Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Gặp lại Khổng sư

Vù vù!
Không biết qua bao lâu, Trương Huyền thở ra một hơi, hai mắt đen nhánh phóng ra tinh quang.
- Tâm cảnh khắc độ tăng trưởng 2. 0!
Lần này Sư tự luyện tâm, tâm cảnh khắc độ so với lần trước hiệu quả lớn hơn gấp đôi, tăng lên tròn 2. 0, vốn đạt đến 19. 1, mà bây giờ, một hơi đột phá đến 2 1.1. Khảo hạch Danh Sư thất tinh yêu cầu, chính là tâm cảnh đến 21, hiện tại hắn đơn thuần tâm cảnh, đã có thể so sánh Danh Sư thất tinh! Danh Sư tứ tinh, nhưng có tâm cảnh khắc độ của Danh Sư thất tinh, truyền đi, tuyệt đối có thể dọa chết vô số người.
Danh Sư khó tăng trưởng nhất không phải tu vi, cũng không phải phụ tu chức nghiệp, mà là tâm cảnh khắc độ. Một chuyến đi ra, tăng trưởng nhiều như vậy, quả thực đến đúng rồi, mấy ngày này quả thực không có lãng phí. Tâm tình kích động, đang định thu hồi thư tịch, liền thấy phía trên lóe lên ánh sáng, một thanh niên mặc áo trắng, khuôn mặt nho nhã rơi trên mặt đất. Là hư ảnh do ánh sáng hình thành, cực kỳ rõ ràng, tựa như chân nhân.
- Có thể không rơi vào bẫy, tìm ra thiếu hụt trong tâm đắc của ta, ngươi rất không tệ!
Thanh niên khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mỉm cười, nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
- Ngươi là... Khổng sư?
Trương Huyền sững sờ, con mắt trợn tròn. Hư ảnh trước mắt này, mặc dù trẻ tuổi, nhưng thời điểm lần thứ nhất Thiên Nhận Danh Sư, trong mộng thấy lão giả, có bảy tám phần tương tự. Nói cách khác... Nếu đoán không sai, đây là Khổng sư lúc còn trẻ! Khổng sư, trước ba mươi tuổi, đạt đến Danh Sư cửu tinh, nơi này là Phong Thánh đài, cũng chính là thời điểm hắn vừa vặn phong Thánh, đối ứng cấp bậc Danh Sư, là lục tinh... Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, không kém nhiều.
- Ta đích xác họ Khổng...
Thanh niên Khổng sư cười cười, cũng không nói nhiều:
- Hiện tại ta là một đạo ý niệm, thời gian dừng lại sẽ không quá dài, ngươi đã nhìn ra vấn đề trong tâm đắc ta lưu lại, rõ ràng ý tứ của ta, chúng ta coi như hữu duyên. Quyển sách này là tâm đắc ta đột phá Thánh giả, trong đó cũng ẩn chứa công pháp tu luyện, tặng cho ngươi, cẩn thận lĩnh ngộ, có lẽ đối với ngươi tu luyện, có chỗ tốt rất lớn.
- Ẩn chứa công pháp?
Trương Huyền cúi đầu nhìn lại thư tịch. Nội dung bên trong, giống như trên vách đá bên ngoài điêu khắc, khác biệt duy nhất, chính là Khổng sư tự tay viết, ẩn chứa khí tức cuồn cuộn của hắn. Vừa rồi ở bên ngoài, liền dùng thư viện thu văn tự vào, cũng không thấy pháp quyết tu luyện gì a? Chẳng lẽ, nghiên cứu không cẩn thận? Xem ra sau này phải xem thật kỹ một chút.
- Mặt khác, trong những chữ này, ẩn chứa tinh, khí, thần của ta sau khi phong Thánh, lợi dụng thật tốt, sẽ có trợ giúp rất lớn.
Thanh niên Khổng sư tiếp tục cười cười:
- Nói đến thế thôi, tu luyện dù sao cũng phải dựa vào chính mình, cố gắng lên, hi vọng còn có ngày gặp lại!
Nói xong, bóng người nguyên bản có chút loáng thoáng, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.
- Không vội... Ta còn có việc muốn hỏi ngươi, ta xem qua cổ tịch, hình như ngươi cũng trúng Tiên Thiên thai độc, không biết làm sao mới có thể giải quyết?
Thấy hắn muốn biến mất, Trương Huyền nào dám do dự, không để ý tới cái gọi là thư tịch, vội vàng nhìn qua, gấp gáp hỏi. Hắn thân trúng Tiên Thiên thai độc, kiểm tra cổ tịch, thấy Khổng sư cũng trúng, hiện tại có cơ hội ở trước mặt hỏi, đương nhiên sẽ không buông tha.
- Ngươi cũng trúng Tiên Thiên thai độc?
Nghe được hắn nói, thanh niên Khổng sư sững sờ.
- Không sai!
Trương Huyền vội nói:
- Giải quyết như thế nào?
- Ha ha, ta đạo không cô tịch!
Không có trả lời hắn, hai mắt thanh niên Khổng sư tỏa ánh sáng, cười to một tiếng:
- Rốt cục cũng có người giống như ta, quá tốt rồi...
Vù vù! Lời còn chưa dứt, thanh âm của thanh niên Khổng sư tiêu tán. Mấy vạn năm trước lưu lại một đạo ý niệm, vốn duy trì không được bao lâu, có thể nói nhiều như vậy, đã rất tốt rồi.
- Ngươi...
Trương Huyền trợn trắng mắt. Ta hỏi ngươi đó, ngươi vẫn chưa trả lời a... tên này thật là Khổng sư? Không phải nói Khổng sư lòng dung thiên hạ, lấy phục vụ muôn dân làm nhiệm vụ của mình, là người tốt chính cống sao?
Làm sao cảm giác hèn mọn giống như mình vậy? Nghe nói bản thân trúng Tiên Thiên thai độc, không những không nói phương pháp giải quyết, vẻ mặt còn hưng phấn... Cái gì đạo ta không cô tịch, cái gì giống như ngươi... xui xẻo giống như ngươi sao? Mấu chốt nhất là, còn nói quá tốt rồi... Tốt em gái ngươi ah! Trương Huyền xạm mặt lại. Vốn nghĩ, gặp được ý niệm của Khổng sư, nhất định có thể hỏi thăm ra phương pháp giải quyết Tiên Thiên thai độc, kết quả... tin tức hữu dụng gì cũng không có, còn bị đối mới cười nhạo một phen.
- Được rồi, đoán chừng lúc này hắn cũng không tìm được phương pháp giải quyết...
Tràn đầy buồn bực, suy nghĩ một chút cũng giật mình. Đạo ý niệm này, là Khổng sư mới vừa phong Thánh lưu lại, khi đó chẳng qua hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhiều nhất Danh Sư lục tinh, Tiên Thiên thai độc còn chưa giải quyết, không biết phương pháp cũng rất bình thường! Thật muốn hỏi thăm, có lẽ hỏi Khổng sư đi đến cửu tinh mới được.
Trương Huyền lắc đầu, không đi nghĩ những chuyện này nữa, cầm lấy thư tịch trên bàn. Do thẻ tre biên chế thành, mặc dù đã trải qua mấy vạn năm, nhưng không chút hư hại, chữ viết phía trên, cũng không phải mực viết, mà là dùng phương pháp đặc thù điêu khắc lên, cả đám mượt mà sung mãn, mang theo khí phách kinh người.
- Nếu như có thể vẽ những chữ này một lần, thành tựu của ta ở thư hoạ, tất nhiên sẽ gia tăng không ít!
Cảm nhận được trong chữ viết lộ ra lực lượng dâng trào, tâm tư của Trương Huyền chấn động. Khổng sư, có thể khai sáng chức nghiệp Danh Sư, thư hoạ bên trên tự nhiên không yếu, mặc dù lưu chữ thời điểm, vừa mới tới lục tinh, nhưng lĩnh ngộ ở trên thư hoạ đã không kém Thư Họa sư thất tinh, thậm chí bát tinh. Nếu như có thể vẽ lại, nghiêm túc học tập, thư hoạ chi đạo đi đến lục tinh, thất tinh, không khó lắm. Còn công pháp đối phương nói tới, hiện nay không nhìn ra, chỉ có thể trở về nghiên cứu. Đang định thư tịch đi, đột nhiên trong lòng hơi động, lấy một quyển sách từ trong ngực ra. Chính là Thiên Đạo chi thư trấn áp Ngoan Nhân kia. Vừa rồi làm hỏng vách đá Phong Thánh đài, sợ gặp phải vây công, nên lấy nó ra, để phòng bất trắc.
- Làm sao vậy?
Mở thư tịch ra, nhìn về phía trái tim trước mắt. Tên này một mực nhảy lên, xem bộ dáng là muốn nói gì.
- Đây là Khổng sư tự tay viết, ẩn chứa ý niệm của hắn, không bằng... d9ưa cho ta nuốt đi! Chỉ cần ta ăn, thực lực sẽ khôi phục không ít... Đến lúc đó, cũng có thể giúp ngươi nhiều hơn!
Ngoan Nhân tràn đầy tham lam.
- Nằm mơ!
Trương Huyền quất tới một tát. Còn tưởng rằng là chuyện gì, không nghĩ tới tên này muốn ăn thư tịch mình mới lấy được, thật là ý nghĩ hão huyền.
- Những chữ viết này ngươi đã ghi vào trong óc, thư tịch có muốn hay không cũng không có gì... Đưa cho ta, ta mượn nhờ khí tức ẩn chứa trong chữ viết, để cho sát lục chi khí của mình trở nên thuần khiết, thậm chí... còn có thể bắt chước khí tức của Khổng sư, thay ngươi giáo huấn người khác!
Bị đánh bổ nhào, Ngoan Nhân dừng lại, tiếp tục nói:
- Dù sao bị quyển sách này của ngươi đè lên, ta cũng trốn không thoát, ta khôi phục thực lực càng nhiều, ngươi cũng càng an toàn ah...
- Quyển sách này ngươi đừng suy nghĩ ! Nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp để ngươi khôi phục thực lực!
Trương Huyền vung vung tay, không nói nhảm nữa, thu hai bản thư tịch lại. Thật vất vả nhận được một bản chép tay của Khổng sư, tự nhiên không thể để cho tên này nuốt, lại nói, nếu không phải Lạc Nhược Hi, cũng không chiếm được thứ này, quyển sách này, cũng không phải của mình, mà là hai người cùng sở hữu. Xử lý như thế nào, còn phải thương nghị với đối phương.
Nhưng Ngoan Nhân nói không sai, nó khôi phục thực lực càng cao, bản thân cũng càng an toàn. Có Thiên Đạo chi thư trấn áp, không sợ nó phản kháng, mạnh hơn còn có thể mạnh hơn Thiên Đạo sao? Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của mình.
- Trước không nghĩ nữa...
Biết nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đẩy cửa đi ra nhà tranh. Lập tức nhìn thấy bóng lưng nữ hài đứng ở trên đồng cỏ cách đó không xa, lộ ra vẻ cô đơn.
- Thế nào?
Thấy hắn xuất hiện, nữ hài xoay người lại, cười nhạt một tiếng.
- Được ích lợi không nhỏ... Ngươi thì sao? Có thu hoạch được gì không?
Trương Huyền nhịn không được hỏi. Đối phương tới, dường như muốn nghiệm chứng một loại suy đoán nào đó, đã tìm được vị trí Khổng sư phong Thánh chuẩn xác, nàng có thành công hay không, lại không biết.
- Có chút thu hoạch, ... Được rồi, không nói cũng được!
Không muốn nhiều lời, Lạc Nhược Hi ngẩng đầu lên:
- Ngươi nhận được sư tự luyện tâm, cũng coi như không đi một chuyến uổng công, trở về thôi!
- Trở về?
Trương Huyền sững sờ, vội vàng lấy quyển sách kia ra ngoài:
- Đây là chúng ta cùng một chỗ phát hiện, có một nửa của ngươi, nên xử lý như thế nào?
- Quyển sách này, là ngươi tìm ra sai lầm trong tâm đắc của Khổng sư lấy được, tự nhiên quy ngươi...
Lạc Nhược Hi lắc đầu.
Hiện tại nàng cũng hiểu được, trước đó ở Phong Thánh đài, Trương Huyền cũng không phải tùy ý phá hư, mà là giải quyết Khổng sư lưu lại nan đề, lúc này mới phát động cấm chế nào đó. Là Khổng sư cố ý lưu lại khảo nghiệm.
- Không được, đây là chúng ta cùng lấy được...
Trương Huyền lắc đầu.
Nếu không phải đối phương dẫn hắn tới, hắn cũng không biết Phong Thánh đài, chớ nói chi là địa phương này. Hiện tại nhận được chỗ tốt của sư tự luyện tâm, đối phương cái gì cũng không có, thực có chút băn khoăn.
- Khổng sư tự tay viết, người khác nhận được, sợ bị người cướp, ngươi còn muốn đưa người...
Thấy bộ dáng này của hắn, Lạc Nhược Hi cười khổ lắc đầu. Đây không phải rau cải trắng gì, mà là Khổng sư tự tay viết! Thứ này thả ra ngoài, Thánh giả quý tộc cũng sẽ tranh đoạt, nhưng kẻ trước mắt này không xem ra gì... Thật không biết là thật ngốc, hay giả ngốc.
- Được rồi, nói cho ngươi biết, thứ này vô dụng với ta, nếu như ta muốn, nhất định có thể tìm được càng nhiều, ngươi trước giữ đi!
Lạc Nhược Hi cười nhạt một tiếng, khoát tay áo.
- Vô dụng?
Trương Huyền sững sờ, mặc dù không biết tại sao đối phương lại tự tin như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, không giống giả mạo, liền biết nói là sự thật.
- Thánh Nhân quý tộc ta không rõ lắm, có lẽ... trong đó không thiếu khuyết tác phẩm của Khổng sư!
Trương Huyền giật mình, đối phương có thể là người của Thánh Nhân quý tộc Lạc gia, loại đại gia tộc này, truyền thừa không biết bao lâu, mặc dù Khổng sư tự tay viết trân quý, khẳng định vẫn có thể lấy ra không ít. Lại nói, thư tịch trong tay, là lúc Khổng sư phong Thánh lưu lại, cách đỉnh phong còn xa lắm, loại đệ tử đại gia tộc này, chướng mắt cũng rất bình thường.
- Vậy ta liền không khách khí...
Thấy đối phương xác thực không muốn, Trương Huyền không nói thêm lời, thu hồi thư tịch, nhìn thoáng qua chung quanh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
- Nếu nơi này là không gian chồng chất, chúng ta làm sao ra ngoài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận