Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hắn chính là Trương Huyền

Hiện tại sức chiến đấu của Trương Huyền, đạt đến tích huyết trùng sinh, mượn Long Cốt Thần Thương, càng có thể so với phá toái hư không, luyện hóa một thanh trường kiếm tích huyết trùng sinh đỉnh phong, dễ như trở bàn tay.
Trường kiếm bị luyện hóa, giơ lên giữa trời, mạnh mẽ bổ về phía Thần Linh bị nhốt.
Coong!
Một tiếng vang thật lớn, trên đầu người sau tia lửa văng khắp nơi, da đầu bị tước mất một tầng.
- Ah ah...
Con mắt Thần Linh thấu hồng.
Khổng Thi Dao ngẩn ngơ:
- Kiếm không phải dùng như vậy...
Người khác dùng kiếm, đều nhẹ nhàng làm chủ, hắn vung lên liền đập, giống như trảm cốt đao, vũ khí khá hơn nữa dùng như vậy cũng sẽ phế...
Đương đương đương!
Trường kiếm ở trong một cái hô hấp, thi triển ra trên trăm kiếm, toàn bộ đập ở cùng một nơi, đầu lâu của Thần Linh bị đánh xuất hiện vết rách, dường như thấy được óc.
Ầm!
Bị đánh phát điên, lực lượng toàn thân Thần Linh lần nữa chấn động, Long Cốt Thần Thương bị nứt ra, vừa định ra tay, viên gạch lại rơi xuống, mạnh mẽ đập ở trên mặt, lần này nhắm ngay vết thương, đập máu tươi đầy mặt.
- Ta thao...
Thần Linh điên rồi.
Phương thức chiến đấu của tên này, quả thực đê tiện không có điểm mấu chốt!
Chúng ta đều là cao thủ, Cổ Thánh đều được cho cường giả đỉnh phong, chiến đấu không có chút tác phong như vậy sao?
Ngươi đánh ta một quyền, ta đâm ngươi một kiếm, tác phong nhẹ nhàng, đều khoe anh hào... Nào có như vậy, cầm lấy trường kiếm, trường thương thậm chí viên gạch đập loạn?
- Ta trước hết giết bọn họ...
Vừa muốn ra tay, vị thanh niên này lại mượn lực lượng huyết mạch trốn rất xa, Thần Linh nhịn không được nữa, quay đầu nhìn về phía đám người Nhan Thanh Cổ Thánh, sát cơ sôi trào.
Khổng Thi Dao, hắn có thể giữ lại không giết, nhưng những người còn lại kia, hoàn toàn có thể giết chết.
Bỗng nhiên lao tới, còn không có rơi xuống, một thanh trường thương ngăn lại đường đi, Trương Huyền huyền phù ở trên không cười lạnh, ngón tay ngoắc ngoắc, mang theo khiêu khích.
- Có bản lĩnh, trước giết ta rồi nói sau!
Rầm!
Lập tức lại có vô số vũ khí bay tới, hình như binh khí trong tay của hắn vô cùng vô tận.
- Tốt, ta trước giết ngươi...
Ánh mắt Thần Linh run lên, bàn chân bước ra, bỗng nhiên vọt tới.
Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng mỗi đi một bước lực lượng tuôn ra, bốn phía bắt đầu vỡ vụn, như đi ở trên băng, địa phương đi qua, những người khác không cách nào đi lại.
Dựa vào tốc độ, hắn đuổi không kịp Trương Huyền, nhưng chỉ cần nghiền nát không gian, người sau khẳng định cũng trốn không thoát.
- Đủ hung ác!
Thấy tên này trực tiếp chấn vỡ không gian, khóe miệng Trương Huyền co giật, quay đầu nhìn về phía đám người Nhan Thanh Cổ Thánh:
- Các ngươi nhanh khôi phục điều chỉnh, ta trước giết hắn lại nói...
Nói xong, giống như cá bơi bay đi nơi xa.
Thấy hắn chạy trốn, Thần Linh vừa định trở về bắt Khổng Thi Dao, Trương Huyền lập tức xoay người đánh lén, lô đỉnh, trường kiếm, trường thương một mạch ném qua, thậm chí thỉnh thoảng còn ném ra hai ba thi thể, đồng thời tự bạo.
Thần Linh choáng váng, không nhẫn được tức giận, nhanh chóng đuổi theo.
Cái tên này không chết, sớm muộn sẽ làm hắn tức chết, còn không bằng giết trước.
Rầm rầm rầm!
Một cái đuổi, một cái trốn, thỉnh thoảng giao thủ, toàn bộ Côn Hư cảnh không ngừng lay động.
...
Bành!
Lại một vị Đại Nho bay ngược ra, Phàn Tiểu Húc đứng tại chỗ, nhìn quanh một vòng, cô độc mà tiêu điều:
- Còn có ai, muốn thử thực lực của ta một chút sao?
Đám người Mật Tuyên là tới trước cổng chờ đợi tân sinh, ngoài ra còn có không ít Đại Nho không có tới, nghe nói một vị tân sinh cường đại như vậy, tất cả đều chạy tới, từng cái đè thấp tu vi chiến đấu, nhưng bi ai phát hiện, không có người có thể nhận lấy một chiêu!
Mấu chốt nhất là, Phàn Tiểu Húc này trải qua chiến đấu không ngừng, tựa hồ lĩnh ngộ càng ngày càng mạnh, cùng cấp bậc đã không có người có thể chống lại.
Thậm chí cao hơn một cấp bậc, cũng không phải đối thủ.
- Không cần, cùng cấp bậc ngươi là vô địch...
Cười khổ một tiếng, Trọng Khánh lắc đầu.
Chiến đấu đến loại tình trạng này, tỷ thí đã không có ý nghĩa gì.
- Cái kia... Ta nên lựa chọn ai làm lão sư đây?
Phàn Tiểu Húc nhìn quanh.
Tuy đánh bại nhiều Đại Nho như vậy, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là tân sinh, cần lão sư dẫn đường.
- Ta không làm được!
- Ta cũng không xứng...
Tất cả đều mặt mày xám xịt, mọi người từng cái tràn đầy khó xử.
Học sinh mạnh như vậy, ai cũng muốn nhận làm thân truyền, có thể... Đánh cũng đánh không lại, còn có mặt mũi gì đi giáo dục người ta?
Phàn Tiểu Húc chỉ cần nhìn về phía ai, người đó liền ngượng ngùng che mặt, qua thật lâu cũng không có người mở lời, bốn phía lặng ngắt như tờ.
- Trong lòng ta thật ra có một vị lão sư, không biết có thể bái hắn hay không!
Thấy mọi người không dám đáp ứng, trong lòng Phàn Tiểu Húc giống như gương sáng, mỉm cười nói.
- Không biết là người nào?
Nghe hắn nói đã có nhân tuyển muốn bái sư, Trọng Khánh nhìn lại.
- Hắn gọi Trương Huyền! Cụ thể là vị lão sư nào, ta cũng không rõ ràng!
Phàn Tiểu Húc nói.
- Trương Huyền? Đại Nho đường có họ Trương sao?
Trọng Khánh sững sờ.
Đại Nho đường, đều là hậu nhân của Chư Tử bách gia, nào có Trương Huyền?
- Ta biết một cái gọi Trương Huyền...
Nam Cung Nguyên Phong sửng sốt một chút, đột nhiên tiến lên.
Cái tên này ở Côn Hư cảnh Đại Nho đường, người biết không nhiều, nhưng ở Danh Sư đại lục, tuyệt đối là nổi tiếng.
- Ừm?
Trọng Khánh cùng Phàn Tiểu Húc đồng loạt nhìn qua.
- Hắn không phải người Chư Tử bách gia, mà là một vị siêu cấp Danh Sư ở Danh Sư đại lục, Trương gia gia chủ, chúng ta tìm truyền thế thiên phù, sở dĩ không thành công, chính là thua ở trên tay của hắn!
Nam Cung Nguyên Phong nói.
- Là hắn?
Trọng Khánh híp mắt lại.
Chư Tử bách gia đi tìm truyền thế thiên phù, đi vào Khổng miếu, kết quả sắp thành lại bại, chuyện này làm lão sư đỉnh phong của Đại Nho đường, tự nhiên biết một ít, không nghĩ tới là vị này.
- Ngươi... Làm sao biết tên của hắn?
Trọng Khánh nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.
Hắn cũng không có nghe qua, tên này nói ra, không thể không khiến người nghi ngờ.
- Ta...
Phàn Tiểu Húc cứng đờ.
Vốn hắn cho rằng, vị Trương Huyền này là Cổ Thánh Đại Nho đường, không nghĩ tới... Vậy mà không phải người Chư Tử bách gia!
Khó trách mượn nhờ thân thể của mình, đi tới nơi này.
- Ngươi sinh hoạt ở nơi này, chưa hề rời đi, lại biết tên của hắn, chẳng lẽ... Vị Trương Huyền kia đi tới Côn Hư cảnh?
Trọng Khánh nhảy dựng, ý nghĩ không ổn.
Vị trước mắt này đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, còn nói ra Trương Huyền, thân là Bất Hủ cảnh đại viên mãn, rất dễ dàng liền liên tưởng đến Danh Sư của Danh Sư này đại lục, có phải hay không đã đến nơi này.
- Hắn...
Phàn Tiểu Húc đang không biết trả lời như thế nào, liền nghe trên không vang lên tiếng rít, ngay sau đó bầu trời trong xanh, bắt đầu không ngừng sụp đổ.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy hai bóng người không ngừng giao chiến, mỗi một lần va chạm, bầu trời liền xuất hiện một vết rách dài đến mấy chục cây số, vô số tiếng sấm, tựa như thế giới cũng không chịu nổi.
- Ngươi đến cùng là ai, ta không giết hạng người vô danh!
Đằng sau một gia hỏa đầu đầy máu tươi cắn răng nói.
- Gia gia ngươi, Trương Huyền!
Thanh niên trước mặt cười hắc hắc.
- Hắn chính là Trương Huyền?
Tất cả mọi người ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận