Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tâm cảnh là số không?

- Sư huynh của phụ thân?
Khương Thần lại nôn ra máu.
Có nhầm hay không? Phụ thân bái sư khi nào?
Hơn nữa, gọi ngươi là sư huynh? Nếu như là sự thật, vậy ta là cái gì?
Sư điệt?
Sắc mặt hắn nhăn nhó, toàn thân từ trong tới ngoài, đều là biểu tình muốn phát điên.
Những người khác cũng vội vã nhìn qua, muốn từ trong sắc mặt của đường chủ, nhìn ra rốt cuộc có phải là sự thật hay không.
- Ngươi là đệ tử thân truyền của Dương sư?
Không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh, Khương đường chủ sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra:
- Thảo nào trẻ tuổi như vậy lại lợi hại như vậy, dễ dàng qua được cửa ải. Hóa ra là học sinh của lão sư học sinh...
Tùy tiện xuất hiện một người, bảo hắn gọi là sư huynh, hắn khẳng định sẽ không tin. Chỉ có điều, nếu như không phải học sinh của Dương sư, người này làm sao có thể biết chuyện mình bái sư?
Lại làm sao có thể có thiên phú lợi hại như vậy?
Tùy tiện thi một chút, lại làm cho toàn bộ Danh Sư Đường gà bay chó sủa. Nếu nói phía sau vị Trương Huyền này không có một vị danh sư lợi hại dạy dỗ, hắn cũng không tin.
Mới gặp được lão sư hôm qua, ngày hôm nay Trương Huyền này lại xông ra. Thời gian cũng đúng. Chắc hẳn không phải nói dối.
- Không sai, lão sư nói bởi vì vấn đề tu luyện, thân mắc ngươi bệnh tật, lưu lại cho ta một bộ công pháp, thay mặt truyền cho ngươi. Chỉ cần dựa theo phía trên tu luyện, là có thể giải quyết được tai hoạ ngầm, thậm chí đột phá đến nửa bước Chí Tôn, cũng không phải là vấn đề hóc búa!
Trương Huyền truyền âm.
- Cái gì?
Sắc mặt Khương đường chủ trở nên ửng hồng.
Ngày hôm qua Dương sư mở miệng nói ra vấn đề trên người hắn, hắn vốn tưởng rằng muốn truyền thụ công pháp, cũng sẽ chờ mình làm vài chuyện. Không nghĩ tới trực tiếp để cho vị Trương sư này thay mặt truyền.
- Cẩn thận nghe kỹ!
Ngày hôm qua thông qua Đồ Thư Quán, nhìn ra trong cơ thể đối phương có tai hoạ ngầm, hắn tìm đọc không ít sách, đã tìm được phương pháp giải quyết. Nếu muốn thu được cảm kích, hình thành trang sách màu vàng, cũng không cần lại do dự nữa.
Hắn không giữ lại chút nào, lập tức truyền âm qua.
Một bộ công pháp tu luyện, rất nhanh được hắn nói xong.
Khương đường chủ thân là danh sư nhị tinh đỉnh phong, bộ công pháp này còn chưa có nghe xong, đã biết nó hữu hiệu đối với tai hoạ ngầm của hắn!
Sau khi nghe xong, hắn trực tiếp không ngừng run rẩy.
Có thể dự kiến, chỉ cần thật sự dựa theo bộ công pháp này tu luyện, không chỉ có thể chữa trị tốt bệnh, tu vi khẳng định còn có thể nhanh chóng tăng trưởng. Đột phá gông cùm xiềng xích hắn vẫn tha thiết ước mơ, cũng không phải là không có khả năng!
Đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, Khương đường chủ thành khẩn ôm quyền.
- Đa tạ lão sư hậu ban thưởng! Đa tạ sư huynh thay mặt truyền công pháp.
Hai người từ khi nói ra bệnh tật, cơ bản đều truyền âm. Mọi người xung quanh cũng không biết bọn họ nói cái gì.
Tất cả đang cảm thấy kỳ quái, lại thấy Khương đường chủ quỳ rạp xuống đất.
Tất cả mọi người giật nảy mình.
- Khương đường chủ tự nhiên quỳ xuống trước tiểu tử này?
- Không phải quỳ trước hắn, mà là đối với lão sư của hắn... Nói cách khác, vị Trương sư này, thật sự là sư huynh của hắn!
- Vị Dương sư này rốt cuộc là ai? Cấp cao bao nhiêu?
- Ai biết được. Nhưng có thể khiến cho khương sư cam tâm bái sư, sợ rằng không thua kém tam tinh, thậm chí càng cao hơn...
...
Mọi người mỗi một người đều xiết chặt nắm đấm.
Danh sư cao cấp nhất Thiên Vũ vương quốc, chính là Khương đường chủ, nhị tinh đỉnh phong. Đột nhiên xuất hiện người khiến cho hắn cam tâm bái sư, đổi lại thành ai cũng sẽ kích động không thôi, khó có thể tin được.
- Phụ thân...
Khương Thần khóc.
Vốn tưởng rằng tiểu tử kia chỉ là khoác lác, phụ thân nhất định sẽ đập chết hắn. Kết quả... là sự thật!
Hơn nữa, còn quỳ xuống bái phục?
Không cần chơi như vậy...
Đám người Triệu Nhã càng kích động. Sắc mặt mỗi người đỏ lên.
Trước đó bọn họ còn đang suy nghĩ, lão sư vừa mới tới khiến Bạch Thiềm y sư sợ chạy, Mạc Vũ công chúa ôm quyền. Nếu còn ở lại thời gian dài, có phải đường chủ Danh Sư Đường cũng muốn bái kiến hay không. Kết quả... không ngừng bái kiến, còn quỳ xuống...
Không hổ danh là lão sư, quả nhiên lợi hại!
Mọi người chấn động kinh ngạc dục tiên dục tử. Bên này Trương Huyền lại hưng phấn tới đỏ mắt.
Quả nhiên công sức không phụ lòng người. Trong nháy mắt Khương đường chủ quỳ xuống, trong đầu hắn chấn động, sách màu vàng lại xuất hiện. Lại ra một trang sách màu vàng.
Xem ra trước đó hắn đã suy đoán đúng.
Chỉ có học sinh phát ra cảm kích từ đáy lòng, mới có khả năng hình thành thứ này.
- Có thứ này, mức độ tâm cảnh có thể tăng...
Khóe miệng hắn cong lên, khẽ cười.
Ầm ầm!
Trong đầu hắn chấn động, trong nháy mắt trang sách màu vàng bốc cháy lên. Trương Huyền nhất thời cảm thấy trong đầu giống như là được cái gì đó thêm vào, lấp đầy. Chuyện trước đo không nghĩ ra, trở nên trong suốt rõ ràng, tốc độ tư duy cũng càng thêm nhanh chóng.
- Hóa ra đây chính là tâm cảnh Minh Lý cảnh...
Cảm nhận được rất nhiều chuyện loạn hết cả lên trước đây, giống như kéo tơ bóc kén, có thể thấy được rõ ràng, không cần kiểm tra đo lường, Trương Huyền cũng biết, mức độ tâm cảnh khẳng định tăng lên.
Tâm cảnh Minh Lý cảnh có thể khiến cho người ta dễ dàng hơn tìm được bản chất của sự việc, nắm bắt được điểm yếu hại.
Trước đây cần dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán hắn mới có thể tìm được chỗ thiếu hụt. Dựa theo tâm cảnh nâng cao, cũng biến thành đơn giản. Có thể dễ dàng phát hiện, cũng tìm được phương pháp giải quyết.
- Vốn định ngưng tụ ra trang sách, học tập tri thức...
Hắn lắc đầu.
Ban đầu, hắn dự định ngưng tụ trang sách màu vàng, chuyển hóa tất cả những quyển sách mới thu nhận gần đây thành kiến thức của mình. Hiện tại trang sách màu vàng đã sử dụng, hắn lại không có biện pháp nữa.
Chỉ có điều, không nóng nảy. Lần sau lại nghĩ biện pháp ngưng kết là được.
Bình phục tâm cảnh, thở ra một hơi, Trương Huyền lại nhìn về phía Chúc trưởng lão, mỉm cười:
- Được, tâm cảnh đủ rồi!
- Tâm cảnh đủ? Có ý gì?
Mạc Hoằng Nhất nhìn qua.
Vừa rồi từng đo, tâm cảnh 5.1. Muốn thi hạch danh sư nhị tinh căn bản không đúng quy cách. Sau khi nói chuyện với Khương đường chủ một hồi, hắn quay đầu lại nói đã đủ...
Có ý gì? Ngươi sẽ không phải nói... Lại chỉ một hồi như thế, tâm cảnh đã đạt được 6.0?
Đổi lại thành người khác, nói như vậy, hắn khẳng định ra tay lập tức đánh chết người đó. Nhưng... người này lại không giống.
Đầy điểm là một trăm phân, hắn có thể làm ra 130. Sát hạch cửa thứ nhất, xông vào cửa thứ hai còn có thể tìm ra ba mươi chỗ thiếu hụt, nhắm mắt lại đã đột phá Tông Sư...
Căn bản cũng không thể nào hình dung theo lẽ thường!
- Ngươi... là có ý nói, hiện tại mức độ tâm cảnh... đạt được 6.0?
Khóe miệng chúc trưởng lão cũng giật một cái, đầy nghi ngờ nhìn qua.
- Ta cũng không biết... Chỉ có điều, ta cảm thấy hẳn là đủ. Có thể tìm một Văn Lý Thạch, thử một chút!
Trương Huyền gật đầu.
Trang sách màu vàng, có thể giúp hắn tăng cao mức độ tâm cảnh. Trước đó hắn đã từng trải qua. Nhưng một lần có thể nâng cao bao nhiêu hắn lại không xác định được. Dù sao, ai cũng không thể bảo đảm, trước đó tăng lên 5. 0, có đúng là quy tắc hay không.
Cho nên nói cũng không thể nói hết.
Hắn nói không xác định, mọi người nghe nói như vậy lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Không biết?
Hẳn là đủ?
Mức độ tâm cảnh của chính bản thân mình, mình cũng không biết... Nói đùa sao?
Lớn như vậy, thiên tài, yêu nghiệt gặp qua không ít. Quỷ dị như thế, khiến người ta chấn động kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy được.
- Chỗ của ta có. Cho ngươi!
Cố nén kích động muốn nôn ra máu, Chúc trưởng lão lấy ra một Văn Lý Thạch, đưa tới.
Tiện tay tiếp nhận, hai tay Trương Huyền nắm chặt, tâm cảnh toàn lực vận chuyển.
Oong!
Có tiếng động khẽ vang lên.
- Mau nhìn, bao nhiêu!
- Sẽ không phải thật sự vượt quá 6.0 chứ?
- Ai biết được. Nếu là người khác, khẳng định cảm thấy khoác lác. Nhưng người này, thật sự nhìn không thấu...
...
Nhìn thấy được hắn kiểm tra đo lường, tất cả mọi người đưa mắt tập trung qua, muốn nhìn xem kết quả.
Ngay cả Mạc Hoằng Nhất cũng không nhịn được hít thở dồn dập.
Vù!
Trong lòng Trương Huyền cũng đầy hi vọng, mở bàn tay ra, cúi đầu nhìn lại. Thiếu chút nữa thì hắn cầm mở bàn tay ra trong tay ném ra.
- Đây... là tình huống gì?
Chỉ thấy Văn Lý Thạch trong suốt lấp lánh, biến thành màu xanh xám, mất đi ánh sáng rực rỡ, phía trên lại không có chữ số xuất hiện.
Không có chữ số?
Trước đó thời điểm không dùng trang sách màu vàng, mức độ tâm cảnh cũng có chừng 0. 1. Hiện tại một điểm cũng không hiện. Thậm chí ngay cả một số 0 cũng không có. Làm cái gì vậy?
- Lẽ nào...
Trong lòng có chút hồi hộp, khóe miệng Trương Huyền giật một cái.
Hắn không biết là trang sách màu vàng có thể tăng mức độ tâm cảnh, cũng có thể trung hòa!
Thật vất vả đạt tới 5.1, kết quả trực tiếp tiêu trừ?
Nếu thực sự như vậy, đúng là đồ phá hoại...
Vừa khoe khoang khoác lác, lại làm ra chuyện này... Có thể bị mọi người trước mắt đánh chết hay không?
- Không có chữ số?
- Còn tưởng rằng thật sự đột phá 6.0, xem ra là phô trương thanh thế!
- Đúng vậy, làm gì có được vừa đo được 5.1, không được nửa canh giờ lại đạt được 6.0?
...
Không chỉ Trương Huyền sửng sốt, mọi người xung quanh, mỗi một cũng không thể hiểu nổi.
Ngươi không phải vừa nói có thể sát hạch sao? Thế nào vừa kiểm tra... Ngay cả một điểm cũng không có?
- Giả vờ giả vịt, còn tưởng rằng thật sự có thể đột phá 6.0...
- Xem ra suy nghĩ quá nhiều. Mức độ tâm cảnh cần phải thong thả tu luyện, làm sao có thể nói đột phá là đột phá?
Trong đám người vang lên âm thanh.
Tông Sư đột phá, có thể nói ngươi tích lũy đủ. Mức độ tâm cảnh lại không giống vậy. Trước đó mới kiểm tra ra 5.1. Một lát nữa đã nói có khả năng đạt được 6.0. Đùa gì thế.
- Nếu không có chữ số, cũng lại cho thấy, vẫn chưa đạt được 6.0. Ngươi còn chưa đủ tư cách sát hạch. Chúc trưởng lão, không cần chậm trễ thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi!
Thấy không xuất hiện 6.0, Mạc Hoằng Nhất thở phào nhẹ nhõm, lại khôi phục sự tự tin.
Cho ngươi giả vờ!
Hừ, lần này thất bại rồi!
Tâm cảnh không đạt được, sẽ không có tư cách sát hạch. Nếu muốn đuổi kịp ta... Lại chờ một khoảng thời gian đi!
- Ừ...
Liếc mắt thoáng nhìn Văn Lý Thạch trong tay Trương Huyền, vẫn chưa hiện ra chữ số, Chúc trưởng lão lắc đầu. Hắn đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Khương đường chủ ở phía đối diện, thần sắc ngưng trọng đi tới.
- Tạm thời không vội!
- Thế nào?
Lần đầu tiên nhìn thấy được biểu tình của đường chủ như vậy, Chúc trưởng lão đầy nghi ngờ. Những người khác cũng không kìm lòng được quay đầu lại.
Khương đường chủ cũng không trả lời, mà đi tới trước mặt Trương Huyền, tiện tay cầm Văn Lý Thạch trong lòng bàn tay hắn lên. Năm ngón tay vừa chạm vào.
Răng rắc!
Một tiếng động vang lên. Văn Lý Thạch vỡ thành bụi phấn.
- Cái này...
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Văn Lý Thạch giống như ngọc thạch, vô cùng cứng rắn. Ngón tay Khương đường chủ căn bản không dùng lực, làm sao có thể vỡ nát?
- Quả nhiên là như thế...
Giống như xác nhận cái gì, Khương đường chủ gật đầu, trong mắt lóe lên một luồng ánh sáng.
- Đường chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Chúc trưởng lão nhìn qua, những người khác cũng lộ ra biểu tình nghi ngờ.
- Chỉ cần là tâm cảnh Minh Lý cảnh, vận chuyển tâm cảnh, cầm Văn Lý Thạch, khẳng định sẽ xuất hiện chữ số. Trương sư trước đó khảo nghiệm qua, các ngươi cũng thấy, đạt tới 5.1. Hiện tại kiểm tra lại không có thành tích, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?
Khương đường chủ nói.
Mọi người gật đầu.
Đúng là như thế, chỉ cần là tâm cảnh Minh Lý cảnh, chắc hẳn là đều sẽ xuất hiện con số. Thế nào lại không có gì cả?
- Văn Lý Thạch không xuất hiện chữ số, có hai khả năng. Đầu tiên, không phải tâm cảnh Minh Lý cảnh. Thứ hai... Mức độ tâm cảnh vượt qua phạm vi Văn Lý Thạch có thể thừa nhận. Cho nên... Không phải là không muốn biểu hiện, mà là... biểu hiện không được!
Khương đường chủ chậm rãi nói.
- Vượt quá phạm vi chịu đựng?
Đồng tử của mọi người đồng thời co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận