Thiên Đạo Đồ Thư Quán

La Chiêu bị làm cho phát điên

Không riêng gì La Chiêu. Khóe miệng hai người Trần Việt, Phùng Vũ cũng đồng thời giật giật một cái.
Cảnh tượng lúc đó chỉ có ba người biết là chuyện gì xảy ra. Đương nhiên bọn họ cũng đều rõ ràng tình huống chiến đấu với thầy Phùng. . . Khi đó thầy Phùng đã ngã xuống sắp ngỏm rồi, thân thể giống như xác chết, nằm thẳng, chỉ chờ bị đánh a?
Lúc nào lưỡng bại câu thương cơ chứ?
Còn đánh lén, thầy Hồng này nói nguyên khí của hắn tổn hao nhiều, thầy La căn bản không có cơ hội động thủ. . .
Thầy Hồng ở bên cạnh thấy Trương Huyền càng nói càng căm phẫn, cả người cũng bắt đầu hoảng hốt. . . Chẳng lẽ ta thực sự bị La sư đánh? Sao ngay cả một chút ấn tượng ta cũng không có a?
- Ngươi nói bậy, chúng ta có thể làm chứng, tình cảnh lúc ấy không phải như vậy, lúc ấy thầy Phùng đã bị thương...
Trần Việt cũng không nhịn được nữa, vội vàng nói.
- Thầy Phùng đã bị thương? Vậy thì tốt, ta hỏi ngươi, sao thầy Phùng lại bị thương? Ai đả thương hắn? Đường đường là Danh sư ngũ tinh, bị người ta đánh cho bị thương, không có khả năng một chút động tĩnh cũng không có a?
Dường như đã sớm biết đối phương sẽ nói như vậy, Trương Huyền hất ống tay áo lên.
- Cái này...
Trên đầu Trần Việt đổ mồ hôi:
- Cũng có thể là ta nhớ nhầm...
Thầy Phùng ngăn cản đám người thầy Hồng mà từ trên không trung rơi xuống, thiếu chút nữa đã ngã chết, vốn đây là chuyện rất mất mặt, lại thêm vi phạm đạo nghĩa. . . Chuyện này nhất định không thể tiết lộ được.
Nếu không, chuyện này truyền đi thầy Phùng cũng không cần phải sống nữa.
Chuyện này đã không thể nói, vậy bản thân hắn bị thương như thế nào?
Phải biết buổi sáng hắn còn mới vừa gặp mặt với thái tử, sinh long hoạt hổ, buổi chiều đã biến thành một đống bùn nhãn. . . Căn bản không có cách nào giải thích được ah!
- Sao nào, bị ta nói ra sự thật, lại định lật lọng hay sao?
Trương Huyền lửa giận cuồn cuộn, giống như muốn thiêu đốt bốn phía vậy:
- Coi như ngươi không lật lọng, vừa rồi các ngươi đã liên hợp lại, cảnh tượng ép buộc thầy Hồng, thầy Ngô cũng tận mắt nhìn thấy. Lúc này các ngươi lại nói chuyện giúp hắn, như vậy cũng được tính là không có gì sao? Loại lời nói mang theo sắc thái tình cảm rõ ràng như vậy, sao có thể khiến cho người ta tin tưởng được chứ?
- Cái này...
Da mặt Trần Việt giật giật.
Vừa rồi hắn liên hợp với La Chiêu, ép buộc thầy Hồng. Mặc dù thầy Ngô đang uống rượu, thế nhưng nhất định đãthấy được. Vì vậy, lúc này muốn lấp liếm cũng không lấp liếm được. . .
- Đượcc rồi, tốt nhất bây giờ ngươi và thầy Phùng không cần nói gì nữa. Bởi vì, các ngươi căn bản chính là một liên minh...
Trương Huyền khoát tay nói.
Trần Việt cắn răng, đang muốn mở miệng thì đã nghe thanh âm của thái tử vang lên:
- Được rồi, các ngươi không cần nói nữa, để vị tiểu huynh đệ này nói hết lời đã!
Kỳ thật không chỉ mình thầy Ngô nhìn thấy, ngay cả vừa rồi tặng lễ, cảnh tượng ba người cố ý ép buộc thầy Hồng hắn cũng đã nhìn thấy ở trong mắt.
Rất rõ ràng, ba người này đã liên thủ, đã như vậy, đương nhiên lời nói của bọn họ cũng không thể tin.
- Đa tạ thái tử!
Trương Huyền gật đầu:
- Vừa rồi khi thái tử còn chưa tới, thầy Hồng bởi vì bị bọn họ đả thương, vì chữa thương cho nên mới tới chậm một chút. Thế mà bọn họ lại trắng trợn ép buộc, chuyện này ngươi có thể hỏi thầy Ngô, ta không có nói dối một chút nào!
- Đúng là thầy Hồng sư có tới chậm một chút!
Ngô sư gật đầu.
- Đa tạ thầy Ngô bênh vực lẽ phải.
Trương Huyền lần nữa ôm quyền:
- Bọn họ đả thương thầy Hồng, cướp bảo vật đi, lại cố ý đứng ở đây khiêu khích. Mục đích chính là muốn làm cho Hồng Phong đế quốc chúng ta mất đi danh ngạch. Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, kính xin thái tử quyết định!
- Quyết định thì đơn giản. . . Lời ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng. . . Ngươi nói thầy La cướp đi bảo vật của thầy Hồng, vậy ta muốn hỏi một chút, rốt cuộc là loại bảo vật nào? Ngươi có thể nói rõ một lần chi tiết hay không?
Thái tử nhìn về phía Trương Huyền.
Có thể trở thành thái tử, đương nhiên không phải là hạng người ngu ngốc. Lời nói của vị thanh niên trước mắt này, mặc dù nói không có một chút sơ hở, đạo lý rõ ràng. Không ít chuyện La Chiêu cũng thừa nhận, nhưng hắn vẫn chưa tin việc ba đại Danh sư ngũ tinh có thể làm được chuyện cướp đoạt đồ vật của người khác.
- Đúng, ngươi nói ta cướp, ta đoạt bảo vật gì của Hồng Thiển? Nếu không nói nên lời thì chính là ngươi vu hãm Danh sư cao hơn một cấp. Nhẹ thì hủy bỏ tư cách Danh sư, nặng thì giết chết tại chỗ...
Nghe thấy hắn nói như thế, ánh mắt La Chiêu sáng lên, vội vàng hét lớn.
Tróc gian bắt sống, bắt trộm bắt bẩn, ngươi nói ta đoạt đồ của thầy Hồng, vậy thì tốt, ngươi nói xem rốt cuộc ta đã đoạt cái gì. Nếu như không nói được. . . Để xem ngươi làm thế nào!
Thân là Danh sư tứ tinh, phỉ báng ngũ tinh, chỉ riêng điều này cũng đã có thể khiến cho ngươi vĩnh viễn không vươn mình lên được!
- Ta đã từng gặp qua người vô sỉ, thế nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy! Đoạt đồ vật của người khác không thừa nhận cũng thôi đi, không ngờ lại còn ra vẻ đại nghĩa lăng nhiên như vậy. . . Đã như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!
Trương Huyền hừ lạnh, quay đầu nhìn về phía thầy Hồng ở bên cạnh:
- Có khả năng ta còn phải làm phiền thầy Hồng một lần!
- Làm phiền ta ta?
Thân thể thầy Hồng run run một cái:
-Thầy Trương cứ việc nói là được...
Hiện tại hắn đã phục sát đất đối với người trước mắt này.
Cái miệng này quả thực có thể chết nói thành sống, sống có thể nói thành thần tiên. . . Hôm nay hắn tới chậm, rõ ràng là bởi vì chờ hắn đối phương, kết quả bị nói thành bản thân chữa thương. . .
Kết hợp với lời nói hồ ngôn loạn ngữ trước đó, tất cả đều thuận lý thành chương, không ngờ lại không có chút không hài hòa nào!
Ngay cả người trong cuộc như hắn cũng cảm thấy có lý có cứ, có thứ tự có thể theo được. Cũng có thể suy xét có phải đám người La Chiêu, Phùng Vũ đã đoạt đồ vật của mình hay không. . .
Có thể chuẩn bị tốt như vậy, nói không chê vào đâu được, chẳng lẽ trước đó đối phương bảo mình đi tìm đám người thầyLa, thầy Phùng gây phiền phức đã nghĩ đến điểm ấy rồi hay không?
Nếu quả thật là như vậy. . . Cũng không tránh khỏi quá kinh khủng a!
- Rất đơn giản!
Trương Huyền đổi thành truyền âm.
- Ngươi bảo ta...
Nghe thấy hắn nói như thế, hai mắt thầy Hồng một lần nữa trợn tròn, con ngươi co rụt lại.
- Ừm, đi thôi, có thể vạch trần bộ mặt thật của đối phương hay không đành phải dựa vào ngươi!
Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.
- Đi? Đi cái quỷ a...
Nhớ tới lời nói mà đối phương nói ở bên tai mình, cơ thể run rẩy một cái, thiếu chút nữa thầy Hồng đã khóc.
Đây không phải là vạch trần bộ mặt của đối phương, mà là ngươi muốn giết chết ta a. . .
- Yên tâm, suy nghĩ một chút về giao đấu giữa Nhược Hoan công tử và Tần Lỗi lúc trước thì ngươi sẽ hiểu!
Nhìn ra sự xoắn xuýt trong lòng hắn, Trương Huyền an ủi một câu.
- Nhược Hoan công tử và Tần Lỗi?
Hồng sư sững sờ.
Dựa theo tình huống bình thường, dùng loại thực lực này của Nhược Hoan công tử sẽ không thể nào đi vào trước tám. Người đối phương đối chiến lúc ấy chính là Tần Lỗi, ngay cả bản thân hắn đcũngều cảm thấy người trước sẽ không có chút phần thắng nào.
Kết quả. . . Tên này lại cầm một bát canh thịt hắt vào mặt Tần Lỗi, khiến cho Nhược Hoan công tử hoàn thành lật ngược thế cờ. . .
Suy nghĩ một chút hắn cũng cảm thấy có chút thần kỳ. Xem ra đó chính là phương pháp của tên này không thể nghi ngờ.
Chỉ là, không thể không nói, chuyện hiện tại hắn bảo mình làm quả thực có chút giống như chuyện mà Nhược Hoan công tử làm lúc trước.
- Được rồi!
Biết đối phương cũng vì muốn tốt cho bản thân, thầy Hồng chần chờ một chút, sau đó cắn răng, đứng dậy, nhanh chân đi về phía La sư đang ở phía đối diện.
- Ngươi lại làm cái quỷ gì vậy?
Thấy tên này không nói bản thân bị đoạt bảo bối gì mà ngược lại còn để cho thầy Hồng đi tới trước mặt mình, La Chiêu rất là nghi hoặc.
- Có chuyện muốn làm phiền La sư, mong rằng ngươi sẽ phối hợp!
Trương Huyền bưng chén rượu lên, tự mình uống rượu, không thèm để ý đối với câu tra hỏi của hắn. Mà Hồng sư thì đứng ở trước mặt, ôm quyền nói, thái độ rất là thành khẩn.
- Phối hợp, vì sao ta phải phối hợp?
La Chiêu cắn răng.
Các ngươi đã mang đen nói thành trắng, vì sao ta còn phải phối hợp với các ngươi, chờ bị vu oan nữa hay sao?
- Nếu như không phối hợp thì chính là chột dạ. Chuyện sau đó cũng không cần tiếp tục nữa. Yên tâm đi, thật không thể giả, giả không thể là thật được!
Thầy Hồng nói.
- Tốt, ta sẽ phối hợp, ngươi cần ta phối hợp thế nào?
Nghe thấy lời này của đối phương hắn đã biết, nếu như không phối hợp thì chính là chột dạ, không dám đối mặt. Đến lúc đó, thật sự là trăm miệng khó cãi, La Chiêu cắn răng, khẽ nói.
Phối hợp thì phối hợp, ta nhìn xem ngươi có thể làm ra được chuyện gì.
Dù sao chỉ cần ngươi không nói ra được ta đã đoạt bảo bối gì. Như vậy không quản lý do gì thì ta cũng đều nắm vững thắng lợi.
- Đứng lên, hai tay chắp ra sau lưng, không nên động đậy!
Thầy Hồng vẫy vẫy tay.
- A!
La Chiêu mặc dù tức giận suýt chút nữa đã nổ tung thế nhưng vẫn đứng lên, hai tay chắp ra sau lưng.
- Ôi, đúng rồi, chính là tư thế này, duy trì cho tốt, đừng nhúc nhích...
Thầy Hồng lại uốn nắn dáng dấp của đối phương một lần, lại tìm tư thế mà bản thân thoải mái nhất, đột nhiên bàn tay nâng lên, sau đó tát tới một tát.
Phanh!
Đành vào trên mặt, thanh âm thanh thúy mà vang dội.
- Ự...c?
Thái tử như phát mộng.
Thầy Ngô thì choáng váng.
Người trong toàn bộ gian phòng đều ngây ngốc đứng ở tại chỗ.
Là. . . phối hợp mà ngươi nói đây sao?
Duy trì tư thế, để ngươi đánh?
- Cái con mẹ ngươi, Hồng Thiển, ta muốn giết ngươi...
La Chiêu sửng sốt một chút, rốt cục cũng kịp phản ứng.
Bị một bạt tai đánh cho choáng váng, răng mất hai ba cái, nếu như không phát điên thì thật sự là choáng váng.
Bảo ta đứng vững, duy trì tư thế, ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm gì, kết quả chính là vì chuẩn bị kỹ càng, đánh cho ta một bạt tai. . .
Hồng Thiển, La Chiêu ta không đội trời chung với ngươi. . .
La Chiêu đã hoàn toàn điên rồi, cũng mặc kệ thái tử và thầy Ngô trên đài mà giơ bàn tay lên, bổ về phía Hồng Thiển.
Phần phật!
Chân khí như đao, tiếng gió phần phật, còn chưa tới trước mặt thì đã xé rách và bóp méo không khí lại.
Danh sư Hóa Phàm lục trọng, bất kể kiến thức hay là thực lực đều đã đạt đến cảnh giới cực cao. Một khi toàn lực ra tay, một tòa núi lớn cũng có thể bị đánh thành bột mịn trong nháy mắt, huống chi là con người.
Sưu!
Một chiêu công kích đánh vào không trung, lúc hắn định thần nhìn lại, chỉ thấy thầy Hồng vừa rồi đánh hắn một bạt tai, chẳng biết từ lúc nào đã trở về tới chỗ ngồi của mình. Tay bưng một chén rượu ngon lên, vẻ mặt khoan thai, thật giống như chuyện vừa rồi chưa có xảy ra vậy.
- Ngươi đáng chết...
Con mắt đỏ lên, La Chiêu gào thét.
Từ khi trở thành Danh sư đến nay, đã lúc nào hắn phải nhận vũ nhục như thế, lại còn ở trước mặt mọi người, bị người ta uốn nắn tư thế kề rồi bị đánh. . .
Còn có chuyện nào càng hố hơn so với chuyện vừa rồi không?
Thân thể nhoáng một cái, đang muốn tiến lên quyết chiến sinh tử với Hồng Thiển đã vũ nhục hắn thì lại nghe thấy tiếng quát tràn ngập chính nghĩa của người thanh niên vừa nãy vang lên...
- Đủ rồi, thầy La! Nơi này là hành cung của thái tử, là sảnh yến hội. Ngươi muốn động thủ, lại muốn giết người, là có ý gì?
La Chiêu thiếu chút nữa đã khóc lên.
Ngươi cũng biết đây là hành cung của thái tử hay sao?
Biết mà còn để tiện nhân Hồng Thiển này bạt tai ta một cái? Đánh cho răng ta rơi đầy đất?
Rõ ràng người bị thương chính là ta, ngươi lại nói lí lẽ hào hùng như thế. . . Ngôn từ chính nghĩa, giống như người đánh người chính là ngươi vậy. . .
Tức giận tới mức suýt chút nữa nổ tung, La Chiêu quay đầu nhìn về phía thầy Ngô và thái tử:
- Hồng Thiển vũ nhục ta, kính xin hai vị cho phép, để cho ta quyết một trận tử chiến với hắn...
Lời còn chưa dứt thì lần nữa lại bị người thanh niên cách đó không xa cắt ngang.
- Thái tử, thầy Ngô, không phải mới vừa rồi các ngươi muốn biết bảo vật mà hắn cướp đi của thầy Hồng là gì ư? Vì để tránh cho xuất hiện phiền phức không cần thiết, làm người khác cho là ta ăn nói bừa bãi, hiện tại ta sẽ viết nó ra!
Nói xong hắn cũng không nói nhảm, cổ tay khẽ đảo, trước mặt lập tức xuất hiện văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên). Bút lông chấm vào mực nước, bắt đầu viết như rồng bay phượng múa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận