Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Địa đồ dung hợp

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Thập đại Vương giả của Thanh Điền nhất mạch, từng cái đều đạt đến Thánh Vực tứ
trọng, có thể một mình đảm đương một phía, bất kỳ một cái nào phóng tới Hồng
Viễn Đế Quốc, thậm chí Thanh Nguyên đế quốc, cũng có thể gây nên một hồi gió
tanh mưa máu, để cho vô số nhân loại sinh linh đồ thán.
Vốn tưởng rằng chỉ cần bọn hắn xuất thủ, di tích này dễ như trở bàn tay, thậm
chí Thanh Nguyên phong hào đế quốc cũng bởi vậy bị thương nặng, vô số Danh Sư
vẫn lạc…
Kết quả… phái ra bát đại Vương giả, bọt nước cũng không có một đóa, liền bị
tiêu diệt, vốn tưởng rằng là Danh Sư Đường hoặc Tổng bộ của Chiến Sư Đường
phái người tới, mới khiến cho bọn hắn ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có… Ai
ngờ đều bị gia hỏa chỉ có tu vi Tòng Thánh giết chết…
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, càng nghĩ càng cảm thấy muốn nổi điên.
May mắn Thanh Điền Hoàng không biết, nếu như biết rõ tin tức này, có thể ngay
tại chỗ giận ngất đi hay không?
Đến cùng tạo nghiệt gì a?
Vì sao nhằm vào thập đại Vương giả chúng ta như vậy?
Ta không muốn tìm di tích nữa, ta muốn về nhà…
Trong lòng tràn đầy phiền muộn, bất quá lúc này căn bản không cho hắn thời
gian phiền muộn.
Trận pháp này đại bộ phận đều là do hắn bố trí, dĩ nhiên đạt đến cấp bảy đỉnh
phong, uy lực vô cùng cường đại, coi như hắn thủ đoạn rất nhiều, hiện tại bị
nhốt trong đó cũng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có bị động ăn đòn.
Vừa tránh né mấy lần công kích, nghĩ biện pháp từ trong trận pháp chạy ra,
chợt nghe thanh niên ở trên không nói.
– Hàn Hội trưởng, ngươi tới vận chuyển trận pháp, mau chóng giết gia hỏa này…
Tiếng nói kết thúc, trận pháp như đã nhận được lực lượng càng lớn khu động, uy
lực tăng nhiều.
– Ngươi…
Sắc mặt của Hồng Diệp Vương trở nên trắng bệch.
Mặc dù trận pháp này là hắn bố trí, lại không hiểu biết loại hình cụ thể, muốn
nghiên cứu ra, tìm được Sinh môn, ít nhất phải nửa canh giờ.
Đối phương chỉ có thực lực Tòng Thánh, khu động trận pháp sẽ cố hết sức, liều
mạng bị thương, hắn còn có thể kiên trì… Thế nhưng nếu như khu động trận pháp
là Hàn Tự, liền thật chống không được.
Gia hỏa này là Thánh Vực tứ trọng đỉnh phong, càng là Trận Pháp Sư Công Hội
Hội trưởng, đối với trận pháp nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, do hắn khu động uy
lực càng lớn, xem ra đào tẩu đã biến thành không thể nào!
Hồng Diệp Vương tuyệt vọng, ở trên trận pháp, đám người Hàn Hội trưởng thì ánh
mắt tỏa ánh sáng.
Nghe được tiếng la, bọn hắn từ trong địa phương ẩn núp đi ra, lúc này mới phát
hiện Hồng Diệp Vương đã bị vây ở trong một sát trận lợi hại!
Không cần làm bất luận động tác dư thừa, chỉ cần vận chuyển sát trận, liền
nhất định có thể tươi sống chém giết.
– Trương sư… nếu như không nhìn lầm, trận pháp này hẳn là cấp bảy đỉnh phong
a? Đây là… Ngươi bố trí ra sao?
Vừa vận chuyển trận pháp, Hàn Hội trưởng nhịn không được nhìn lại.
Vừa rồi bọn hắn giấu đi, cũng không biết Trương Huyền làm sao đối phó Hồng
Diệp Vương.
Cái sát trận này, dĩ nhiên đạt đến cấp bảy đỉnh phong, coi như là hắn, muốn bố
trí ra, cũng cần tiêu phí thật lớn, vị Trương sư này chỉ là Tòng Thánh, làm
sao có thể nhanh như vậy liền hoàn thành?
– Không phải ta bố trí, là Hồng Diệp Vương…
Trương Huyền lắc đầu, không dám kể công.
– Hồng Diệp Vương?
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Tự mình bố trí trận pháp, tự mình vây khốn vào… Gia hỏa này có bị bệnh không?
– Khả năng hắn nghĩ không ra, muốn tự sát a… Ngươi cũng biết Dị Linh tộc suy
nghĩ đều không quá bình thường…
Trương Huyền cười lắc đầu.
Sự tình lừa dối Hồng Diệp Vương, không thể nhiều lời, nếu không sự tình ngụy
trang Tử Diệp Vương, cũng không tiện giải thích…
Lại để cho Hàn Hội trưởng cùng Ngô sư phối hợp vận chuyển trận pháp, chém giết
Hồng Diệp Vương, Trương Huyền thì đi vào sau lưng mọi người, tìm địa phương
khoanh chân ngồi xuống, ý thức đắm chìm trong Thư Viện, nghiên cứu bản giới
thiệu di tích lấy được từ trong tay Hồng Diệp Vương kia.
Quyển sách này, dùng Cổ Thần Ngữ viết, hắn một cái cũng nhận không ra, loáng
thoáng có thể thấy được, cùng rất nhiều văn tự trên bản đồ của Ngô Dương Tử là
tương tự.
Cổ tay khẽ đảo, một đồ vật xuất hiện ở lòng bàn tay.
Là một tấm da dê cũ kỹ, không biết bao nhiêu năm, dùng một loại văn tự cổ quái
đánh dấu ra địa đồ.
– Địa hình phía trên này cùng nơi đây không có bất kỳ chỗ tương tự a…
Cúi đầu nhìn thoáng qua, Trương Huyền kỳ quái.
Trên da cừu khắc kiểu chữ, tuy hắn không biết, nhưng mà địa hình là có thể
nhìn rõ ràng… Cùng nơi đây không có chút tương tự nào.
Nguyên nhân chính là như thế, hắn mới không nghĩ tới, cái địa đồ này sẽ cùng
di tích có quan hệ.
– Cái địa đồ này khoảng cách hiện tại chừng mấy vạn năm… Chẳng lẽ thời điểm
tạo ra là loại địa hình này, mà bây giờ thế sự xoay vần, biến thành bộ dáng
khác?
Trong lòng khẽ động, Trương Huyền suy đoán.
Đại lục, địa hình cũng không phải đã hình thành thì không thay đổi, mà sẽ theo
thời gian chuyển dời tiến hành biến thiên, có phải là bởi vì thời gian lâu
dài, địa hình thay đổi, mới đưa đến địa đồ cùng nơi đây hoàn toàn bất đồng hay
không?
– Không đúng… Nơi này là không gian gấp, không có vỏ trái đất vận động, cũng
không có dòng nước xâm nhập, làm sao sẽ biến hóa?
Cái ý nghĩ này duy trì không bao lâu, Trương Huyền liền lắc đầu.
Không gian gấp không giống ngoại giới, không có các loại thiên nhiên biến hóa,
hơn nữa nơi đây khắp nơi đều là trận pháp, coi như biến hóa, cũng không có khả
năng triệt để như vậy, không có một chỗ giống nhau.
– Ân…
Đang kỳ quái, đột nhiên phát hiện, quyển sách trên tay cùng da dê tựa hồ có
chỗ tương tự.
Ngón tay khẽ động, thả hai đồ vật lại với nhau.
Ô…Ô…n…g!
Một tiếng kêu nhẹ, địa đồ cùng giới thiệu chậm rãi tới gần, phần phật thoáng
cái, dung hợp chung một chỗ, thời gian nháy mắt, tạo thành một địa đồ mới
tinh.
Trương Huyền lại càng hoảng sợ:
– Cái này… Không ngờ là cùng một địa đồ một phân thành hai?
Khó trách đơn độc giới thiệu xem không hiểu, đơn độc địa đồ cũng không rõ
ràng, nguyên lai chỉ là một phần của địa đồ hoàn chỉnh.
Vội vàng cầm lên quyển da cừu vừa dung hợp, cúi đầu nhìn sang.
Chỉ thấy phía trên cùng vừa rồi thấy đã hoàn toàn bất đồng, là mặt bức tình
cảnh khác.
– Đây không phải dung nham chúng ta vừa đi qua sao? Đây là Lôi Đình chi hải,
đây là Hắc Yên Trần Sa?
Chẳng biết lúc nào Phùng Huân đi tới sau lưng, chỉ vào nội dung xuất hiện trên
bản đồ, nhịn không được lên tiếng.
– Ân!
Không cần hắn nói, Trương Huyền cũng nhận ra được, quyển da cừu dung hợp kia,
là tất cả nội dung trong di tích, trông rất sống động, thậm chí tình cảnh
trong địa đồ tựa như sống, tự động vận chuyển, giống như tùy thời có thể nhảy
ra.
– Cái hồng tuyến này chẳng lẽ là… con đường chính xác? Rõ ràng còn có con
đường này, vì sao lúc trước chúng ta không phát hiện qua?
Phùng Huân kêu lên.
Nghe xong lời này, Trương Huyền nhìn sang, quả nhiên thấy một đường cong màu
đỏ nhạt, từ dung nham bắt đầu, xỏ xuyên qua cả bản vẽ.
– Hồng tuyến này thật là con đường chính xác, bất quá không có quyển da cừu mà
nói, căn bản sẽ không xuất hiện…
Trương Huyền lắc đầu.
Nếu như trước khi đi vào di tích thì có thứ này, hoàn toàn có thể dựa theo nó
ghi rõ lộ tuyến tiến lên, một đường thông suốt, sẽ không gặp được bất kỳ nguy
hiểm nào, sở dĩ không có phát hiện con đường này, không phải nhãn lực của bọn
hắn không tốt, mà là không có địa đồ hoàn chỉnh, con đường này căn bản sẽ
không xuất hiện.
Đã liên lụy không gian huyền bí, không phải hắn có thể lý giải.
Dọc theo địa đồ xem tới, rất nhanh liền thấy được vị trí Thiên Cung.
– Nguyên lai chỗ sâu nhất của di tích, ở sau cái thác nước này…
Rất nhanh xác nhận phương hướng cùng con đường, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra,
đứng dậy, nhìn về phía đám người Hàn Hội trưởng.
Hàn Hội trưởng cùng Ngô sư liên thủ, lại phối hợp sát trận thất tinh đỉnh
phong, tuy Hồng Diệp Vương cường đại, như trước không có chịu đựng được, giờ
phút này đã bị chém giết.
Nếu như nói lúc trước Hỏa Diệp Vương bị Kim Nguyên đỉnh ngay tại chỗ đập chết,
liền đủ biệt khuất, hắn khẳng định còn hơn.
Bị trận pháp mình bố trí cứng rắn giết chết, đường đường Vương giả thứ hai,
thật là bi thảm rối tinh rối mù.
– Đi thôi, đã có địa đồ, sau đó liền an toàn…
Giải quyết tai hoạ ngầm như Hồng Diệp Vương xong, mọi người nhẹ nhàng thở ra,
Trương Huyền cười cười, bàn tay giơ lên, quyển da cừu liền bay ra, trong nháy
mắt hóa thành một cầu vồng, lướt qua Thiên Cung lan tràn tới thác nước.
– Đi thôi!
Nói một tiếng, bước lên cầu vòng, vừa đi vài bước, như nhớ tới cái gì đó, bàn
tay trảo một cái, thu sát trận phía dưới vào Không Gian giới chỉ, đồng thời
nhẹ nhàng gảy, Không Gian giới chỉ của Hồng Diệp Vương rơi vào lòng bàn tay
hắn.
Đường đường Vương giả thứ hai của Thanh Điền nhất mạch, thứ tốt trong tay
khẳng định không ít, ngu sao mà không muốn.
Dọc theo cầu vồng một đường đi về phía trước, rất nhanh liền thông qua Thiên
Cung, ngay sau đó đi vào thác nước.
Vừa rồi bọn hắn đã nhìn ra, cái thác nước này cùng Thiên Cung trên thực tế là
một bức tranh thật lớn, che chắn thế giới nào đó, xuyên qua thác nước, tình
cảnh thay đổi, lập tức đi vào một cung điện to lớn.
– Linh khí thật nồng đậm…
Vừa tiến vào trong đó, lập tức cảm thấy lỗ chân lông toàn thân mở rộng ra,
chân khí nhảy loạn.
Trong cung điện này, linh khí nồng đậm tới cực điểm, tựa như tùy thời có thể
ngưng kết thành nước, ở chỗ này tu luyện mà nói, coi như không cần Linh Thạch
thượng phẩm, cũng có thể khiến tu vi người ta tấn cấp tốc độ tăng nhiều!
– Cái kia… Là Linh Thạch điêu khắc ra sao?
Đi về phía trước vài bước, hô hấp của mọi người lập tức dồn dập lên.
Chỉ thấy trước mắt có một bia đá thật lớn, óng ánh sáng long lanh, toả ra tia
sáng chói mắt, không ngờ là dùng một khối Linh Thạch thượng phẩm nguyên vẹn
điêu khắc.
– Trên thế giới còn có khối Linh Thạch lớn như vậy?
Tất cả mọi người nuốt ngụm nước miếng, ngay cả Trương Huyền cũng trợn tròn
mắt, tròng mắt sắp rơi trên mặt đất.
Bia đá trước mắt kia cao tới năm sáu mét, rộng hai ba thước, độ dày cũng hơn
nửa thước, vật lớn như thế, vậy mà toàn bộ dùng Linh Thạch thượng phẩm điêu
khắc thành, cái này không khỏi quá mức dọa người a.
Hắn gặp qua Linh Thạch thượng phẩm lớn nhất, cũng không quá đáng cỡ nắm tay
hài nhi, cái này chừng trên trăm tấn…
Thật muốn chia cắt thành từng khối Linh Thạch thượng phẩm mà nói, sẽ có bao
nhiêu khối?
Hơn mười vạn? Mấy trăm vạn?
Lúc này mới vừa vào di tích liền chứng kiến cái này, bên trong đến cùng có bao
nhiêu bảo vật?
– Khâu Ngô Cung… Nơi đây chẳng lẽ là Khâu Ngô Cổ Thánh lưu lại di tích?
Nhìn rõ ràng chữ viết trên tấm bia đá, vẻ mặt Ngô sư kinh ngạc.
Lúc này Trương Huyền cũng chú ý tới, trên tấm bia đá quả nhiên điêu khắc ba
chữ “Khâu Ngô Cung”, kiểu chữ cùng lúc trước ở trên bí tịch Hành Giả Vô Cương
là giống như đúc.
– Xem ra… Đây thật là Khâu Ngô Cổ Thánh lưu lại…
Quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Nhược Hi, hai người đồng thời nhẹ gật đầu.
Lúc trước chỉ là suy đoán, hiện tại đã có thể trăm phần trăm xác định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận