng cam tâm tình nguyện theo sau lưng, đến chết cũng không hối hận.
- Lão sư...
Lưu Dương xiết chặt nắm đấm.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi lại là hắn, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội Thần Linh ban cho, cầm đến cứu người... Cho nên lão sư là lão sư, mới có thể để cho người phục sát đất.
- Có chủ nhân như vậy, là chuyện may mắn của ta!
Hốc mắt của Hỏa Tư Cổ Thánh cũng đỏ lên.
Làm Thánh thú, sợ nhất là chọn sai người, chủ nhân vì tính mạng bản thân, không quan tâm thú sủng... Cùng nhau đi tới, vị chủ nhân này không những không có làm như vậy, ngược lại khắp nơi thay nó suy nghĩ, nhận người như vậy làm chủ, dù thật chết rồi, cũng cam tâm tình nguyện!
Ý tưởng giống nhau xuất hiện ở trong óc Mặc Linh Cổ Thánh, mọi người nhìn một màn trước mắt, đều có suy nghĩ, thần thái phức tạp.
- Thiếu gia, ta đã không cứu nổi, khỏi cần vì ta lãng phí cơ hội...
Thân thể Thần Dung Hoàng run rẩy, giãy dụa lắc đầu.
Thần Linh bằng lòng ra tay, đối với tu luyện giả mà nói, nắm giữ dạng tác dụng cùng hiệu quả như thế nào hắn quá rõ ràng, hắn thân thể hấp hối, không đáng lãng phí cơ hội.
- Có phải lãng phí hay không, thiếu gia ta tự có quyết định!
Ngẩng đầu nhìn về phía bóng người trên không, Trương Huyền nói:
- Thế nào? Linh Thần đã dặn dò ngươi, phải xuất thủ giúp ta, ta nói yêu cầu, ngươi sẽ không phải không làm được chứ!
- Hắn...
Bóng người cúi đầu nhìn Thần Dung Hoàng, nhíu mày:
- Ngươi xác định là yêu cầu này?
- Xác định!
Trương Huyền gật đầu.
- Tốt...
Bóng người dừng lại một chút:
- Tính mạng hắn bị hao tổn nghiêm trọng, trong thế giới lực lượng thiếu thốn này, muốn sống sót gần như không có khả năng, trừ khi mang về thượng giới! Bất quá, không gian bích lũy chắc chắn, ta muốn dẫn người tới, cũng sẽ bị quy tắc phản phệ... Như vậy đi, ta có thể mang linh hồn của hắn đi, nghĩ biện pháp cứu chữa, còn thân thể liền không có biện pháp gì!
- Linh hồn cũng được!
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Thân là Vu Hồn sư, trong lòng của hắn rõ ràng, chỉ cần hồn phách vẫn còn, chẳng khác nào sinh mệnh vẫn còn, nhiều nhất tiêu tốn chút công phu luyện chế thân thể là được.
- Tốt!
Bóng người không nói thêm lời, tay ngọc nhẹ nhàng vồ một cái.
Thần Dung Hoàng ngồi tại nguyên chỗ không nhúc nhích, đầu lâu nghiêng một cái, cắt đứt hô hấp, sau đó linh hồn xuất hiện ở trong lòng bàn tay đối phương, bị một cỗ lực lượng đặc thù phong ấn.
Ầm ầm!
Làm xong những sự tình này, bóng người mới chậm rãi bay đi, thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, tựa như lúc nào cũng sẽ lần nữa phá vỡ không gian bích lũy, biến mất khỏi thế giới này.
Đột nhiên nàng ngừng lại, đầu hơi nghiêng:
- Ta rốt cuộc minh bạch, vì sao Linh Thần lại ưa thích ngươi không rời... Bất quá, muốn tìm nàng, ngàn khó vạn khó, hi vọng ngươi có thể kiên trì...
Nói xong càng lúc càng mờ nhạt, bành một tiếng, biến mất tại nguyên chỗ, cũng không thấy tung tích nữa.
- Ta hiểu rồi...
Nhìn bóng người trước mắt mất đi, Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.
Hô!
Quang mang tán đi, tế tự kết thúc.
Trương Huyền đứng tại chỗ, thất vọng mất mát.
Mặc dù lần này vẫn không được tin tức chính xác của Lạc Nhược Hi, nhưng đã rõ ràng, muốn chân chính cùng một chỗ, quả thực khó khăn tầng tầng, mà chủ yếu là trước tới phá toái hư không!
Chỉ có đạt tới loại cảnh giới này, mới có cơ hội đi vào thế giới cao hơn, đi vào thượng giới, đi tìm người yêu trong lòng.
- Chủ nhân...
- Hội trưởng!
Hỏa Tư Cổ Thánh cùng Mặc Linh Cổ Thánh đi tới trước mặt.
Trương Huyền quay đầu.
- Ba đại Hoàng giả của Dị Linh tộc, tất cả đều tiêu vẫn, hiện tại toàn bộ hoàng thất như rắn mất đầu, mặc dù Dương Lưu được xác nhận làm Dung Hoàng, nhưng tu vi cùng kinh nghiệm không đủ, ta xem không bằng...
Mặc Linh Cổ Thánh mắt sáng lên, trong mắt sát khí đằng đằng.
Vu Hồn nhất mạch, nằm gai nếm mật, tiềm phục ở trong Dị Linh tộc, nguyện vọng lớn nhất là hủy diệt đối phương, hiện tại thời cơ cuối cùng đã tới, bằng vào thực lực cùng danh vọng của hội trưởng, ra lệnh một tiếng, cướp lấy chính quyền dễ như trở bàn tay!
Không có trả lời hai người, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Lưu Dương!
Lưu Dương đi tới trước mặt, đầu gối mềm nhũn quỳ mọp xuống đất:
- Đồ nhi Lưu Dương gặp qua ân sư!
- Đồ nhi? Ân sư?
Liếc mắt nhìn nhau, hai cổ thánh đều ngẩn ngơ.
Lúc nào thiếu gia (hội trưởng) thu Thần Dung Hoàng tân nhiệm làm đệ tử?
- Tại hạ là đệ tử thân truyền của ân sư, hơn một năm trước liền bái sư...
Lưu Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, công pháp trong cơ thể khôi phục bình thường, sát lục chi khí trên người biến mất, thân thể cũng dần dần hạ thấp, rất nhanh biến thành bộ dáng lúc đầu.
- Ngươi, ngươi là nhân tộc?
Mặc Linh Cổ Thánh trợn mắt lên.
- Đúng!
Lưu Dương gật đầu.
Ở đây không có người ngoài, khỏi cần tiếp tục giấu diếm.
Mặc Linh cùng Hỏa Tư Cổ Thánh bối rối.
Thần Dung Hoàng đủ loại đề phòng, tốn tâm huyết tìm được truyền nhân, lại là học sinh của hội trưởng (chủ nhân), cái này chẳng phải tương đương khỏi cần cướp đoạt, Dị Linh nhất mạch cũng đã rơi vào trong tay?
- Phải, Lưu Dương là thân truyền của ta, vừa mới được xác định Dung Hoàng, khẳng định có không ít thanh âm phản kháng, các ngươi giúp một tay, trong một tháng bình định phản loạn, nhất thống Dị Linh tộc, thiết lập hắn làm Dị Linh Hoàng duy nhất!
Trương Huyền không nói thêm lời, dặn dò.
Mặc dù Linh Hoàng, Tinh Hoàng chết rồi, nhưng bọn hắn còn có không ít thuộc hạ, các nơi còn có không ít vương giả, cũng cần tiến hành thống nhất, Lưu Dương vừa mới tiếp nhận truyền thừa, cơ sở nông cạn, tự nhiên còn cần hai vị này nâng đỡ.
Có hai người bọn họ, Dị Linh nhất mạch không người có thể phản kháng, Lưu Dương trở thành Dị Linh Hoàng chân chính khống chế thiên hạ, chỉ là vấn đề thời gian.
- Chủ nhân (hội trưởng) yên tâm, chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ bình định!
Mặc Linh Cổ Thánh cùng Hỏa Tư Cổ Thánh đồng thời gật đầu.
- Đi đi, ta muốn bế quan một đoạn thời gian, sau khi các ngươi bình định náo động, chân chính khống chế Dị Linh tộc, tới nơi này tìm ta là được!
Trương Huyền xua tay.
Mọi người đồng thời gật đầu.
Thế lực ba đại Hoàng giả tụ tập cùng một chỗ, khẳng định khó khăn tầng tầng, có điều bằng vào uy thế chém giết Thần Linh, cùng Thần Dung Hoàng trước khi chết uỷ thác, Lưu Dương thành công cũng không khó.
Nhìn bọn họ rời đi, Trương Huyền yên tĩnh ngồi tại nguyên chỗ không biết qua bao lâu, thân thể nhoáng một cái, đi vào không gian gấp.
Hiện tại có thời gian nhàn rỗi, vừa vặn nhìn xem có thể luyện chế thi thể Thần Linh thành Vô Hồn Kim Nhân hay không!
Thuận tiện cho Ngoan Nhân xương đùi cùng chân xương luyện hóa, hơn nữa nghĩ biện pháp để hắn lột xác ra cơ bắp, bản thân cũng tiện học tập quan sát, tranh thủ sớm ngày đạt tới loại cảnh giới này, từ đó phá toái hư không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận