Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ra mắt Trương lão sư (1)

- Ngươi rất trung thành. Trở về ta sẽ ngợi khen một hồi!
Biểu dương người dẫn đầu một câu, Quý Mặc công tử thay y phục dạ hành, đi theo phía sau đối phương, dọc theo nơi hẻo lánh nhất của phủ đệ, lặng lẽ rời đi.
Đi rất bí mật, quả nhiên một người cũng không hề kinh động.
Thời gian không lâu, hai người tới rừng cây nhỏ ngoài thành.
- Thiếu gia, chính là chỗ này...
Người dẫn đầu chỉ về phía trước.
- Được!
Nghe nói Trương Huyền người khiến cho mình mất mặt lớn, đang ở bên trong, vẻ mặt Quý Mặc công tử hưng phấn, thân thể thoáng một cái, đi vào.
- Người ở đâu?
Đi vào cánh rừng, nhìn xung quanh một chút, trống không không thấy một vật. Trong lòng hắn đang kỳ quái. Đột nhiên trước mắt hắn tối sầm. Trong nháy mắt, một cái bao tải rách bị chụp vào trên đầu.
- Làm gì...
Trong lòng hắn thầm cả kinh, đang muốn tránh thoát, đã cảm thấy trên mặt tê rần. Nắm đấm, gậy gộc, tảng đá bắt đầu hung hăng đập tới.
Bùm bùm!
Âm thanh quyền cước đập vào thịt vang lên không ngừng. Quý Mặc công tử còn không có kịp phản ứng, đã bị đánh lăn trên mặt đất, xương cốt toàn thân không biết vỡ nát bao nhiêu cái.
- Ô ô ô!
Môi bị đánh sưng giống như bánh quẩy, Quý Mặc công tử đến bây giờ cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Không phải đến xem Trương Huyền chịu nhục sao? Thế nào mình thoáng cái lại bị đánh?
Không biết qua bao lâu, đau đớn trên người lúc này mới biến mất, bao tải bị xé ra. Ngay sau đó là y phục trên người cũng bị lột đi hết.
Bàn tay tê rần, hắn vừa kịp phản ứng, đã bị treo ở trên cây. Nửa đêm gió nhẹ thổi qua, thân thể trơn nhẵn, lạnh lẽo một hồi.
- Các ngươi muốn làm gì?
Lúc này, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ đám người đánh hắn.
Chính là năm thuộc hạ hắn phái ra theo dõi hành tung của Trương Huyền.
- Công tử, chúng ta cũng không có cách nào. Ai bảo công tử đắc tội người không nên đắc tội? Làm hại chúng ta bị liên lụy...
Người dẫn đầu vừa nói vừa rót chân khí rót đến bên trong ngọc tinh ghi hình, ghi lại tất cả cảnh tượng trước mắt ghi xuống.
- Các ngươi... Phụt!
Nhìn thấy được cảnh tượng mình toàn thân trần truồng bị ghi lại, Quý Mặc công tử vừa thẹn vừa giận, máu tươi điên cuồng phun ra.
Chuyện gì thế này...
Những người này không phải thuộc hạ của mình sao? Từ khi nào lại phản bội, biến thành người của đối phương?
Thật vất vả suy nghĩ ra một biện pháp tốt, làm cho đối phương bị hại còn có không dám nói nhiều. Kết quả... đều thi triển đến trên người mình!
Buồn cười. Trước đó hắn còn cảm thấy đối phương trung thành... Là rất trung thành. Chỉ có điều đối tượng trung thành không phải là mình...
- Ta vẫn luôn cho rằng, hắn chọc cho nhiều mỹ nữ chú ý như vậy, khẳng định rất cường tráng. Không nghĩ tới nhỏ như vậy!
- Đúng vậy, thật nhỏ. Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhỏ như vậy...
- Ta cũng vậy. Thật là mở rộng tầm mắt!
...
Trong lòng đang tràn ngặp phiền muộn, hắn liền nghe được mấy người phía dưới nhỏ giọng bàn luận.
Em gái ngươi, ngươi mới nhỏ, cả nhà ngươi đều nhỏ...
Phụt!
Trong lòng muốn hô lên, Quý Mặc công tử không thể tiếp tục kìm chế được nữa, một ngụm máu tươi phun ra, ngất đi.
...
Suốt đêm không nói chuyện.
Trương Huyền tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi rã rời do liên tục đi đường đã biến mất sạch sẽ. Rửa mặt xong, hắn vừa ra khỏi phòng, đã thấy đám người Lưu Lăng đứng ở cửa nhìn qua giống như nhìn quái vật.
- Ngươi... chỉ điểm một cái, bọn họ đều đột phá?
Hắn ám chỉ đám người Trịnh Dương, Triệu Nhã. Lưu sư đến bây giờ vẫn không thể tin được.
Sáng sớm vừa rời giường, nhìn thấy được những người này đột nhiên tăng mạnh, tất cả đều đột phá, hắn khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa thì rơi hàm răng trên mặt đất.
Tùy tiện chỉ điểm một hồi, đã đột phá...
Đột phá này cũng quá dễ dàng đi!
Trước đó, hắn vẫn cảm thấy, vị sư huynh này còn không có sát hạch danh sư, chỉ điểm học sinh tuy có lý giải đặc biệt, trên thực tế vẫn không giống như mình. Hiện tại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn mới thật sự hiểu...
Hai người quả thật có chênh lệch lớn. Là đối phương vượt xa hắn...
- A, đúng vậy!
Trương Huyền gật đầu:
- Không phải chuyện gì lớn. Đi Danh Sư Đường thôi!
Nghe hắn nói như thế, mấy người lại một lảo đảo.
Giúp người đột phá, lại còn không phải là chuyện lớn?
Nhìn thấy được hắn nói qua loa vài câu như vậy, trong lòng Lưu sư, Lục Tầm sầu não vô hạn.
Người khác chỉ điểm đột phá, đủ loại phiền phức, dùng hết sở học, cũng không nhất định có thể thành công. Nhìn người ta đi, đơn giản giống như đi ngủ... Quả nhiên, giữa người và người là có chênh lệch lớn...
Rời khỏi lữ quán nơi ở, thuê hai chiếc xe ngựa, mọi người chạy thẳng về phía Danh Sư Đường.
Sau một lúc lâu, một tòa kiến trúc thật lớn xuất hiện ở trước mắt. Phía trên có ba chữ lớn, khí thế huy hoàng, đại biểu uy nghiêm bất khả xâm phạm!
Danh Sư Đường!
Danh Sư Đường mặc dù là một chi nhánh của nghiệp đoàn danh sư. Dù là cường đại hơn, có thể đi vào nhận được danh hiệu nhất định, cũng chẳng khác nào có địa vị cực cao.
Lưu sư đưa ra huy hiệu thân phận, dễ dàng dẫn mọi người vào trong đó.
Đại điện rộng rãi mênh mông, khí độ vô vàn.
- Trương Huyền? Ngươi tới rồi!
Bọn họ đi vào trong đó, đang muốn hỏi thăm một chút xem đi nơi nào sát hạch, liền nghe được một âm thanh vang lên. Bọn họ quay đầu nhìn lại. Một nữ hài dẫn theo một lão già đã đi tới.
- Là ngươi?
Chính là vị danh sư học đồ hắn gặp được khi mới vừa tiến vào Thiên Vũ vương thành... Lăng Tiêu Tiêu!
- Đúng vậy, ngươi cũng tới tham gia hội vấn đáp của Mạc Vũ công chúa sao? Sẽ lập tức bắt đầu. Gần như tất cả danh sư đều đang ở đây. Chúng ta đi nhanh lên một chút!
Tuy rằng không quá thiện cảm đối với người một chữ cũng không biết này, nhưng dù sao cũng là người quen, Lăng Tiêu Tiêu cười nói.
- Đều đang ở đây? Tốt lắm, đi qua nhìn một chút!
Tất cả danh sư đều đang ở đây, xem ra hắn muốn sát hạch, cũng không ai để ý tới. Không bằng đi qua xem một chút, đến cùng vấn đáp thế nào, cũng tiện sớm làm ra sự chuẩn bị.
Nghe được có người sát hạch danh sư tiến hành vấn đấp, đám người Lưu sư cũng đầy hứng thú. Tất cả đều đi theo sau lưng, đi tới một gian phòng.
Giống như một vài phòng học mang lý luận, bày đầy đủ các bàn. Phía trước mặt đã có không ít người đang ngồi. Ước chừng trên trăm người.
Một đám lão nhân, người trung niên dáng vẻ uy vũ ngồi ngay ngắn ở phía trên cùng.
- Không nghĩ tới người này lại ở đây...
Nhìn quanh một vòng, đột nhiên có một bóng người quen thuộc rơi vào tầm mắt hắn.
Đó chính là Diêu đội trưởng đội tuần tra tối hôm qua.
Người này tự nhiên đứng ở trong góc, làm công tác hộ vệ. Nếu không phải trên mặt vẫn ửng đỏ, có chút sưng, hắn cũng hoài nghi người này có phải có một huynh đệ song sinh hay không.
Liếc mắt thoáng nhìn, Mạc Vũ hình như còn chưa tới, mọi người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
...
- Hắn quả nhiên tới!
Trương Huyền nhìn thấy được Diêu đội trưởng, người này cũng nhìn thấy được hắn.
Đội tuần tra chịu trách nhiệm an toàn trong vương thành. Ban đầu, an toàn của Danh Sư Đường còn chưa tới phiên hắn. Nhưng lần sát hạch này chính là Mạc Vũ công chúa. Lúc này mới tạm thời điều hắn qua.
Ban đầu bởi vì bị thương, hắn muốn tìm người thay thế. Nhưng vừa nghĩ tới công chúa sát hạch, nếu như vị kia thật sự có quan hệ, khẳng định cũng tới.
Không đến, hoặc nhìn thấy công chúa không quen biết, vậy đã nói rõ Bạch Thiềm y sư vẫn chưa nói thật. Bị đánh thảm như vậy, cũng đừng trách mình nghĩ biện pháp báo thù.
Ôm mục đích này, hắn cố nén thương thế trên người, đứng ở một bên. Không nghĩ tới người này quả nhiên tới.
- Hừ, ta thật ra muốn xem thử, công chúa và ngươi có quen hay không...
Diêu đội trưởng hừ lạnh một tiếng, đứng vào vị trí, lặng lẽ quan sát.
...
Đám người Trương Huyền ngồi xong.
- Thiên Vũ vương quốc tổng cộng mười ba vị danh sư nhất tinh, ba vị nhị tinh. Hội vấn đáp là bước cuối cùng của danh sư, cũng không có một danh sư nhị tinh nào qua.
Biết người trước mắt này cái gì cũng không hiểu, Lăng Tiêu Tiêu có lòng tốt giải thích.
Trương Huyền chắt lưỡi.
Thiên Huyền vương quốc ngay cả một danh sư nhất tinh cũng không có. Ở đây có mười ba vị nhất tinh, ba vị nhị tinh. Chỉ từ số lượng danh sư, cũng có thể thấy được chênh lệch thực lực của một nước.
Không hổ danh là vương quốc cường đại nhất trong mười ba vương quốc xung quanh.
Có nhiều danh sư như vậy khai đường giảng bài, hậu bối làm sao không lợi hại. Thực lực chỉnh thể làm sao không mạnh mẽ?
- Vương quốc có mấy vị danh sư nhị tinh?
Sau khi hết khiếp sợ, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
Nghe hắn ngay cả loại kiến thức thông thường cơ sở nhất này, cũng không biết, Lăng Tiêu Tiêu lại nhướng mắt:
- Lợi hại nhất tất nhiên là Khương đường chủ. Có người nói đã đạt được nhị tinh đỉnh phong, cách danh sư tam tinh, cũng chỉ là vấn đề thời gian. Còn lại theo thứ tự là hai người Quan sư, Chúc sư. Trong đó Chúc sư mới đạt được danh sư nhị tinh không đầy hai năm, xem như là mới nhất.
- A!
Trương Huyền gật đầu, nhìn qua:
- Trước đó nàng nói vị thiên tài siêu cấp, Mạc Hoằng Nhất kia có tới sao?
- Đương nhiên tới. Hơn nữa trong những danh sư, còn là địa vị tối cao. Chính là vị ở chính giữa kia!
Lăng Tiêu Tiêu chỉ.
- Ở chính giữa?
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn lên.
Trong một loạt danh sư ngồi đầu, quả nhiên có một người trẻ tuổi đang ngồi, dáng vẻ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khí tức toàn thân giống như biển như vực, khiến người ta một loại cảm giác đè ép mãnh liệt.
Tông Sư đỉnh phong!
Thực lực cường đại không nói, hai tròng mắt đen càng giống như có chứa lực lượng đặc biệt, tự tin nhìn xa trông rộng, dường như chuyện gì cũng không có cách nào gây khó khăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận