Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Linh Hư tam kiếm

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Linh Hư tam kiếm của Kiếm lão nhân, người muốn học không biết bao nhiêu, năm đó trọng thương, mặc dù là bởi vì kẻ thù trả thù, nhưng nói thật, đối phương cũng là muốn cướp đoạt bí tịch.
Hiện tại chủ động truyền thừa, đối phương nói không học, còn ghét bỏ...
Buồn bực mãnh liệt, để bộ ngực của hắn khó chịu.
- Kiếm pháp thì không học, nhưng kiếm hữu dụng với ta, có thể lấy đi hay không?
Trương Huyền nhìn qua.
Linh Hư tam kiếm, đối phương nói rất hay, nhưng thông qua Kiếm ý vừa rồi, biết nắm giữ rất nhiều thiếu hụt, học loại kiếm pháp này, còn không bằng đi sưu tập chút kiếm chiêu bình thường, hình thành Thiên Đạo công pháp.
Như thế tiến bộ nhanh hơn, uy lực càng mạnh...
Mấu chốt nhất là, không cần làm học sinh!
Quen giáo dục người khác, đột nhiên trở thành học sinh, thật có chút thẹn thùng.
- Linh Hư kiếm là ta dùng phương pháp Linh Hư tam kiếm giam cầm ở trên bệ đá Thiên Công, không học tập kiếm pháp, hơn nữa đạt tới cảnh giới nhất định, căn bản không có khả năng lấy ra...
Thấy hắn không học, Kiếm lão nhân nhíu mày.
Trường kiếm trên bệ đá, là hắn dùng kiếm pháp phong ấn, chỉ có tu luyện Linh Hư tam kiếm, hơn nữa đạt tới cảnh giới nhất định, mới có thể lấy đi, mục đích đúng là vì có thể lưu lại truyền thừa...
Không học kiếm pháp, liền muốn kiếm lấy, căn bản không thể nào làm được.
Giải thích một câu, đang muốn nói tiếp, làm cho đối phương bái sư, chỉ thấy thanh niên trước mắt sờ mặt đất một chút, sau đó ở bốn góc bệ đá đạp một cước.
Răng rắc!
Thanh âm lò xo chuyển động vang lên, sau đó bàn chân lần nữa đạp mạnh trên mặt đất.
Hô!
Trường kiếm cắm trên bệ đá liền nhảy dựng lên, rơi vào trong tay đối phương.
- Ngươi... Ngươi phá phong ấn cùng bệ đá Thiên Công?
Thân thể Kiếm lão nhân nhoáng một cái, suýt chút nữa không khống chế được kiếm khí trong cơ thể, nổ tung tại chỗ.
Mới vừa nói đối phương cần học tập Linh Hư tam kiếm, mới có thể lấy kiếm ra, liền thấy được loại sự tình này...
Ngươi là cố ý chạy tới phá bãi sao? Mấu chốt nhất là cái bệ đá cùng phong ấn này, hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, cho dù là hắn, muốn cưỡng ép phá vỡ, lấy kiếm đi cũng làm không được, gia hỏa này tùy tiện đá mấy cước, liền thành công...
Kiếm lão nhân cảm thấy mình tựa như vai hề, giả vờ giả vịt ở trước mặt đối phương, lại không thèm quan tâm!
- Ngươi bố trí phong ấn cùng Thiên Công đài, mặc dù không tệ, nhưng thiếu hụt quá lớn...
Không để ý thái độ của đối phương, Trương Huyền cười cười, nhìn về phía trường kiếm trong tay.
Toàn thân đen kịt, nhìn không ra hàn mang, cũng không có kiếm khí sắc bén, bề ngoài không khác gì phàm khí, nhưng cầm trong tay mới biết được, đến cùng khủng bố đến mức nào.
Lực lượng chân khí chạy ở bên trong, tựa như không có chướng ngại, nhẹ nhàng vung lên, liền có thể phóng ra thực lực vượt sức tưởng tượng.
Dù hiện tại hắn không thể hoàn toàn phát huy uy lực của trường kiếm, nhưng dù chỉ một phần mười, cũng có thể nhẹ nhõm chém giết Lĩnh Vực cảnh sơ kỳ!
Đáng sợ!
Ông!
Đang cảm thụ uy lực, liền nghe Linh Hư kiếm ở trong lòng bàn tay lay động kịch liệt, như dự định tránh thoát.
- Hả?
Trương Huyền nhíu mày.
- Linh Hư kiếm, là ta dùng Kiếm ý nuôi dưỡng, hao tốn vô số tinh lực, mới đạt tới loại uy lực này... Không học tập Linh Hư tam kiếm, cùng Kiếm Đạo công pháp của ta, là không có khả năng luyện hóa... Không có cách nào luyện hóa, Thánh khí cường đại tới đâu, đối với tu luyện giả mà nói, cũng vô dụng...
Kiếm lão nhân nói.
Chuôi kiếm này, là hắn tự tay chế tạo, hơn nữa dùng Kiếm ý ôn dưỡng thành, ẩn chứa ý niệm của hắn, nếu như người người đều có thể luyện hóa, liền không còn trân quý như vậy nữa rồi.
- Thành thật một chút!
Lời còn chưa dứt, thanh niên đối diện trách mắng một tiếng, ngay sau đó liền thấy ngón tay của hắn điểm lên thân kiếm mấy lần.
Răng rắc! Răng rắc!
Liên tiếp giòn vang, trường kiếm run lẩy bẩy, vội vàng đình chỉ lay động, quỳ mọp xuống đất.
- Bái kiến chủ nhân!
- Hả!
Cổ tay khẽ đảo, Trương Huyền thu kiếm vào nhẫn, lúc này mới nhìn về phía Kiếm lão nhân, vẻ mặt nghi hoặc:
- Ngươi nói gì ấy nhỉ... Mới vừa rồi không có chú ý nghe!
Chỉ lo cảm thụ uy lực của trường kiếm, không có nghe đối phương nói thứ gì.
- Không, không có gì...
Khóe miệng co giật một cái, thân thể do kiếm khí hình thành của Kiếm lão nhân tán loạn nhanh hơn.
Mặc dù hắn chết, Lăng Hư kiếm đã thuộc về vật vô chủ, nhưng thanh trường kiếm này hắn tự mình rèn đúc, vô cùng, cao ngạo thời gian nháy mắt liền thần phục đối phương...
Vẫn để hắn có chút không tiếp thụ được.
- Không có việc gì... Ta liền đi trước!
Trương Huyền ôm quyền.
- Cái này...
Không có học tập Linh Hư tam kiếm, sao có thể đi?
Kiếm lão nhân lần nữa hô:
- Bệ đá sử dụng Kiếm ý bao phủ hình thành, không học tập kiếm pháp của ta, mạnh mẽ xông qua, sẽ chỉ bị...
Chữ tổn thương còn không có ra, chỉ thấy tay của thanh niên chỉ lên Kiếm ý mấy lần, kiếm mang trên bệ đá tiêu tán.
- Khụ khụ!
Vẻ mặt kìm nén đỏ lên, Kiếm lão nhân cũng nhịn không được nữa, ánh mắt lộ ra cầu khẩn:
- Ngươi lại suy nghĩ một chút, Linh Hư tam kiếm của ta thật rất lợi hại...
- Ta biết, nhưng ta thật không thể làm học sinh của ngươi!
Trương Huyền lắc đầu.
- Không làm học sinh cũng được... Chỉ cần lưu truyền truyền thừa của ta xuống dưới là được?
Kiếm lão nhân dừng lại một chút, nói.
Vốn cho rằng có thể thu học sinh thiên phú cao, về sau phát dương quang đại kiếm pháp của hắn, nhưng...
Gia hỏa trước mắt này thực sự quá ưu tú, ngay cả hắn cũng xem không hiểu, thu học sinh khẳng định là không có cách nào, chỉ hy vọng đối phương có thể có được truyền thừa, tiếp tục lưu truyền mạch này.
- Cái này đơn giản, kiếm pháp của ngươi đâu?
Trương Huyền nhìn qua.
- Ở đây...
Mắt Kiếm lão nhân sáng lên, một đạo Kiếm ý thẳng tắp lao qua, Trương Huyền cũng không tránh né, phảng phất như trong nháy mắt thấy được nghìn vạn đạo kiếm khí, trong đầu lướt qua, một bộ kiếm pháp xuất hiện ở trong thức hải.
Dù bộ kiếm pháp kia chỉ có ba chiêu, nhưng mỗi một chiêu đều kinh thiên động địa, uy lực vô tận.
Thậm chí trước đó học tập Đại Bi Thiên Ma chưởng tới so sánh, cũng kém một đoạn dài.
- Chỉ sợ là võ kỹ Thánh vực thượng phẩm...
Lông mày giương lên.
Đại Bi Thiên Ma chưởng chỉ là tuyệt chiêu của Khưu Ngô cổ thánh lúc tuổi còn trẻ tu luyện, cấp bậc chỉ có Thánh vực trung phẩm, uy lực cái này vượt qua, tiến công càng mạnh, chỉ sợ đã đạt tới thượng phẩm.
Khó trách vị Kiếm lão nhân tự này tin như vậy, quả thực bất phàm.
- Bất quá... nhiều thiếu hụt như vậy, làm sao học a?
Xác nhận kiếm pháp, Trương Huyền thở dài một tiếng, vẻ mặt u oán.
Phá Hải, Uông Dương, Lăng Thiên, một kiếm so một kiếm hung mãnh, một kiếm so một kiếm nhanh chóng, nhưng...
Thiếu hụt cũng nhiều làm cho người ta không nói được lời nào, không nói Lăng Thiên uy lực mạnh nhất, chỉ nói Phá Hải đơn giản nhất... liền có ba trăm ba mươi sáu chỗ thiếu hụt, để cho người ta nhìn liền mất đi hứng thú, không muốn học tập.
- Mấu chốt nhất là, bộ kiếm pháp kia còn cần vô số trường kiếm phối hợp... Chừng một trăm linh tám chuôi...
Dựa theo đạo lý, một chút công pháp cấp thấp, cũng không có nhiều thiếu sót như vậy, sở dĩ như vậy, nguyên nhân trọng yếu nhất là bởi vì chiêu kiếm pháp này không phải là một chuôi Lăng Hư kiếm có thể hoàn thành, mà là kiếm trận, cần phải mượn hơn một trăm thanh kiếm!
Kiếm nhiều, chiêu số, phương hướng mỗi một chuôi không giống nhau, sơ hở tự nhiên càng nhiều.
- Đây là Linh Hư tam kiếm ta tự mình sáng tạo, nếu như ngươi cảm thấy không muốn học tập, hy vọng có thể tìm người truyền thừa, không nên để nó cắt đứt!
Thấy thanh niên trước mắt tiếp nhận truyền thừa, vẻ mặt ghét bỏ, dường như muốn phun ra, Kiếm lão nhân nói.
- Yên tâm đi, mặc dù kiếm pháp của ngươi thiếu hụt rất nhiều, tiêu hao chân khí cũng rất lớn, thoạt nhìn cũng chẳng phải hoàn mỹ... nhưng uy lực coi như tạm, ta sẽ nghĩ biện pháp sửa chữa một chút, giúp ngươi truyền thừa tiếp...
Thấy đối phương chân tâm thật ý, Trương Huyền ôm quyền.
Thật ra thì hắn chẳng qua là cảm thấy thiếu hụt nhiều, cần sưu tập rất nhiều kiếm pháp mới có thể bổ sung, chứ thật không có coi thường vứt bỏ, bộ kiếm pháp kia, cẩn thận nói đến, uy lực vẫn không tệ.
- Ây...
Kiếm lão nhân kìm nén lắc lư hai lần:
- Vậy liền xin nhờ...
Nói xong liền không thể kiên trì được nữa, tiêu tán ở trước mắt.
Hắn chỉ là muốn lưu truyền thừa...
Nằm mơ cũng không nghĩ đến, gặp được một tên như vậy, bị tức đến tán loạn, ngay cả cảm ngộ Kiếm Đạo của mình cũng không kịp truyền thụ.
- Ai!
Thấy hắn tiêu tán, Trương Huyền than thở một tiếng:
- Học kiếm pháp của ngươi, thu trường kiếm của ngươi, sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi, phát dương quang đại bộ kiếm pháp kia, trọng chấn uy danh!
Đối phương trọng thương lưu lại bộ truyền thừa này, cũng lưu chữ khảo nghiệm, dù không có hệ thống khảo hạch, nhưng cũng cho thấy quyết tâm, là không muốn để cho tuyệt kỹ của mình biến mất, về sau có thể làm cho người phát dương quang đại.
Đã như vậy, mình không ngại lưu lại truyền thừa cho hắn, hơn nữa lưu lại một thanh danh lưu truyền vạn cổ.
- Cái bệ đá này cũng là bảo vật, thu luôn a!
Có thể để cho hắn rút trường kiếm không ra, nói rõ chất liệu của bệ đá không kém, bàn tay của Trương Huyền trảo một cái, thu vào nhẫn.
Coi như không biết dùng thứ này như thế nào, làm vỏ kiếm cũng không tệ a, về sau cắm trường kiếm ở phía trên, nắm bệ đá đường kính hơn mười mét đánh người...
Suy nghĩ một chút liền hưng phấn.
Rời khỏi bệ đá, dòng sông khôi phục lần nữa, Trương Huyền duỗi lưng một cái, nhìn ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy Kỷ Linh Chân nằm trên mặt đất, đã cắt đứt hô hấp.
- Ta bảo ngươi giáo huấn một chút, sao lại giết rồi?
Nhìn phân thân một cái, Trương Huyền cau mày.
Đối với Kỷ Linh Chân, dù không vui, lại cũng chỉ bảo phân thân giáo huấn một chút, sao lại giết?
- Là bọn họ ra tay, không phải ta...
Phân thân khoát tay áo, chỉ về phía sau.
Trương Huyền nhìn sang, lập tức nhìn thấy sương mù dày đặc chậm rãi tán đi, trên mặt đất nằm một đống người, chừng hơn trăm.
Chính là đám kiếm tu trước đó đứng ở trước bia đá nghiên cứu chữ Kiếm.
Nhìn một cái, xác nhận những người này chỉ bị ngất, cũng không tử vong, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy khó hiểu.
Những người này, không phải ở bên ngoài nghiên cứu chữ viết ư? Làm sao đều té xỉu ở đây?
- Vừa rồi kiếm khí kích bắn, ai cũng biết dị bảo xuất thế, những người này xông lại đoạt bảo... Ta nói Kỷ Linh Chân đạt được bảo vật, liền xông lên đánh chết hắn! Bọn họ lục soát không có, muốn tìm ta phiền phức, ta liền... đánh ngất xỉu toàn bộ!
Phân thân nhún vai, vẻ mặt không quan trọng.
Cái tên này ngay cả Kỷ Linh Chân đạt tới Lĩnh Vực cảnh sơ kỳ cũng có thể nhẹ nhõm chiến thắng, dù những người kia tu vi không yếu, nhưng so với hắn vẫn kém một đoạn rất lớn.
- Không chết liền tốt, cũng không tính là gì...
Nghe đối phương giải thích, biết xem như là mình khẳng định cũng sẽ ra tay, Trương Huyền lắc đầu, không tiếp tục để ý.
Người tham lam, là không còn lý trí, đã phí lời, còn không bằng đánh ngất xỉu.
Để phân thân trở lại tổ ong, lúc này Trương Huyền mới đi ra ngoài, lập tức nghe được vô số tiếng bước chân, ngay sau đó liền thấy đám người Tôn Càn xuất hiện ở trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận