Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bàn Long Thủ

Trans by My
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người cảm thấy con ngươi co vào, sắc mặt trắng bệch.
Trương lão sư không phải nổi danh phế vật sao?
Không phải nói tu vi của hắn thấp kém, giảng bài không ra sao ư?
Thông Huyền cảnh đỉnh phong. . . Bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá nửa bước tông sư… Thực lực như vậy đã có thể quét ngang toàn bộ Thiên Huyền vương quốc!
Cái này gọi là tu vi kém? Nói đùa gì vậy?
- Có vẻ như ... tất cả những tin tức trước đó là sự thật! Hắn chỉ khiêm tốn và không muốn phơi bày sức mạnh của mình mà thôi. . .
- E rằng cũng chỉ người có thực lực như vậy mới có thể dạy được đệ tử như Triệu Nhã và Trịnh Dương!
- Thông Huyền cảnh đỉnh phong… viện trưởng cũng không đạt đến thực lực này. Cường giả như vậy mà chỉ là một lão sư cấp thấp, học viện thực sự là mắt mù!
- Đều tại Thượng Thần trưởng lão cố ý áp chế. Vô sỉ! Loại người này nhất định phải khai trừ!
. . .
Trương Huyền thể hiện ra tu vi khiến cho tất cả mọi người đều phát điên rồi.
Vốn cho rằng hắn chỉ là Ích Huyệt cảnh, không ngờ, hắn lại là Thông Huyền cảnh đỉnh phong cao thủ, sức chiến đấu đứng đầu trong Thiên Huyền vương quốc!
Toàn thân Lục Tầm ở đối diện cứng đờ, sắc mặt ảm đạm.
Hắn luôn luôn tự xưng là thiên tài, không người có thể so sánh. Không bao giờ hắn nghĩ rằng. . . gia hỏa không đủ hai mươi tuổi mà hắn vẫn luôn khiêu khích lại đạt đến Thông Huyền cảnh đỉnh phong!
Còn là người sao?
Bản thân lại muốn đơn đấu cùng loại cường giả này?
Đầu óc không có hỏng a?
Bất kể dạy học hay tu luyện, hắn đều thua một cách triệt để như vậy!
- Học sinh làm rạng danh lão sư, lão sư là hậu phương cho học sinh, thầy trò kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Đây mới thật sự là thầy trò!
- Đây mới là cảnh giới chúng ta cùng theo đuổi. Dương sư thật lợi hại, quả nhiên mắt sáng như ngọc.
Thấy cảnh này, tam đại danh sư đều đứng dậy, sắc mặt từng người kích động đỏ cả lên.
Học sinh cần lão sư tốt, lão sư cũng cần học sinh tốt.
Cái gọi là lão sư tốt, học sinh tốt, chẳng lẽ là chỉ thiên phú và tu vi sao?
Không! Đó là tín nhiệm, sự ăn ý, cùng trách nhiệm.
Những học sinh trước mắt vì Trương lão sư có thể nỗ lực tất cả, mà Trương lão sư là hậu thuẫn của bọn hắn, bất kỳ sóng to gió lớn gì, hắn đều có thể đứng vững, sừng sững không ngã.
Đây mới thật sự là thầy trò, cảnh giới dạy học tối cao chân chính.
- Đúng!
Thấy lão sư không những không ngăn cản mà còn trở thành hậu phương kiên định nhất của bọn hắn, Triệu Nhã và những người còn lại đều hưng phấn. Tất cả đồng thời xoay người lại, lần nữa nhìn về phía Lục Tầm.
- Lục lão sư. . . Ra tay đi!
- Muốn so tài cũng được. Lục Tầm ta cũng không chiếm tiện nghi của các ngươi. Đi Sư chiến đài đi!
Biết tỷ thí là không thể tránh được, Lục Tầm cũng không tránh né, chắp hai tay sau lưng, nói.
Có một nơi chuyên dùng để học sinh cùng lão sư tỷ thí, được gọi là Sư chiến đài. Ở chỗ này, lão sư có thể áp chế tu vi ngang bằng với học sinh để chiến đấu.
Lúc trước Trịnh Dương cùng Chu Thiên chiến đấu cũng là ở chỗ này.
- Sư chiến đài? Không cần! Hãy chiến đấu ở chỗ này ngay đi! Ngươi cũng không cần áp chế tu vi! - Viên Đào cười một tiếng, sải bước đi tới.
Trước đó, khi chiến đấu cùng Khổng Kiệt, hắn chỉ là một gia hỏa bình thường. Nhưng bây giờ, theo bước tiến của hắn, cả người hắn như biến thành người khác. Tu vi của hắn mặc dù vẫn là Tụ Tức cảnh hậu kỳ, nhưng khí chất lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất, như là Giao Long bay lượn chín tầng trời.
- Các huynh đệ, ta lên trước!
Viên Đào rít lên một tiếng, vọt tới trước mặt Lục Tầm. Không có bất kỳ chiêu thức hoa mỹ gì, hắn chỉ điên cuồng xông đến, dùng hết sức đâm vào người Lục Tầm.
- Chẳng lẽ. . . Tu vi của hắn cũng là giả?
- Không thể nào! Hơn nửa tháng trước, lúc hắn tham gia khảo hạch mới miễn cưỡng đạt tới võ giả tầng một Tụ Tức cảnh sơ kỳ. Trong một thời gian ngắn như vậy có thể đạt tới hậu kỳ đã rất đáng sợ! Làm sao có thể ngụy trang?
- Dù cho không phải ngụy trang thì cũng tuyệt đối không phải Tụ Tức cảnh hậu kỳ. Trước đó, chúng ta đều bị vẻ hèn mọn của hắn che đậy. Nói thật, đúng là do Khổng Kiệt chủ quan, nhưng ngươi cảm thấy một Tụ Tức cảnh bình thường có thể dùng một quyền đánh hắn bay xuống tỷ thí đài ư?
- Cái này. . .
Nhìn thấy Viên Đào lại là người thứ nhất xông lên, hơn nữa khí chất phát sinh biến hóa rõ ràng như vậy, đối mặt Lục Tầm, Ích Huyệt cảnh cường giả lại không sợ hãi chút nào, tất cả mọi người xôn xao.
Trận chiến của gia hỏa này với Khổng Kiệt khiến mọi người đều nghĩ hắn không có thực lực gì, chỉ là một tiểu nhân vô sỉ. Giờ phút này mới phát hiện, căn bản không phải đơn giản như vậy!
Đây chính là cường giả Ích Huyệt cảnh. Ngay cả những võ giả đạt Đỉnh Lực cảnh cũng phải do dự khi đối mặt với Lục Tầm. Vậy mà hắn lại trực tiếp xông lên như vậy, làm sao có thể đơn giản?
- Hừ!
Thấy người thứ nhất xông lên là gia hỏa này, Lục Tầm sầm mặt lại, lật bàn tay một cái lập tức vỗ xuống.
Để không gây ra bất kỳ thương vong nào, hắn chỉ sử dụng mười phần trăm sức mạnh của mình. Mặc dù vậy, dựa vào lực lượng Ích Huyệt cảnh đỉnh phong của hắn cũng đủ để vỡ bia nứt đá, một chưởng phá hủy thân cây to bằng miệng chén.
Tuy nhiên, sức mạnh to lớn như vậy nhưng lại nghe "lạch cạch!" một tiếng. Lực lượng đánh vào người mập mạp không những không ngăn trở hắn mà ngược lại khơi dậy huyết tính của người này. Hai người vừa va chạm vào nhau, bả vai của Viên Đào liền đè vào lồng ngực của hắn.
Không phải là “chỗ dựa băng”, cũng không phải “người lười dựa cây” mà chính là va chạm bình thường, giống như Man Thú va chạm.
Bành!
Một âm thanh như gõ trống vang lên, Lục Tầm hơi đỏ mặt, không kiềm hãm được lui về sau hai bước.
- Cái gì? - Con ngươi hắn co rụt lại.
Người khác chỉ biết là tu vi chân khí của hắn đạt đến Ích Huyệt cảnh, cường đại vô cùng, nhưng lại không biết hắn am hiểu chính là tu luyện nhục thân.
Bởi vì si mê này mà phụ thân hắn, Lục Trầm đại sư từng phục chế một phần bí quyết tu luyện nhục thân trong Vương quốc Tàng thư khố chuyển về nhà.
Chỉ bằng vào điểm ấy cũng có thể thấy được nhục thân hắn tuyệt đối không đơn giản. Chính vì vậy, vừa rồi khi mới va chạm, hắn rõ ràng có thể tránh ra nhưng lại không động đậy.
Vốn cho rằng chỉ là một tiểu gia hỏa có chút lực lượng, nằm mơ cũng không nghĩ đến, hắn lại đáng sợ như thế.
Mặc dù nhục thân hắn mạnh mẽ nhưng cú va chạm với Viên đào cũng khiến mặt hắn đỏ lên, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Nếu như bị hắn liên tục đụng vào mấy lần như vậy, chỉ sợ cũng không cần tiếp tục chiến đấu!
- Hắn lại có thể làm cho Lục lão sư phải lui lại?
- Gia hỏa này cũng thật là đáng sợ đi!
Dưới đài đều là tu luyện giả. Mặc dù không biết vừa rồi Viên Đào đụng vào Lục Tầm mạnh nhường nào, nhưng cũng có thể nhìn ra sắc mặt Lục lão sư thay đổi. Từng người đều khiếp sợ đến cằm rơi xuống đất.
Đánh lui một cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, hắn cần có bao nhiêu lực lượng?
Đổi lại là một Đỉnh Lực cảnh cường giả bình thường chỉ sợ có thể bị đâm chết đi!
Khổng Kiệt bị Viên Đào một quyền đánh bất tỉnh vừa mới tỉnh dậy liền thấy cảnh này, bị dọa sắc mặt trắng nhợt, lần nữa ngất đi. Trong lòng hắn đồng thời cảm thấy may mắn vì đối phương không dùng chiêu này đối phó mình. Nếu không, hắn cũng không phải chỉ hôn mê đơn giản như vậy, e rằng sẽ trực tiếp bán thân bất toại.
- Là ta xem thường ngươi. . .
Lục Tầm lùi hai bước, bình ổn lại hô hấp, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngực đau đớn. Hắn híp mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm mập mạp trước mắt. Thái độ khinh địch đã hoàn toàn biến mất.
Sau đợt va chạm vừa rồi với đối phương, hắn biết bất kể là lực lượng hay lực phòng ngự của cơ thể đều chắc chắn mạnh hơn hắn.
Nói cách khác, chỉ bằng vào nhục thân, Viên Đào có thể đánh giết cường giả Đỉnh Lực cảnh một cách dễ dàng!
Trương Huyền lúc nào tìm được một quái thai như vậy?
- Hắc hắc, đây không phải thứ duy nhất ngươi xem thường đâu!
Một kích thành công, Viên Đào nhẹ nhàng cười một tiếng, thân thể lần nữa xông lên.
- Hừ!
Thấy hắn lặp lại chiêu cũ, Lục Tầm không còn coi thường nữa. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vạch một cái, chân khí ở trước mắt biến thành một vòng tròn. Viên Đào xông tới đụng vào cỗ lực lượng này lại giống như một con cá lâm vào vòng xoáy cá, quay lung lay hai vòng rồi vọt sang bên cạnh Lục Tầm, đến da lông cũng không đụng tới.
- “Bàn Long Thủ”! Là Bàn Long Thủ. . .
Trong đám người không biết ai lên tiếng hô to.
- Bàn Long Thủ là cái gì? - Có người nghi ngờ hỏi.
- Là một loại võ kỹ thất truyền. Nghe nói tu luyện tới đại thành có thể bố trí chân khí thành một vòng tròn bên ngoài thân thể, ngăn được tất cả công kích ở bên ngoài! Vốn cho rằng chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới. . . Lục lão sư thế mà thi triển ra?
Người biết chuyện không thể tin được nói.
- Ngăn chặn tất cả công kích tại bên ngoài? Cái này. . . Võ kỹ quá nghịch thiên đi! - Người phía trước líu lưỡi.
Cùng người chiến đấu, có thể ngăn cản công kích của đối phương tại bên ngoài, như vậy đã đứng ở thế bất bại.
Đáng sợ!
Lúc đầu, lực lượng của Viên Đào làm đám người tỏ ra kinh ngạc, nhưng giờ phút này nhìn về phía Lục Tầm, từng ánh mắt đều trở nên ngưng trọng.
Người có danh tiếng nào phải kẻ vô dụng. Lục Tầm có thể ở Hồng Thiên học viện tạo ra danh khí lớn như vậy, quả nhiên là danh bất hư truyền.
- Đúng vậy a! - Người biết chuyện cũng gật gật đầu.
- Nếu có thể ngăn công kích tại bên ngoài, chẳng lẽ sẽ không thể bị thương nữa sao? - Trong đám người có một người thắc mắc.
- Bất kỳ vũ kỹ nào đều có phương pháp phá giải. Bàn Long Thủ mặc dù đáng sợ, nhưng vẫn không phải là vô địch. Nghe nói chỉ cần tập trung lực lượng vào một điểm để vượt qua lực lượng người thi triển thì có thể nhẹ nhõm phá giải! Nói cách khác, Lục lão sư bây giờ có thể thi triển lực lượng bốn mươi lăm đỉnh, muốn phá giải chiêu này, nhất định phải dùng lực lượng vượt qua bốn mươi lăm lực lượng tấn công tại một chỗ.
Người biết chuyện nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Triệu Nhã:
- Trương lão sư khẳng định có thể phá vỡ, nhưng. . . những học sinh này chỉ sợ không làm được. Trừ phi có người lĩnh ngộ chân ý của binh khí cũng có thể trực tiếp phá vỡ, chỉ là làm sao có thể. . .
Nói đến đây, người biết chuyện đành lắc đầu.
Binh khí chân ý là mơ ước của tất cả tu luyện giả. Vô số người vì đó phấn đấu cả đời đều làm không đạt được. Toàn bộ Thiên Huyền vương quốc cũng không có người làm được, mấy học sinh này sao có thể?
- Đúng vậy a!
Đám người gật đầu đồng tình. Cũng đúng! Những học sinh này đa phần chỉ có thực lực võ giả tầng hai, dù có mạnh hơn nữa cũng làm sao có thể vượt qua cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong? Lại làm sao có thể lĩnh ngộ binh khí chân ý?
Xem ra cái gọi là khiêu chiến chỉ là một chuyện cười, Lục Tầm lão sư “Bàn Long Thủ”T vừa ra, trực tiếp phòng ngự vô địch, đứng ở thế bất bại.
- Viên Đào, danh tiếng không thể để cho một mình ngươi chiếm, xem ta đây!
Trong lúc mọi người đang nhận xét, Trịnh Dương bỗng hét dài một tiếng, trực tiếp bước ra ngoài. Không có động tác dư thừa nào, trường thương trong tay hắn như giao long vọt lên, thẳng tắp hướng về phía trước đâm tới.
Chỉ có một chiêu lại đường đường chính chính, thoải mái, chỉ thẳng đại đạo, làm cho không người nào có thể ngăn cản, không cách nào trốn tránh!
Ô ô ô!
Tốc độ của trường thương quá nhanh, không khí tựa hồ cũng không chịu nổi gánh nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Cùng với việc đâm ra trường thương, khí tức cả người Trịnh Dương càng lúc càng nồng nặc. Mặc dù hắn chỉ là võ giả tầng hai Đan Điền cảnh nhưng lại làm cho người ta cảm thấy như người và thương hợp nhất, người tức là thương, thương cũng chính là một bộ phận của cơ thể.
Bành!
Trường thương đánh trúng vòng tròn chân khí của Lục Tầm, phát ra một tiếng nổ kịch liệt.
Đăng đăng đăng đăng!
Sắc mặt Lục Tầm trắng nhợt, liên tục lui lại ròng rã bốn bước, mặt như giấy trắng.
Bàn Long Thủ, bị phá vỡ!
- Thương ý? Là thương ý? - Vương Siêu đột ngột đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận