Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cứu giúp một chút?

Thành thị này cực kỳ rộng lớn, xem như Minh Lý Chi Nhãn cũng không nhìn thấy tận cùng. Nó khảm nạm ở bên trên bình nguyên to lớn, giống như là một khỏa trân châu chói mắt ở bên trong đất cát.
- Đế đô của Đế quốc nhất đẳng. . . Quả nhiên hùng vĩ!
Ánh mắt Trương Huyền nhếch lên.
Không hổ là Đế đô của đế quốc nhất đẳng, hùng vĩ khí phách, Thiên Huyền vương quốc so sánh với nó giống như cục đất ở nông thôn vậy, không có ý nghĩa.
Thậm chí độ lớn của thành thị này đã gần bằng diện tích của Thiên Huyền vương quốc.
Cả tòa thành thị được linh khí vây quanh, dường như có trận pháp rất lớn khống chế thời tiết, khí hậu trong nội thành. Khiến cho người ở lại trong đó càng dễ tu luyện, dễ tiến bộ hơn.
- Nghịch thiên thay đổi thời tiết, đây là thủ đoạn mà Thánh giả mới có!
Ngọc Phi Nhi đi tới, vẻ mặt kiêu ngạo.
Từ trước cho tới nay, kẻ trước mắt này đều ngưu bức, khiến cho nàng cảm thấy mình giống như cô nương từ nông thôn nghèo đến vậy. Rốt cuộc hiện tại cũng đã nhìn thấy đối phương khiếp sợ, nàng lập tức đắc chí vừa lòng.
- Ừm!
Mặc dù hắn cũng có thể bố trí trận pháp, ở trên trận pháp nhất đạo cũng không yếu hơn Trận Pháp sư ngũ tinh. Thế nhưng nếu muốn bố trí ra một đại trận có thể khống chế phương viên phạm vi mấy ngàn dặm, vẫn khó mà làm được.
Loại trận pháp cấp bậc này, không chỉ cần khống chế tinh chuẩn, quan trọng nhất chính là phải có khống chế tuyệt đối đối với lực lượng, một khi xử lý không tốt thì sẽ sụp đổ, sẽ tạo thành lực phá hoại to lớn.
- Hơn hai mươi ngày chúng ta đã trở lại, cách lúc khai giảng còn có mấy ngày. Hẳn đám người Hồng sư cũng vừa mới tới, ta muốn tụ hợp với bọn hắn trước!
Từ trong khiếp sợ khôi phục lại, Trương Huyền nói.
Dung hợp linh hồn làm trễ nải ba ngày, Địa Cung của Dị Linh tộc lại chậm trễ ba bốn ngày trời. Về sau ở Thú đường, phi hành hai mươi ngày, cách thời hạn một tháng còn có thời gian ba ngày. Dựa theo tình huống bình thường, hẳn đám người Hồng sư cũng vừa mới đến nơi này không lâu.
- Học viên mới tới Huyễn Vũ đế quốc đều ở Sĩ Tử hải, để ta mang ngươi tới, sau đó chúng ta cũng phải về học viện phục mệnh!
Ngọc Phi Nhi nói.
Bọn hắn đi ra ngoài không chỉ có hoàn thành thí luyện mà còn phát hiện ra bí mật lớn như thế, cho nên cần phải trở về bẩm báo.
Đám người Hình Viễn, Ngô Chấn đã sớm trở về, thế nhưng thủ thư mà Ngô Dương Tử để lại, còn có lô đỉnh cũng ở trong tay Lạc Thất Thất, lại thêm Trương Huyền trở về làm cho hai nàng cần phải bẩm báo ở trước mặt, như vậy mới có thể nói rõ ràng mọi chuyện.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
- Lão sư, Sĩ tử hải là chỗ ở của tân sinh học viện, trong đó không chỉ có học viên mới của Huyễn Vũ đế quốc mà cũng có học viên từ các đế quốc nhị đẳng khác, thậm chí có cả thiên tài Hồng Viễn đế quốc. Người phải cẩn thận, tuyệt đối không nên náo loạn, gây ra mâu thuẫn!
Lạc Thất Thất dặn hắn một câu.
Người có thể xưng là thiên tài, nhất định đều là hạng người kiêu căng khó thuần. Sĩ tử hải là nơi Hồng Viễn đế quốc tiếp đãi tân sinh, thiên tài trong đó nhiều vô số kể. Gây ra mâu thuẫn với bọn hắn thì xem như công chúa như Ngọc Phi Nhi, đến lúc đó cũng không tiện ra mặt.
- Yên tâm đi, ta là người thành thật, không sẽ chọc vào phiền phức!
Trương Huyền cười cười.
Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Nếu như ngươi là người thành thật, như vậy đám người chúng ta còn không phải là thầy giáo ngoan ngoãn hay sao?
Ngày đầu tiên đến Huyễn Vũ đế đô, trước tiên làm cho Phùng sư rơi tới mức hoàn toàn biến dạng. Sau đó đánh cho ba thứ hạng đầu của các nước chư hầu khác thành đầu heo, đi vào Hóa Thanh trì thì lại biến thành thi thể. . .
Dù sao, ngươi đi đến đâu cũng đều là gà bay chó chạy, thần quỷ lui tránh, thế mà còn dám nói mình là người thành thật!
Sĩ tử hải là chỉ tân sinh bốn phương tám hướng đến đây nhiều như đại dương mênh mông, lại gọi là Sĩ tử cư, Tân sinh cư.
Ở một bên Hồng Viễn thành, cách Danh sư học viện không quá xa. Tốc độ của Tử Dực Thiên Hùng thú cực nhanh, không lâu sau đã đi đến gần.
Từ bên trên phi chu đi xuống, thu đồ Thú đường tặng cho hắn vào giới chỉ trữ vật, lúc này Trương Huyền mới cáo từ với hai người Lạc Thất Thất.
Đi vào cửa lớn Sĩ tử hải, bên trong có vô số kiến trúc san sát, từng Danh sư tuổi trẻ đang đi tới đi lui, khiến cho người ta có một loại cảm giác tinh khí thần sung mãn.
Những người này thoạt nhìn đều chừng hai mươi tuổi, cấp bậc lại đều đạt đến tứ tinh, thậm chí không ít người tu vi đều là Hợp Linh cảnh, so với hắn cũng không kém chút nào.
Không hổ là thiên tài tới từ rất nhiều tông môn, vương quốc, đế quốc, rất không tầm thường.
Dựa theo phương vị mà đám người Lạc Thất Thất đã nói, hắn tìm một hồi, rất nhanh đã đi tới một cái sân.
- Ừm? Tại sao lại không có ai thủ vệ vậy?
Nhìn một chút, xác nhận đây là chỗ ở của tân sinh Huyễn Vũ đế quốc tới, Trương Huyền rất là kỳ quái thầm nhủ.
Chỗ ở của tân sinh đế quốc khác, tất cả đều đóng chặt cửa nẻo, hoặc là có người trấn giữ. Mà ở trong đó, cửa lớn mở ra, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không có, chẳng lẽ, bản thân hắn đã đoán sai, đám người Hồng sư còn chưa tới hay sao?
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, hai chân nhấc chân đi vào.
Trong sân sạch sẽ gọn gàng đã nói rõ thường xuyên có người quét dọn, bên trong hành lang lương đình chung quanh cũng có dấu vết nhân loại ở lại.
- Xem ra người đã đi tới, làm sao tất cả đều vắng mặt cơ chứ?
Hắn thân là nửa bước Danh sư ngũ tinh, càng có Minh Lý Chi Nhãn cho nên muốn nhìn ra nơi này có người ở hay không vẫn rất hay không. Trong lúc đang cảm thấy kỳ quái thì đã nghe thấy phía trước có tiếng rít vang lên, dường như có đồ vật gì đó đâm vào trên vách tường trước mặt, làm cho bụi đất tung bay.
- Có người đang chiến đấu!
Tối sầm mặt lại, hắn vội vàng đi thẳng về phía trước, vòng qua một cái hành lang đã lập tức nhìn thấy trong cái sân rộng lớn có một cái lôi đài không lớn. Mà phía trên đang có người tỷ thí.
Dưới đài có một đống người, đám người Hồng sư, Phùng sư đột nhiên xuất hiện.
Đám người Nhược Hoan công tử, Tất Giang Hải, La Tuyền đi cùng hắn cũng ngồi ở phía dưới, chỉ là, khuôn mặt mỗi người đều đỏ ửng, mặt mũi bầm dập, hình như mới vừa bị người ta đánh cho một trận.
Người đang tỷ thí trên đài cũng là người mà hắn quen, là một vị thiên tài do Phùng sư dẫn đầu, gọi là Hàn lăng. Tu vi sớm đã đạt đến Hợp Linh cảnh trung kỳ, gần một tháng không gặp, không ngờ đã mạnh hơn, đã đột phá hậu kỳ.
Còn chưa có ra tay đã khiến cho người ta cố một loại cảm giác mạnh mẽ đến cực điểm.
Phía đối diện hắn là một thanh niên áo xám, thực lực của người này cũng là Hợp Linh cảnh hậu kỳ. Thế nhưng sức chiến đấu dường như mạnh hơn, Hàn lăng vừa mới giao thủ đã liên tục bại lui, thối lui đến biên giới lôi đài.
- Hàn sư cố lên!
- Không thể thua nữa...
- Đúng vậy a, nếu như thua thì chúng ta chỉ có thể nghe theo bọn họ mà thôi...
. . .
Phía dưới, đám người La Tuyền đều xiết chặt nắm tay, vẻ mặt đỏ lên, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng.
- Làm cái gì vậy?
Thấy mọi người quá mức chú ý tới chiến đấu, ngay cả hắn đi tới cũng không phát hiện ra, Trương Huyền gãi gãi đầu.
Làm sao lại đánh nhau cơ chứ?
- Ha ha, đừng vùng vẫy nữa, nhanh nhận thua đi! Ta ở trong tay Phong sư huynh ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được. Ngay cả ta cũng không đánh lại mà còn muốn khiêu chiến sư huynh, nằm mơ đi!
Vừa tới gần, thanh niên đối diện với Hàn Lăng rất là đắc ý, cất tiếng cười to:
- Yên tâm, theo chúng ta sẽ có chỗ tốt của các ngươi, nếu như tiếp tục ngu xuẩn mất khôn thì cũng đừng trách ta không khách khí!
Trong lúc nói chuyện, công kích một chiêu nối tiếp một chiêu, lực lượng cuồng mãnh khiến cho vẻ mặt Hàn Lăng trắng bệch, cưỡng ép chống cự.
- Hồng sư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Nhìn một hồi, biết Hàn Lăng bại cục đã định, sẽ không kiên trì được thêm mấy chiêu, Trương Huyền đo tới dưới đài, không nhịn được nhìn về phía Hồng sư cách đó không xa.
- Ah. . . Trương sư, ngươi không có việc gì chứ? Ngươi đã trở về, quá tốt rồi!
Nhìn thấy Trương sư xuất hiện, Hồng sư hưng phấn tới mức suýt chút nữa đã nhảy lên, những người khác dưới đài, bao gồm cả La Tuyền ở bên trong cũng đều hưng phấn tới mức khuôn mặt đỏ lên.
Thậm chí ngay cả Tú Liên công tử trước đó bị hắn đánh thành đầu heo cũng hốc mắt đỏ lên, giống như là nhìn thấy thân nhân, kích động mà không nói ra được.
- Làm sao vậy?
Thấy bộ dáng này của mọi người, Trương Huyền rất là nghi hoặc, không đến một tháng không gặp, có cần thiết phải như vậy hay không?
- Là khảo hạch tân sinh!
Biết hắn không hiểu, Hồng sư vội vàng giải thích:
- Hạng mục khảo hạch đã được quyết định, là đi săn ở Hồng Viễn sơn mạch...
Rất nhanh, Hồng sư đã nói lại tất cả mọi chuyện một lần.
Nghe xong, Trương Huyền cũng coi như đã hiểu ra.
Cũng không phải là tham gia thi đấu Danh sư, đi vào mười vị trí đầu là có thể trực tiếp đi vào Danh sư học viện. Mà còn cần thông qua khảo hạch nhập môn, nội dung mỗi lần khảo hạch đều không giống nhau. Có từng quan, có xông trận, có văn thí. . . Mà năm nay là đi săn.
Địa điểm đi săn là ở Lôi Viễn phong trong Hồng Viễn sơn mạch.
Lôi Viễn phong là một sơn mạch to lớn gần Danh sư học viện, dốc đứng như đao, khó mà leo trèo. Coi như cường giả Hợp Linh cảnh, muốn đi lên đó cũng rất khó khăn, huống chi còn phải đi săn ở trong đó.
Săn giết được cấp bậc linh thú khác biệt thì thành tích lấy được cũng sẽ khác biệt, lấy một ngày làm giới hạn. Săn giết được một đầu linh thú Trọc Thanh cảnh đỉnh phong thì coi như thông qua.
Mặc dù linh thú có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng bằng vào nhãn lực Danh sư và thực lực Hợp Linh cảnh của mọi người, muốn săn giết loại linh thú cấp bậc này vẫn rất là nhẹ nhàng, thế nhưng. . . Số lượng linh thú trong toàn bộ sơn mạch có hạn, hơn nữa linh thú biết mình sẽ bị săn giết cho nên nhất định sẽ chạy trốn, hoặc là ẩn nấp, không phải dễ dàng tìm kiếm như vậy.
Lại thêm, số lượng săn giết càng nhiều, nếu như vượt qua giá trị hợp cách thì có thể hối đoái học phần. . . Chuyện này rất dễ tạo ra cảnh cướp bóc giữa các tân sinh với nhau.
Càng quan trọng hơn là, linh thú bên trong dãy núi không riêng gì Trọc Thanh cảnh mà còn có Hợp Linh cảnh, Kiều Thiên cảnh, thậm chí còn có cấp bậc cao hơn. Sau khi tiến vào bên trong đó, không chỉ phải đi săn mà còn phải đề phòng bị linh thú giết ngược lại!
Mỗi lần khảo hạch đều có không ít tân sinh thương vong.
Có thể nói, chỉ cần khảo hạch bắt đầu thì sẽ chính là một trận chiến đấu. Đối với tâm tính, thực lực, ứng biến, nhãn lực của Danh sư. . . Rất nhiều phương diện đều được tiến hành khảo nghiệm.
Chỉ có cường giả chân chính mới có thể trổ hết tài năng, một tiếng hót lên làm kinh người. Người thực lực yếu hoặc là tâm tính không tốt, chỉ sợ đi vào không được bao lâu thì tâm tính sẽ sụp đổ, cuối cùng thảm bại mà quay về.
Lần khảo hạch này chính là một trận khảo nghiệm khôn sống mống chết, không được thì cũng chỉ có thể rời khỏi mà thôi!
Vì dễ thông qua hơn, tránh khỏi nguy hiểm, không ít đế quốc vừa đến đã tạo thành liên minh.
Người trong liên minh nhiều, coi như gặp phải thân sinh thực lực mạnh tân sinh cướp đoạt và linh thú cường đại thì cũng có thể chống chọi.
Chỉ là, kết minh có lợi cũng có hại, chỗ tốt đương nhiên không cần phải nói, có thể khiến cho người tham gia khảo hạch càng thêm an toàn. Chỗ xấu chính là nhiều người, linh thú sẽ rất dễ dàng phát hiện ra, trực tiếp chạy trốn. Coi như may mắn bắt lấy, khi phân phối cũng có chủ thứ, còn có vấn đề lần lượt.
Làm chủ, sẽ được hưởng thụ phân phối trước tiên, có khả năng kết thúc mỗi ngày, đến lúc khảo hạch kết thúc, người đi theo phụ ngay cả một đầu cũng không được, cuối cùng toàn bộ đều phải chịu cảnh ngộ bị đào thải.
Có thể nói, có thể thông qua hay không thì phải nhìn thành quả đi săn như thế nào. Cùng phân chia thế lực làm chủ như thế nào, do đó, vì muốn có được quyền chủ động, chỉ cần liên minh, đều cần phải phân ra quyền chủ động.
Người đang đối chiến với mọi người là Danh sư đến từ Kim Hải nhị đẳng đế quốc, hai bên quyết định liên minh lại, đang tranh đoạt chủ phụ quyền trong liên minh, lấy thực lực để định thắng thua.
- Tổng cộng so mấy trận? Chúng ta đã so mấy trận rồi?
Nghe giải thích xong, xem như Trương Huyền đã hiểu ra cho nên không nhịn được hỏi.
Nếu như chỉ là thua một nữa, hiện tại tới hắn thì có lẽ còn có thể cứu giúp được mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận