Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tĩnh Viễn Thành

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
---------------------
Phía trên chỉ có một hàng chữ, viết cực kỳ đơn giản.
Ý tứ nói là di tích gặp lại, Chiến Sư Đường còn có việc, cáo từ trước, về phần lý do, cũng không nói rõ.
Xem xong thư, Trương Huyền tràn đầy nghi hoặc.
Ngày hôm qua không phải thật tốt sao, cùng với Huyền Huyền Hội luận bàn, nói lời thề son sắt, cùng chung tiến bộ, thế nào nháy mắt đã đi?
Sao người cùng hắn chung đụng, bất kể là Trưởng lão hay Danh Sư, đều không đáng tin cậy như vậy?
Ở Hồng Viễn Học Viện, đối với Viện trưởng như hắn, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng đã đi, giống như có cái gì thúc giục, quả thực quá vô lễ.
Bản thân là người tuân thủ quy củ, kết quả bên người một đống bằng hữu không đáng tin cậy, tâm tính thiện lương mệt mỏi a...
- Chiến Sư Đường không có xảy ra chuyện gì chứ?
Lắc đầu, ngẩng đầu hỏi.
- Có lẽ không có việc gì! Ta chuyên môn hỏi thăm, đối phương nói là việc tư, về phần nguyên do, làm sao cũng không nói... A, đúng rồi, Viện trưởng, đêm qua lúc ta trở lại, trông thấy bọn hắn giống như đều bị thương, có thể cùng cái này có quan hệ hay không?
Suy nghĩ một chút, Mi Trưởng lão nói.
Ngày hôm qua xử lý xong tất cả sự tình, thời điểm quay về chổ ở, chứng kiến đám người Liêu chiến sư mặt mũi bầm dập từ bên ngoài đi về, vì để tránh cho lúng túng, không có đi hỏi nhiều, bây giờ nghĩ lại, có phải là nguyên nhân này hay không.
- Bị thương?
Trương Huyền gãi đầu.
Không phải để cho bọn họ chỉ điểm người Huyền Huyền Hội sao? Làm sao sẽ bị thương?
- Được rồi, không quản bọn họ, một tháng sau thấy, lại hỏi thăm cũng không muộn!
Người đã rời đi, tiếp tục xoắn xuýt cũng không có ý nghĩa, lại nói hắn cũng không có nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy.
Lại hỏi thăm vài câu, an bài công việc học viện cho Mi Trưởng lão một chút, trở lại phủ đệ, bảo đám người Vương Dĩnh nghiêm túc tu luyện, lúc này mới bỏ Ngụy Như Yên vào tổ ong, ngồi trên lưng Tử Dương Thú, bay về phía Tĩnh Viễn Thành.
Lần này đi ra ngoài, là vì tìm kiếm Độc Điện, vô cùng nguy hiểm, tất cả đệ tử đều không có mang theo, cũng không có nói cho những người khác hành tung, lẻ loi một mình, không ai cản mà nói, hành động cũng thuận tiện rất nhiều.
Tĩnh Viễn Thành ở phía Đông Bắc của Hồng Viễn Đế Quốc, tới gần bờ biển của đế quốc. Bởi vì địa lý vắng vẻ, quanh năm tuyết đọng rét lạnh, so với chỗ như Hỏa Nguyên Thành, lộ ra có chút không phát đạt.
Chính bởi vì thương khách lui tới tương đối ít, tình huống nơi này rất nhiều người đều không rõ lắm, trong tư liệu của Danh Sư Học Viện cũng không có quá nhiều ghi chép.
Chỉ nói là một thị trấn nhỏ rét lạnh nơi biên giới, dựa theo đặc tính tránh né thế nhân của Độc Điện, tu kiến phân bộ ở chỗ này, ngược lại thật sự có khả năng.
Đương nhiên, tình huống cụ thể, chỉ có đến địa phương mới có thể xác định.
Tuy Lão Viện trưởng đã điều tra rất nhiều, nhưng không dám trăm phần trăm cam đoan.
Nguyên nhân chính là như thế, một tháng thoạt nhìn rất dài, nếu như tìm không thấy Độc Điện mà nói, đều chưa hẳn đủ.
- Ta trở thành Viện trưởng, danh khí dần dần tăng lớn, lấy tướng mạo sẵn có gặp người mà nói, rất dễ dàng bị phát hiện...
Ngồi ở trên lưng Tử Dương Thú, dựa theo phương hướng địa đồ tiến lên, Trương Huyền cúi đầu trầm tư.
Hiện tại hắn đã không phải tiểu nhân vật vô danh như trước, mà là Viện trưởng của Hồng Viễn học viện, địa vị có thể so với Danh Sư thất tinh.
Độc Điện cùng Danh Sư Đường luôn không hợp nhau, nếu cứ như vậy chạy đến Tĩnh Viễn Thành nghe ngóng, một khi bị người nhận ra thân phận, tin tức gì cũng không có là chuyện nhỏ, gây chuyện không tốt còn sẽ để cho bản thân lâm vào nguy cơ.
Phải nghĩ biện pháp ngụy trang một chút.
Suy tư một chút, cốt cách cơ bắp toàn thân nhúc nhích, dung mạo xảy ra cải biến, hình thể so với trước càng cao hơn lớn, niên kỷ cũng từ hai mươi tuổi biến thành chừng bốn mươi tuổi.
Thiên Đạo chân khí vận chuyển, khí tức trên thân cũng bắt đầu biến hóa, cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, có chút cuồng bạo cùng hung mãnh, không còn điệu thấp cùng nội liễm nữa.
Nếu như đi ra bên ngoài, không nói mình là Trương Huyền, coi như đám người Vương Dĩnh cũng nhận không ra.
Thiên Đạo chân khí cải biến khí tức, Ngũ Diệu Kim Thân cải biến dung mạo, ngay cả Dị Linh tộc cũng có thể ngụy trang, chớ nói chi là người bình thường.
Tử Dương Thú toàn lực phi hành, mười ngày sau, một thành thị bị tuyết đọng bao phủ xuất hiện ở trước mắt.
Từ xa nhìn lại, nhỏ hơn Hồng Viễn Thành rất nhiều, nhưng mà so với địa phương như Huyễn Vũ Đế Đô, lại càng thêm bao la.
Kiến trúc ám hôi sắc, đứng sừng sững ở trên mặt tuyết trắng noãn, cùng thiên địa kết nối, uốn lượn tới trước mặt bình địa xa xôi, tựa như một bức tranh yên tĩnh, tinh tế.
- Đã sắp đến mùa hạ, nơi đây rõ ràng còn băng tuyết đầy trời...
Trương Huyền nhịn không được tán thưởng.
Hồng Viễn Đế Đô đã sắp đến mùa hạ, lục ý dạt dào, khắp nơi đều là áo mỏng quần mỏng, nơi đây lại rét lạnh như thế, chợt nhìn làm cho người ta có cảm giác dường như đã có mấy đời.
- Ngươi vào tổ ong tu luyện trước đi!
Đi vào một rừng cây không người ở ngoài thành, thu Tử Dương Thú vào tổ ong, lúc này mới đạp trên tuyết đọng đi đến.
Tuy Tử Dương Thú ở Học Viện rất ít lộ diện, nhưng vì lý do an toàn, vẫn là đừng để cho nó lộ diện thì tốt hơn.
Giao nộp mười viên Linh Thạch hạ phẩm, tiến nhập trong thành.
- Mù quáng đi như vậy khẳng định là không được, nhất định phải tìm địa phương tin tức nhiều nghe ngóng một chút!
Dọc theo đường cái đi một lát, trong lòng Trương Huyền suy tư.
Tuy căn cứ manh mối đến xem, Độc Điện ở Tĩnh Viễn Thành khả năng khá lớn, nhưng muốn hỏi thăm ra, khẳng định không dễ dàng như vậy.
Lúc trước tìm được Độc Điện ở Hồng Liên sơn mạch, cũng là dựa vào Đại Dược Vương dẫn đường, nếu không, coi như tìm đến chết, cũng không nhất định có thể phát hiện.
Nếu không như thế, Độc Điện khẳng định sớm đã bị người diệt sạch, cũng không trở thành tồn tại sống đến bây giờ rồi.
Giương mắt xem một vòng, ngẫu nhiên chứng kiến một quán rượu đứng sừng sững ở cách đó không xa.
- Vong Ưu Lâu... Vui mà quên sầu, tên rất hay!
Nhẹ nhàng cười cười, nhấc chân đi tới.
Quán rượu nhiều người nhiều miệng, là nơi nghe ngóng tin tức tốt nhất, lại nói, liên tục phi hành mười ngày, trong miệng cũng đã nhạt không có hương vị, nếu như đi tới nơi này, vừa vặn nếm thử mỹ thực của địa phương.
- Vị đại gia này, mời vào trong...
Một gã sai vặt tiến lên đón, vẻ mặt tràn đầy tươi cười.
- Ân!
Trương Huyền gật đầu, tiện tay ném ra một viên Linh Thạch trung phẩm:
- Tìm cho ta vị trí an tĩnh!
- Vâng vâng!
Ánh mắt gã sai vặt sáng lên, vội vàng mời đến:
- Đại gia, mời qua bên này!
Linh Thạch trung phẩm bây giờ đối với Trương Huyền mà nói đã không là việc quan trọng, nhưng mà đối với một ít người sinh hoạt ở tầng dưới chót nhất, dựa vào làm công thu nhập mà nói, như trước coi như là một khoản tài phú lớn.
Tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Trương Huyền tùy tiện gọi vài món đặc sản, lúc này mới nhìn lại.
- Ta lần đầu tiên tới Tĩnh Viễn Thành, không biết chỗ nào nghe ngóng tin tức tương đối tinh chuẩn?
Loại tiểu nhị ở tưu lâu này, chắc chắn sẽ không biết tin tức Độc Điện, cũng lười hỏi thăm, mà trực tiếp hỏi chỗ bán tin tức.
Tin tức, tin tức, luôn luôn là hấp dẫn, rất nhiều người đều nguyện ý ra giá cao mua, loại địa phương này, từng thành thị đều có, không tính kỳ lạ quý hiếm.
- Muốn nghe tin tức mà nói, khẳng định phải đi Mặc Vân Hiên. Nơi đây tin tức là chính xác nhất, nơi phát ra cũng phổ biến nhất...
Gã sai vặt giảm thấp xuống thanh âm.
- Mặc Vân Hiên?
- Ân, là phòng đấu giá lớn nhất Tĩnh Viễn Thành chúng ta, không chỉ đấu giá bảo vật, cũng bán ra các loại tin tức! Thậm chí ngay cả tin tức của Hồng Viễn hoàng thất cũng có, lần trước đã có người chuyên môn mua tin tức của Ngọc Phi Nhi công chúa, tính toán đi Đế Đô cầu hôn...
Đã có Linh Thạch lúc trước, gã sai vặt lộ ra cực kỳ nhiệt tình.
- Cầu hôn?
Trương Huyền lắc đầu.
Loại tính tình nóng nảy như Ngọc Phi Nhi, dám đi cầu hôn, đoán chừng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ a.
Bất quá, nơi đây cách Hồng Viễn Thành xa như vậy, ngay cả tin tức của Ngọc Phi Nhi công chúa cũng có thể thăm dò được, nói rõ Mặc Vân Hiên này, đích xác có chút bản lĩnh.
Hỏi thăm vị trí cụ thể, biết rõ cách đây không xa, Trương Huyền liền không muốn hỏi nhiều.
Tuy Tĩnh Viễn Thành vắng vẻ, nhưng đồ ăn lại cực kỳ ngon miệng, sau khi ăn một bữa, đứng dậy rời đi, đi đến Mặc Vân Hiên.
Mặc Vân Hiên là một cửa hàng cực lớn, các loại bảo vật, tranh chữ, khoáng thạch cái gì cần có đều có.
Hộ vệ thủ hộ trước cửa, từng cái khí tức hùng hồn, tản mát ra khí tức người lạ chớ quấy rầy, vậy mà đều là Hóa Phàm thất trọng Quy Nhất cảnh.
Loại thực lực này, ở Huyễn Vũ đế quốc, tuyệt đối là tồn tại cao nhất, ở chỗ này chỉ là thủ vệ, Mặc Vân Hiên này, xem ra đích xác không đơn giản.
Đi vào trong đó, khắp nơi đều là bán bán, mua mua, dòng người khởi động, cực kỳ náo nhiệt.
Biết rõ tìm kiếm như vậy, không biết tìm đến năm nào tháng nào, hơn nữa tin tức liên lụy Độc Điện cực kỳ trọng yếu, không có khả năng đơn giản bán ra, vài bước đi vào trước sân khấu, trên mặt băng lãnh:
- Kêu quản sự của các ngươi đi ra, ta có việc muốn hỏi!
Nói xong, ngón tay dựng thẳng lên, một đạo kiếm khí phun ra nuốt vào bất định, khí tức Tòng Thánh đỉnh phong toả ra, làm cho người ta có cảm giác uy áp nồng nặc.
- Vâng!
Nhân viên phục vụ chứng kiến hắn lai giả bất thiện, không dám nhiều lời, vội vã đi ra ngoài, thời gian không lâu, một trung niên nhân đi vào trước mặt.
- Vị bằng hữu này, tại hạ Mặc Vân Hiên chấp sự Chu Khiếu, không biết có gì cần?
Là một trung niên nhân đạt tới Bán Thánh cấp, tuy khiếp sợ khí tức của Trương Huyền, lại có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- An bài cho ta cái tĩnh thất, ta có chuyện muốn hỏi!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
- Mời!
Chu Khiếu cũng không nói nhảm, quay người dẫn đường.
Theo sát đằng sau rời đi một lát, đi vào một gian phòng phong kín, Trương Huyền nhìn chung quanh một chút, nhẹ gật đầu.
Không thể không nói, công tác giữ bí mật của Mặc Vân Hiên này, làm rất nghiêm cẩn, chung quanh gian phòng hiện đầy các loại cấm chế, đừng nói nói chuyện, coi như chiến đấu, tin tức cũng không truyền lại đi ra ngoài, cực kỳ an toàn.
- Bằng hữu cảm thấy gian phòng này được chưa?
Chu Khiếu cười cười.
- Được rồi!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, mí mắt vừa nhấc, nhìn lại:
- Ta muốn nghe tin tức của Độc Điện, nói cái giá đi!
- Độc Điện?
Chu Khiếu nhíu mày, sau đó lắc đầu:
- Ngại ngùng, chúng ta không có tin tức của bọn hắn, thay đổi một cái khác đi!
- Không có?
Trương Huyền cười cười, bàn tay khẽ đảo, dưới đất lập tức nhiều ra một đống Linh Thạch thượng phẩm, chừng một trăm viên:
- Đủ chưa?
Chứng kiến trên trăm viên Linh Thạch thượng phẩm, Chu Khiếu nhướng mày, cuối cùng vẫn cắn răng:
- Ngại ngùng, không phải sự tình tiền, là thật sự không có!
Lười để ý đối phương, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, dưới đất lần nữa nhiều ra một đống Linh Thạch, linh khí kích động, lóng lánh sáng lên, chừng năm trăm viên.
- Đủ chưa?
- Cái này, cái này...
Sắc mặt Chu Khiếu trắng bệch:
- Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi quản lý của ta, cần bẩm báo Hiên chủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận