Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền xuất chiến

- Khiêu chiến?
Trương Huyền nhíu mày, hơi không hiểu:
- Dị Linh tộc dám như thế quang minh chính đại đi ra, hơn nữa... Còn thủ quy củ như vậy?
Ở trong ấn tượng của hắn, Dị Linh tộc ưa thích sát lục, không có bất kỳ quy củ gì đáng nói, hiện tại chạy tới khiêu chiến, kỳ lạ không nói ra được.
Càng quan trọng là, Xuân Noãn lâu có nhiều Danh Sư như vậy... Danh Sư cùng Dị Linh tộc mâu thuẫn kéo dài vài vạn năm, hai bên đều có vô số thân hữu chết ở trong tay đối phương, một thân một mình xuất hiện, thật không sợ bị loạn đao chém chết?
- Không phải chúng ta thủ quy củ mà là không thể không thủ!
Hưng kiếm thánh cười khổ.
- Không thể không thủ? Chẳng lẽ nơi này có Cổ Thánh?
Đồng tử Trương Huyền co rụt, híp mắt lại.
Có thể để cho Bất Hủ cảnh viên mãn tuân thủ quy định, trừ Cổ Thánh, thì nghĩ không ra người nào tới.
- Không sai, nơi này có Cổ Thánh, vị Cổ Thánh kia của Trương gia chúng ta cũng tới... Hai bên đều có kiêng kị, nên lập ra ước định, có mâu thuẫn, công bằng quyết đấu giải quyết, không cho phép đồ sát... Nếu không đã sớm loạn chiến, nào có an bình như hiện tại.
Hưng kiếm thánh giải thích.
Trương Huyền thở ra một hơi.
Khó trách trên đường đi không có gặp được bất kỳ nguy hiểm nào, chắc cũng là hai bên tuân thủ quy định.
Nếu không, phân điện còn chưa mở ra, bên này liền giết đến hừng hực khí thế, bảo vật chân chính xuất hiện, ai cũng không chiếm được.
Thời khắc này Cổ Thánh tựa như vũ khí hạt nhân, hai bên đều có, ai cũng không dám vượt quá, một khi một phương không còn, cán cân sẽ lập tức nghiêng, không còn an bình hiện tại.
- Ừm, đối phương khiêu chiến ta, là muốn lấy được truyền thế thiên phù của chúng ta, hoặc là theo phía sau chúng ta đi vào Khổng miếu!
Hưng kiếm thánh nhẹ nhàng cười một tiếng, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay:
- Bất quá ta há có thể để hắn toại nguyện!
- Cha chậm đã!
Thấy hắn muốn xuống lầu, Trương Huyền cũng đứng dậy:
- Để hài nhi chơi với hắn một chút!
- Ngươi?
Hưng kiếm thánh sững sờ.
- Không sai, tuy thực lực của ta là Kim Thân cảnh, nhưng đối phương muốn vượt qua, còn không có dễ dàng như vậy, hơn nữa đến nơi này, mặc dù cơ duyên không bằng cha mẹ, nhưng cũng có một ít, vừa vặn thực hiện một chút...
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lộ ra tràn đầy tự tin. Trăm thiện hiếu đứng đầu, thân làm con, đối phương khiêu chiến phụ thân, tuyệt đối không thể ngồi yên không lý đến.
- Cũng được!
Hưng kiếm thánh gật đầu.
Đứa con trai này của hắn, tuy chỉ có hai mươi tuổi, nhưng thủ đoạn nhiều, ngay cả Danh Sư đường cũng kiêng kị ba phần, bản thân lên chưa hẳn có thể thắng qua Bột Nguyên, nhưng hắn ra tay, đối phương khẳng định không chống lại được.
Thấy hắn đồng ý, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, bay ra ngoài, rơi vào trước Dị Linh tộc kia:
- Tại hạ Trương Huyền, muốn khiêu chiến cha ta, trước qua cửa này của ta đã!
- Ngươi có thể làm chủ?
Bột Nguyên dường như không nhận ra Trương Huyền, thấy chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, khóe miệng nâng lên:
- Thua, phải giao ra truyền thế thiên phù!
- Đương nhiên có thể làm chủ!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu:
- Ta thua, có thể giao ra thiên phù, nhưng nếu thắng thì sao?
- Cái áo giáp này là Đại Thánh chí bảo, thua, xem như đền bù!
Bàn tay lớn vồ một cái, một cái áo giáp bay ra phía trước, Bột Nguyên khẽ nói.
- Một Đại Thánh chí bảo, liền muốn đổi truyền thế thiên phù? Đây là công bằng của ngươi?
Trương Huyền nhíu mày.
Truyền thế thiên phù, coi như người của Chư Tử bách gia tới, cũng lấy ra Cổ Thánh chí bảo, một bảo vật Đại Thánh cấp liền muốn đổi... Lừa gạt ai đây?
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Bột Nguyên cau mày.
Lúc trước bọn họ cũng giao đấu qua như vậy, tuy tộc nhân thua, nhưng Hưng kiếm thánh không có ý kiến, làm sao đến vị trước mắt này, ngược lại cảm thấy không công bằng?
- Ba kiện Đại Thánh chí bảo!
Trương Huyền cười nhạt.
- Ba kiện?
Bột Nguyên híp mắt lại:
- Ngươi nằm mơ!
- Không nguyện ý liền thôi, chúng ta cũng không rảnh cùng ngươi chơi đùa lung tung! Nắm giữ truyền thế thiên phù, liền có cơ hội đi vào Khổng miếu, tuy là phân điện, không có Xuân Thu đại điển, nhưng mặc kệ cái gì, chỉ cần là Khổng sư lưu lại, nhất định sẽ không đơn giản! Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, đừng nói ta không cho cơ hội... Không đồng ý, sớm làm ra quyết định, ta đi về nghỉ ngơi!
Trương Huyền duỗi lưng một cái, đi đến lầu các.
- Cái này...
Bột Nguyên im lặng.
Ba Đại Thánh chí bảo, tuy rất trân quý, nhưng so với đi vào Khổng miếu, còn kém rất lớn.
- Ngươi chờ, ta trở về thương nghị một chút!
Nói xong Bột Nguyên xoay người, đi đến một lầu các khác, phía trên viết hai chữ Hạ Táo, thời gian không dài, lần nữa trở về:
- Ta đồng ý!
Nói xong, bàn tay run lên, ba kiện Đại Thánh chí bảo huyền phù ở cách đó không xa. Hưng kiếm thánh liền đi tới, truyền thế thiên phù lơ lửng ở giữa không trung.
- Bắt đầu đi! Ta không tin ngươi một tiểu tử hai mươi tuổi, có thể còn mạnh hơn ta!
Tiền đặt cược xuất hiện, Bột Nguyên lại không nói nhảm, trường kiếm run lên, phát ra thanh âm ô ô.
- Trước không vội, trước khi bắt đầu, ta muốn hỏi rõ ràng quy củ!
Trương Huyền nói.
- Quy củ?
- Không sai, chúng ta tỷ thí, có phải tỷ thí công bằng hay không?
- Đương nhiên!
Bột Nguyên gật đầu.
- Nếu công bằng quyết đấu, ta là Trận Pháp sư mà nói, có thể sử dụng Trận Pháp hay không, nếu là Thuần Thú sư, có thể mượn dùng thú sủng hay không?
Trương Huyền nói.
- Tự nhiên có thể!
Bột Nguyên khẽ nói.
Trận Pháp sư sắp đặt Trận Pháp, Thuần Thú sư nắm giữ thú sủng, đây đều là thực lực của bọn hắn, xem như hắn cũng không thể bác bỏ.
- Như vậy liền dễ làm...
Nghe đối phương đồng ý, ngón tay Trương Huyền chỉ chỉ:
- Các thú sủng, đi ra đánh hắn một trận!
Rầm!
Tiếng nói kết thúc, năm Thánh thú vương giả bất ngờ xuất hiện ở trước mắt, bao bọc vây quanh Bột Nguyên, trên người khuấy động khí tức muốn xé rách không gian.
- ...
Đây là thú sủng của ngươi?
Thân thể Bột Nguyên nhoáng một cái, suýt chút nữa khóc.
Hưng kiếm thánh, Mộng kiếm thánh, cùng rất nhiều Danh Sư trong Xuân Noãn lâu, cũng từng người trợn to hai mắt, trên mặt tất cả đều phát điên. Năm thú sủng Bất Hủ cảnh đại viên mãn... Đây là cơ duyên nhỏ ngươi nói? Đây là cơ duyên nhỏ, còn có lớn hơn ư?
- Đúng vậy, ta là Thuần Thú sư, có thể sử dụng thú sủng, nhanh động thủ đi, ngươi đánh thú sủng của ta, thú sủng ta đánh ngươi... cực kỳ công bằng!
Trương Huyền gật đầu.
- ...
Bột Nguyên hộc máu.
Công bằng em gái ngươi ah!
Loại cấp bậc Thánh thú này, đánh như thế nào?
- Ngươi không động thủ, ta liền động thủ!
Thấy tên này lại không còn khí thế như vừa rồi, bàn tay Trương Huyền run lên, phát ra mệnh lệnh:
- Lên!
Rống! Rống! Rống! Rống! Rống!
Năm con Thánh thú đồng loạt lao đến.
Năm con này, thân có huyết mạch Thượng Cổ Thần thú, càng là vương giả của thế giới rừng rậm, trải qua vô số lần chiến đấu, tuy thực lực của Bột Nguyên không yếu, nhưng đối diện với mấy cái này, một con cũng thắng không nổi, chớ nói chi là nhiều như vậy.
Mấy hơi thở sau, liền bị đánh hoàn toàn thay đổi, xương cốt cả người đứt mất mười mấy nơi, khắp khuôn mặt là máu tươi.
- Ta nhận thua...
Thấy lại không đầu hàng, sẽ chết rất thê thảm, Bột Nguyên vội vàng hô lên.
- Cái này còn tạm được...
Trương Huyền gật đầu, vẻ mặt thoả mãn thu ba kiện Đại Thánh chí bảo vào nhẫn, lần nữa nhìn lại:
- Các ngươi còn có ai muốn khiêu chiến không? Trương Huyền ta vui lòng tiếp... Nếu như không có, ta khiêu chiến tất cả Dị Linh tộc ở đây, các ngươi có dám nghênh chiến không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận