Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tào Thành Lập khiếp sợ

Vốn cho rằng lần này thuê sơn tặc, nhất định dễ như trở bàn tay, nhẹ nhõm chém giết một người sa cơ thất thế, nhận khuất nhục, nhẹ nhõm vãn hồi...
Không nghĩ tới tất cả người đều chết, hơn nữa đầu lĩnh cũng hình như điên rồi...
Người giết ta, là ngựa! Còn xe...
Sao ngươi không nói sĩ, pháo, tượng?
Nói chuyện cẩn thận, cùng ta chơi cờ tướng có phải không?
- Ta hỏi ngươi ai giết người của ngươi!
Tiết Trầm kìm nén không được hỏi.
- Ta không phải đã nói rồi sao? Là một con ngựa, còn có... Một chiếc xe!
Thủ lĩnh tức sắp nổ tung.
- Ngựa?
- Xe?
Tiết Trầm cùng Tiết Cầm càng thêm mê mang.
- Ngựa của Thiện Hiểu Thiên, nắm giữ thực lực Đại Thánh nhất trọng, giết chết thuộc hạ của ta dễ như trở bàn tay, chiếc xe kia cũng rất lợi hại, tên chúng ta bắn ra một cái cũng không thể tới gần...
Biết rất huyền ảo, nhưng thủ lĩnh vẫn giải thích cặn kẽ một lần.
- Ngựa biết võ? Xe biết võ kỹ?
Sắc mặt Tiết Trầm tái xanh, cho rằng trí thông minh bị người đè xuống đất cọ xát:
- Coi như ngươi không muốn giết người, cũng tìm lý do hợp lý a!
- Ngươi... Ngươi cho rằng ta đang gạt ngươi?
Thủ lĩnh điên rồi.
Vì sao nói thật, lại không có người tin tưởng nhỉ?
- Tốt, đây là một tấm Thông Thần thẻ, bên trong có năm trăm Thông Thần Tệ, đủ bù đắp tổn thất của ngươi...
Chẳng muốn cùng gia hỏa đã có chút bệnh tâm thần này tiếp tục nói nhảm, Tiết Trầm tiện tay ném ra một cái thẻ.
Đối phương đơn giản là muốn đòi tiền mà thôi, cho là được!
- Hơn ba mươi huynh đệ, ngươi cho năm trăm?
Da mặt thủ lĩnh lắc một cái, sắp tức điên.
Chút tiền ấy, những mũi tên, cung tên kia cũng không đủ mua.
- Không hoàn thành nhiệm vụ, năm trăm đã nhiều, cút ngay, nếu không một phân tiền ngươi cũng không chiếm được!
Tiết Trầm híp mắt lại.
- Ngươi...
Thấy đối phương sát ý sôi trào, biết làm không cẩn thận thật sẽ ra tay, thủ lĩnh rõ ràng hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nắm thẻ lên, xoay người rời đi, chỉ chốc lát liền biến mất ở trong đêm tối.
- Lão sư, không giết chết cái tên này làm sao bây giờ?
Tiết Cầm nhìn qua.
- Một đám phế vật vô dụng! Dùng bọn họ chỉ là muốn miễn phiền phức mà thôi!
Tiết Trầm hừ một tiếng:
- Về trước đi, ta sẽ nghĩ biện pháp! Nhị tiểu thư yên tâm, cái tên này tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại của ngươi! Làm xong, còn có thể thành tựu danh tiếng của ngươi, nhất phi trùng thiên!
...
Thủ lĩnh càng nghĩ càng giận, cả người sắp muốn nổ.
Nếu không phải lòng tham nhất thời, sẽ không đến mức toàn quân bị diệt, đến bây giờ chỉ còn lại có một mình.
Một đường phi nhanh, tốc độ cực nhanh, còn không có trở lại sơn trại, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt, ở cách đó không xa vang lên.
- Chết nhiều huynh đệ như vậy, năm trăm Thông Thần Tệ liền đuổi ngươi đi?
- Ai?
Thủ lĩnh xiết chặt trường đao, vội vàng xoay người, liên tục dạo qua một vòng, lại không phát hiện nửa cái bóng người.
- Ai ở đây giả thần giả quỷ? Là hảo hán đi ra, Tào Thành Lập ta một chút nhíu mày, liền không xứng làm đại thủ lĩnh nhiều năm như vậy!
- Không cần la ó, ở trên chạc cây trước mặt ngươi!
Thanh âm nhàn nhạt tiếp tục vang lên.
Tào Thành Lập vội vàng ngẩng đầu, mượn ánh trăng, nhìn thấy trên chạc cây cách đó không xa, một quyển sách dựng đứng, không ngừng giãy dụa thân thể, tựa như thành tinh.
Thanh âm mới vừa rồi chính là từ bên trong truyền ra.
- Ngươi... Ngươi... Nói chuyện với ta?
Hàm răng có chút run lên, bờ môi Tào Thành Lập run rẩy.
Không run không được ah, đêm nay thấy được tên biết chuyển biến, ngựa có thể giết người, xe biết võ, vốn cho rằng đã đủ ác mộng, không nghĩ tới lại xuất hiện một quyển sách biết nói chuyện.
- Là ta!
Thư tịch nhảy một cái.
- Ta muốn giết ngươi...
Tào Thành Lập gào lên một tiếng, trường đao trong tay bỗng nhiên ném ra ngoài, thân thể không tự chủ được chạy trốn.
Hiện tại đã không quản được nhiều như vậy, chạy trốn mới là vương đạo.
Bành!
Còn không có rời đi, dưới chân đột nhiên lảo đảo, ngã xuống đất, ngay sau đó nhìn thấy quyển sách vừa rồi trên chạc cây, chẳng biết lúc nào đã đi tới trước mặt, yên tĩnh lơ lửng giữa không trung.
- Muốn chết nhanh một chút, liền chạy!
Kèm theo lời nói nhàn nhạt, một cỗ uy áp nồng đậm từ trong sách nghiền ép ra, vẻ mặt Tào Thành Lập cứng đờ, tựa như rơi vào hầm băng, không tự chủ được run rẩy:
- Không dám...
Cỗ khí tức này nghiền ép xuống, hắn nhất thời rõ ràng, thực lực của quyển sách này, tuyệt đối đạt đến Cổ Thánh, thậm chí là đỉnh phong nhất... Phá toái hư không!
Một quyển sách nắm giữ tu vi phá toái hư không?
Trước đó còn nghĩ trốn, hiện tại đã biết rõ, dùng ra tất cả thủ đoạn cũng trốn không thoát.
- Không dám là tốt rồi!
Thư tịch lắc lư một cái:
- Vừa rồi những người kia cố ý giấu diếm tình báo, để ngươi giết Thiện Hiểu Thiên, vô duyên vô cớ tổn thất nhiều người như vậy, chẳng lẽ không muốn báo thù?
- Muốn... Ta hận không thể chém bọn hắn thành muôn mảnh!
Khuôn mặt Tào Thành Lập vặn vẹo.
- Muốn giết người, cũng nên biết thân phận a, ngươi biết thân phận của bọn hắn sao?
Thư tịch hỏi.
- Ta...
Tào Thành Lập sửng sốt.
Hắn chỉ biết đối phương là người quen giới thiệu, có tiền, thân phận cụ thể lại không hiểu rõ.
- Hẳn là còn chưa đi xa, theo dõi...
Thư tịch cười cười:
- Làm một đầu lĩnh sơn tặc, theo dõi thuận tiện ghi chép loại sự tình này, không khó lắm a!
- Ta đã biết...
Tào Thành Lập gật đầu.
Hắn là người thông minh, làm sao không rõ ràng.
Quyển sách này, giống như con ngựa, chiếc xe kia, hẳn đều thuộc về Thiện Hiểu Thiên, sở dĩ không giết bản thân, khẳng định là còn có tác dụng.
- Đi đi!
Thư tịch lắc lư một cái.
Tào Thành Lập cắn răng, xoay người bay đi.
Tuy tu vi của hắn kém xa đám người Tiết Trầm, nhưng chuyện xấu làm nhiều, phương pháp tiềm hành và theo dõi rất khá, đi theo dấu chân, thời gian không dài đi tới trước một phủ đệ to lớn.
- Phủ thành chủ? Là phủ thành chủ, bỏ tiền để cho ta giết người?
Tào Thành Lập khó tin.
Thành chủ Tiết Nham, thanh danh vô cùng tốt, từ trước tới nay làm việc công chính, làm sao sẽ làm ra sự tình thuê sát thủ giết người?
Thân thể run rẩy, rơi vào đầu tường, vừa định đi vào, ngay sau đó liền thấy trong tường đồng loạt đứng một đám người, hai người mới vừa rồi gặp hắn, đang đứng ở trước đám người.
Đè thấp hô hấp, Tào Thành Lập mượn bóng đêm, hoàn mỹ che giấu bản thân.
Đứng ở phía trước, là một đám binh sĩ mặc khôi giáp, vừa nhìn liền biết là quân đội tinh nhuệ nhất của phủ thành chủ.
- Đổi những y phục này, nghe mệnh lệnh, đi giết người!
Thanh âm của trung niên trầm thấp vang lên, ngay sau đó một binh sĩ ôm một đống lớn quần áo đi tới.
- Vâng!
Rất nhiều binh sĩ nhận lấy quần áo, từng cái đổi lên người, nhìn rõ ràng bộ dáng quần áo, Tào Thành Lập suýt chút nữa từ trên tường rơi xuống.
Đúng là trang phục sơn trại của hắn!
Đường đường binh sĩ tinh nhuệ của phủ thành chủ, vậy mà giả mạo sơn tặc đi giết người!
Không phải tận mắt nhìn thấy, sẽ không dám tin tưởng!
- Để cho ta giết người lại là phủ thành chủ...
Thân thể Tào Thành Lập cứng ngắc, thở mạnh cũng không dám, dùng ngọc tinh ghi chép lại hết.
Rất nhanh, binh sĩ phủ thành chủ ngụy trang thành sơn tặc lặng lẽ rời sân nhỏ, chạy về phía Thiện gia.
Rất mau tới ngoài tường Thiện gia.
- Xông đi vào, một tên cũng không để lại!
Thủ lĩnh hạ giọng.
- Vâng!
Mọi người đồng loạt nhảy vào sân.
Tào Thành Lập theo sát, leo đến trên một cây đại thụ, mượn ánh trăng nhìn vào bên trong, ngay sau đó liền thấy một màn để hắn cả đời khó quên.
Một thiếu niên đứng ở trong viện, tay nắm một thanh trường kiếm, nhẹ nhàng lắc một cái, liền có một người đầu rơi trên mặt đất, cả viện tiếng gió rít gào, kiếm khí ngang dọc.
Không đến ba phút, phủ thành chủ xông vào năm mươi tinh nhuệ, toàn bộ bị một người một kiếm tuỳ tiện giết chết.
- Hắn chính là Thiện Hiểu Thiên? Hắn không có tu vi?
Vẻ mặt Tào Thành Lập trắng bệch, ngực cuồn cuộn, tùy thời có thể ngất xỉu:
- Người của phủ thành chủ, ta thao đại gia mày...
May mắn trước đó chỉ là ngựa và xe của đối phương xuất thủ, nếu không vị Thiện Hiểu Thiên này ra tay, chết cũng không biết chết như thế nào.
Khả năng đầu trong nháy mắt liền dọn nhà.
Kiếm pháp của đối phương, hóa phức tạp thành đơn giản, cao thâm khó dò, hắn từ nhỏ đến lớn còn không có gặp qua khủng bố như vậy!
- Lão sư...
Giết chết tất cả mọi người, chỉ thấy thiếu niên Thiện Hiểu Thiên tràn đầy khó tin đi tới trước một cửa phòng, lúc này Tào Thành Lập mới phát hiện, trước gian phòng dĩ nhiên ngồi một thanh niên, hắn lại từ đầu đến cuối không phát hiện!
Thanh niên này hai mươi tuổi, nhìn thấy thiếu niên đi tới trước mặt, đặt chén trà xuống, cau mày:
- Chỉ mấy người này, thế mà giết hơn hai phút, bình quân ba hô hấp một cái, năng lực lĩnh ngộ này, để ta làm sao truyền thụ kiếm thuật cao thâm hơn? Phạt ngươi tối nay một mực luyện kiếm, không được đi ngủ!
- Vâng!
Thiếu niên cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
- Ba cái hô hấp giết một người, còn bị phạt?
Tào Thành Lập run rẩy.
Thiếu niên thiên tài, hắn gặp qua không ít, Thiện Hiểu Thiên tuyệt đối là đỉnh phong nhất, lại còn phải bị phạt, bị mắng... Vị lão sư này, cũng quá nghiêm khắc đi!
Thời điểm khiếp sợ, liền thấy con ngựa vừa rồi giết thuộc hạ hắn sợ chết khiếp, tách tách đi tới, ý cười đầy mặt, bưng trà rót nước cho thanh niên kia... Thậm chí còn giơ lên hai cái móng trước đấm lưng...
Hàm răng Tào Thành Lập run lên, cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ.
Cái này con mẹ nó... Là ngựa?
Ngựa có thể làm như vậy?
- Về sau Thiện gia tuyệt không thể gây, nói dễ nghe đi nữa cũng không được...
Trong lòng làm quyết định, vừa định lặng lẽ rời đi, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên ở bên tai.
- Nên nói cái gì, nên làm cái gì, ngươi hẳn phải biết?
Thanh âm này cực kỳ dịu dàng, nhưng nghe vào trong tai, lại làm cho lông tơ hắn dựng lên, vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy thanh niên ngồi trước phòng đang uống trà, cười khanh khách nhìn lại, ánh mắt như xuyên thấu đêm tối, rõ ràng tìm được vị trí ẩn thân của hắn.
- Ta, ta...
Tào Thành Lập nói không ra lời.
- Không cần khẩn trương, chuyện phát sinh ngày hôm nay, ngươi đều thấy được, đi nói thế nào, hẳn là rõ ràng...
Bờ môi thanh niên không động, nhưng âm thanh rõ ràng vang lên ở bên tai.
- Ta biết...
Tào Thành Lập run rẩy.
- Đi đi! Ngươi cũng là nhận ủy thác của người, hết lòng vì việc người khác, cho nên ta không giết ngươi... Bất quá, từ hôm nay trở đi, nếu để cho ta biết ngươi lại làm xằng làm bậy, cẩn thận khó giữ được tính mạng...
Âm thanh của thanh niên tiếp tục vang lên.
- Vâng!
Tào Thành Lập không dám tiếp tục nói nhiều, xoay người bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận