Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ngươi chính là Trương sư?

- Chưa dùng!
Trương Huyền nói.
Đi săn vài Linh thú Kiều Thiên cảnh, Quy Nhất cảnh mà thôi, hắn thật đúng là khinh thường dùng Thiên Hùng thú.
Còn Linh thú cấp bậc cao, coi như dùng cũng vô dụng, còn không sảng khoái bằng Ngoan Nhân, khôi lỗi.
- Chưa dùng...
Khóe miệng co giật, Dư huynh, Phong Ngô sắp muốn khóc.
Trước khảo hạch, bọn họ từng chuyên môn thỉnh giáo Mi trưởng lão, có thú sủng cấp cao thì như thế nào.
Lấy được trả lời là chỉ có thể sử dụng một lần.
Vốn cho rằng, tên này lấy được nhiều nội đan như vậy, tất nhiên mượn nhờ lực lượng của thú sủng, không nghĩ tới... lúc này mới triệu hoán.
Mười phút, đối với bọn hắn, bắt một Linh thú rất khó làm được, nhưng đối với Thiên Hùng thú nửa bước cửu trọng, lại không tính là gì.
Sẽ không nghịch chuyển như vậy chứ!
Nếu thật như vậy, khẳng định sẽ trực tiếp khóc chết.
- Coi như sử dụng, cũng chưa chắc có thể bắt được Linh thú... Cho dù bắt được, cũng không nhất định trong vòng mười phút có thể trở về! Chúng ta vẫn có hi vọng!
Mặc dù buồn bực, nhưng Dư huynh vẫn cắn răng.
Đối phương dùng Thiên Hùng thú thì sao? Bọn họ cũng không tính thua!
Coi như thực lực của đại gia hỏa kia mạnh, muốn trong vòng mười phút bắt một Linh thú Kiều Thiên cảnh, mang đến nơi đây, cũng không dễ dàng như vậy.
- Được rồi, vậy cũng chỉ có thể chờ...
Không để ý tới đối phương, Trương Huyền nhìn lên bầu trời.
Vừa rồi thời điểm xuống núi, hắn chú ý quan sát, biết chỗ nào có Linh thú, trước đó trong tiếng hô, liền trực tiếp nói cho Thiên Hùng thú, tên này xuất mã, bắt một hai con thật không khó lắm, chỉ nhìn cấp bậc gì mà thôi.
Tốt nhất là vượt qua Hợp Linh cảnh.
Đang suy tư, chỉ thấy Tử Dực Thiên Hùng thú vỗ cánh khổng lồ, lần nữa bay trở về, móng vuốt thô to buông xuống, một Linh thú phi hành bị bắt, xách theo bay tới.
- Rất nhanh nha, nhưng mà Linh thú này... làm sao nhìn quen mắt như thế?
Thấy tên này mới vừa bay qua không đến hai phút liền trở lại, Trương Huyền gật gật đầu, nhìn về phía Linh thú bị nó bắt, nhịn không được sững sờ.
Sao tên này nhìn quen mắt như thế?
Không phải gia hỏa báo cáo “công việc”, thuận tiện đoạt trữ vật giới chỉ của Dư huynh, Phong Ngô ư?
Xem ra tên này đang phi hành ở trên trời, bị Thiên Hùng thú đ-ng phải, trực tiếp xách tới.
- Nhưng mà cái tên này...
Khóe miệng co giật, vội vàng nhìn về phía Dư huynh, Phong Ngô cách đó không xa, quả nhiên thấy hai người mắt đỏ ngầu, nhe răng trợn mắt, sắp muốn ăn thịt người.
- Chính là tên này, thật là ông trời có mắt...
- Quá tốt rồi...
Linh thú phi hành, một khi chạy trốn, núi cao biển rộng, trừ khi mình cũng biết bay, nếu không muốn bắt được gần như không có khả năng.
Bọn họ đã sớm làm xong ý định, chờ khảo hạch xong xuôi, trèo non lội suối cũng phải tìm được gia hỏa này, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, không đến nửa ngày, tên này liền bị Linh thú của Trương sư bắt lấy.
Thật là ông trời có mắt!
Như vậy, bọn họ không chỉ báo được đại thù, còn lấy về trữ vật giới chỉ, điểm tích lũy cao hơn!
- Trương sư, nhanh bảo thú sủng của ngươi ném tên này đến, ta có chút ân oán cá nhân, muốn kết toán với nó...
Rít lên một tiếng, Dư huynh hận ý cuồn cuộn.
- Ném đến?
Nhìn thấy bộ dạng của tên này, Trương Huyền lắc đầu, ngửa đầu nói một tiếng.
Nghe được phân phó, Tử Dực Thiên Hùng thú chần chờ một chút, buông Linh thú kia ra.
Hô!
Linh thú Hóa Phàm thất trọng như đạn pháo thẳng tắp rơi tới chỗ Dư huynh.
- Quá tốt rồi, ta muốn ngươi chết...
Thấy bị ném đến, nhớ tới đường đường Danh Sư lại bị lột sạch sẽ trơn tru, bàn chân Dư huynh đạp mạnh.
Nắm đấm thô to hình thành hoa văn cương khí, uyển như hỏa diễm, quét sạch lên trên.
- Hắn muốn làm gì?
- Không biết, đây là Trương sư bắt được, hắn muốn chém giết, có ý tứ gì?
Chung quanh rất nhiều Danh Sư, thấy tên này điên cuồng công kích Linh thú do thú sủng của Trương sư bắt được, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.
Ầm ầm!
Đang nghi ngờ, còn không kịp phản ứng, chỉ thấy Linh thú Hóa Phàm thất trọng kia ở trên không trung liền trở mình lăn mấy vòng, đã tỉnh táo lại, cánh lắc một cái, ổn định thân hình, móng vuốt duỗi ra.
Mặc dù vội vàng nghênh chiến, nhưng nó sớm đã đến Hóa Phàm thất trọng, lại thêm ở trên cao nhìn xuống, thể trọng chiếm thượng phong.
Bành!
Quyền trảo đối đầu, Dư huynh lập tức cảm thấy cự sơn áp đỉnh, một cỗ lực lượng hùng hậu tới cực điểm tuôn đến, chấn miệng mũi của hắn tràn đầy máu tươi.
Sưu!
Thân thể xông lên lập tức bay ngược ra ngoài, như bắn ra đạn pháo, tầng tầng ngã xuống đất, đập ra một cái hố cực lớn.
Phốc!
Máu tươi cuồng phun, trong nháy mắt bị trọng thương.
Thực lực của hắn mạnh hơn, thiên phú lại cao hơn, cũng chỉ là Hóa Phàm lục trọng sơ kỳ, so sánh với Linh thú thất trọng, vẫn là kém quá nhiều, căn bản không phải một cấp bậc.
- Dư huynh...
Không nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả này, Phong Ngô vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Linh thú phi hành Hóa Phàm thất trọng kia mở cánh ra, xoay người bay đi.
- Trương sư, gia hỏa kia bay...
Hắn tràn đầy lo lắng, nhịn không được hô lên.
Muốn tìm tên này báo thù, một khi bay đi, khẳng định sẽ không về nữa, còn đi đâu tìm?
- Đúng vậy!
Trương Huyền gật đầu.
Phong Ngô nhịn không được:
- Vậy còn không bắt nó trở lại!
- Bắt trở lại? Ta cũng muốn... Nhưng mà, thú sủng của ta chỉ có thể sử dụng một lần, mới vừa rồi bắt nó, tương đương với dùng xong cơ hội, dùng lần nữa, coi như phá hư quy củ!
Trương Huyền tràn đầy khó xử.
Gia hỏa kia đương nhiên không thể bắt trở về, nếu không tin tức Tử Dương thú liền lộ, phiền phức của mình sẽ không ít.
Còn không bằng thuận thế thả, bớt gây nhiều chuyện.
- Phốc...
Dư huynh vừa vặn khôi phục một chút chân khí, nghe nói như thế, nhịn không được phun máu tươi lần nữa.
Rõ ràng nhìn thấy gia hỏa kia bị Thiên Hùng thú khóa kinh mạch, không cách nào động đậy, vì sao vừa buông tay, liền khôi phục như lúc ban đầu?
Hơn nữa, coi như khôi phục, cũng không khỏi quá mạnh đi, thật giống như... vừa rồi thời điểm Thiên Hùng thú kia ném, cố ý tăng thêm lực lượng!
- Cái này...
Hắn hộc máu, thân thể Phong Ngô cũng nhoáng một cái.
Lúc trước là hắn nhiều chuyện, nói Trương sư có thú sủng lợi hại, Mi trưởng lão mới xác định quy định chỉ có thể sử dụng một lần, vốn cho rằng quy định này có thể để cho tên kia mất mặt, nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ nâng đá đập chân mình.
- Chỉ cần bắt Linh thú kia tới, ta có thể nhận thua...
Dư huynh phun máu tươi, rống to một tiếng.
Chỉ cần có thể lấy lại không gian giới chỉ của mình, coi như nhận thua, cũng là kiếm lời!
- Ngươi nhận thua? Vậy Kích Không phù ngươi thua ta đâu?
Trương Huyền nhìn qua.
- Ta...
Thân thể Dư huynh cứng đờ.
Đồ vật của ta bị gia hỏa kia cướp đi, chỉ có bắt lấy nó, mới có thể tìm về a...
- Yên tâm đi, chỉ cần bắt được gia hỏa kia, ta sẽ cho ngươi...
Hắn cắn răng nói.
- Không được, trước lấy Kích Không phù ra, ta xác nhận có phải vẫn còn hay không, lại phân phó Linh thú động thủ, nếu không, vạn nhất bởi vì trái với quy định, phán ta không cách nào thông qua khảo hạch, há không phải được không bù mất?
Trương Huyền vẫy tay.
- Ngươi...
Dư huynh tức giận sắp nổ tung:
- Ngươi yên tâm, Dư Thừa ta, thân là Danh Sư, coi như không có Kích Không phù, cũng sẽ bồi thường linh thạch thượng phẩm cho ngươi, sẽ không để cho ngươi ăn thiệt thòi...
Biết hiện tại không bỏ ra nổi, đành phải cắn răng nói.
- Vậy ý tứ của ngươi là, không có Kích Không phù?
Không để ý tới hắn, Trương Huyền tiếp tục nói.
- ...
Dư Thừa khóc.
Chúng ta có thể không nói Kích Không phù hay không?
Ta chỉ là muốn ngươi bắt gia hỏa kia mà thôi, ngươi có thể bắt liền bắt, không thể bắt coi như thôi... Không đề cập tới đồ chơi này, không thể nói chuyện đó có được hay không.
- Dư huynh... Tên kia đã bay mất rồi...
Đang muốn nói gì, chỉ thấy Phong Ngô ở bên người kéo một chút, vội vàng nhìn lại, liền thấy bầu trời đen kịt, Linh thú Hóa Phàm thất trọng kia sớm đã bay xa, ở đâu còn có tung tích.
Nếu như nói trước đó, còn có thể tìm được tên này ở trong Lôi Viễn phong, hiện tại khẳng định đã sợ, càng bay càng xa, sẽ tìm không được tung tích nữa!
- Đáng giận...
Càng nghĩ càng giận, rít lên một tiếng, Dư Thừa giãy dụa đứng dậy, trừng mắt nhìn về phía Trương Huyền.
- Được rồi, đã đến thời gian!
Nhưng vào lúc này, một lão sinh hô lên, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy cây nhang phía trước cháy hết, mười phút đồng hồ đúng lúc đi qua.
- Mấy vị học trưởng, hắn không bắt được Linh thú, điểm tích lũy thấp hơn ta, cũng là cho thấy, hắn đã thua...
Cắn răng một cái, Dư Thừa hét.
Ngươi không cho ta sống dễ chịu, vậy thì tốt, ta cũng không cho ngươi dễ chịu!
- Thua?
Trương Huyền lắc đầu:
- Thú sủng của ta bắt được một con Linh thú Quy Nhất cảnh, nếu không phải hắn ngăn cản, nội đan khẳng định đã tới tay, ta cũng thuận lợi tăng lên một ngàn điểm tích lũy! Hắn cố ý ngăn cản, để tên này bay đi không nói, còn có ý để ta trái với quy định, muốn ta bị khai trừ! Trọng yếu nhất là, đánh cược với ta, ngay cả tiền đánh bạc cũng không có, liền muốn gạt linh thạch thượng phẩm của ta...
Trương Huyền tiến về phía trước một bước, nghĩa chính ngôn từ:
- Mong chư vị học trưởng giúp ta chủ trì công đạo!
- Cái này...
Thấy hai người đều để bọn hắn chủ trì công đạo, mấy lão sinh nhìn nhau, tràn đầy do dự.
Cẩn thận nói đến, quả thực là Dư Thừa chơi xấu, nếu không Trương sư khẳng định chiến thắng.
Nhưng... điểm tích lũy của Trương sư không nhiều bằng đối phương, nếu không xem qua trình, chỉ nhìn kết quả, xác thực đã thua.
- Hai vị đều là người nổi bật trong tân sinh, không cần thiết bởi vì chuyện này kết thù kết oán, ta thấy không bằng bỏ qua sự tình cá cược...
Một lát sau, một lão sinh mở miệng nói.
- Không được! Đã đánh cược liền phải tuân thủ, thua chính là thua, không thể tìm lý do gì!
Dư Thừa khẽ nói.
Đã không cách nào báo thù, cũng phải để tên này nhận giáo huấn!
Nếu không, chuyện ngày hôm nay, tất biến thành một chuyện cười không cách nào rửa sạch.
- Cái này...
Thấy hắn như thế, mấy vị lão sinh chần chờ một chút, cuối cùng nói:
- Nếu không như vậy đi, chuyện này, chúng ta giao cho Mi trưởng lão xử lý...
Hai vị này còn chưa có tiến vào học viện, thực lực liền không kém bọn hắn quá nhiều, một khi đi vào, khẳng định sẽ hiển lộ tài năng, xem như mấy người là lão sinh, cũng không muốn đắc tội.
- Được!
Dư Thừa gật đầu.
Điểm tích lũy của hắn cao hơn, coi như Mi trưởng lão tới cũng không sợ.
- Vậy được, các ngươi nói tên đi, ta trước đăng ký thành tích một chút!
Lão sinh nói.
- Ta gọi Dư Thừa, hắn gọi Trương Huyền...
Hừ một tiếng, Dư Thừa mở miệng giới thiệu, có điều nói còn chưa dứt lời, liền thấy mấy vị lão sinh mới vừa rồi còn tràn đầy trầm ổn, con mắt đột nhiên trợn tròn, nhìn về phía thanh niên cách đó không xa, âm thanh run rẩy, giống như cực kỳ kích động.
- Trương Huyền? Ngươi chính là... Danh Sư của Huyễn Vũ đế quốc, Trương Huyền Trương sư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận