Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bối phận

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
----------------
Chứng kiến bộ dạng này của hắn, Trương Huyền lắc đầu.
Sớm biết hôm nay, lúc trước sao còn làm!
Thời khắc sinh tử là có đại sợ hãi, nhưng mà đầu hàng Dị Linh tộc, chẳng khác nào mất đi đạo nghĩa trong lòng.
Đạo nghĩa cùng sinh mệnh, được cái này sẽ mất cái kia, nếu như làm ra lựa chọn, liền phải thừa nhận trả giá sau khi thất bại.
- Đáng tiếc Ngụy Như Yên hôn mê, không nhìn thấy tình cảnh bây giờ...
Ngụy Trường Phong bởi vì Vưu Hư mà chết, với tư cách con gái, không thể tận mắt thấy cừu nhân chết ở trước mặt, cũng coi như hơi có tiếc nuối!
Bất quá, ở trước mặt mọi người chém giết Vưu Hư, biểu hiện ra quyết tâm của Danh Sư Đường xử quyết phản đồ, đây là Tổng bộ làm ra quyết định, hắn cũng không có biện pháp sửa đổi.
Lại nói Vưu Hư kéo dài hơi tàn lâu như vậy, cũng nên là thời điểm tiếp nhận trừng phạt.
- Bốn vị Viện trưởng, Liêu chiến sư, Trác chiến sư, chư vị Trưởng lão, lần này hai người chúng ta đến, là có chuyện quan trọng thương lượng, mời đi theo ta!
Xử trí xong Vưu Hư, Mộc sư nhìn về phía mọi người.
- Vâng...
Mọi người lên tiếng, theo sát ở phía sau, đi đến Trưởng lão viện.
Trương Huyền cũng không nhiều lời, đi theo sau.
Tổng bộ phái tới hai vị Danh Sư thất tinh, trong đó một vị còn đạt đến Thánh Vực tứ trọng, lúc trước đã cảm thấy kỳ quái, nếu như chỉ là xử lý Vưu Hư mà nói, căn bản không có tất yếu.
Khẳng định có sự tình khác phải xử lý.
Mộc sư ở Học Viện một đoạn thời gian rất dài, quen việc dễ làm, rất nhanh đi vào đại sảnh nghị sự của Trưởng lão viện.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, khởi động trận pháp, ngăn cách bốn phía, Mộc sư nhìn quanh một vòng:
- Chuyện quan trọng cần chư vị thương lượng, cũng là thời điểm chúng ta thẩm vấn Vưu Hư lấy được tin tức.
Nói xong cổ tay khẽ đảo, một lệnh bài xuất hiện ở lòng bàn tay.
Cái lệnh bài này tàn phế xưa cũ không chịu nổi, chỗ mài mòn khá nhiều, thoạt nhìn tùy thời sẽ vỡ vụn.
- Thứ này chắc hẳn chư vị đều biết!
Mộc sư nhìn quanh một vòng.
- Chẳng lẽ là Viện Trưởng Lệnh?
Trương Huyền nhíu mày, mở miệng nói.
Tuy lệnh bài này thoạt nhìn cũ nát, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được vô số ý niệm gia trì, cùng Viện Trưởng Lệnh trong tay hắn có chút tương tự.
Chỉ là thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ mà thôi.
- Đúng vậy, đây là Viện Trưởng Lệnh, Viện Trưởng Lệnh của lão Viện trưởng Chương Dẫn Khâu!
Mộc sư giải thích nói.
- Viện Trưởng Lệnh của lão Viện trưởng? Chẳng lẽ...
Nghe được giới thiệu, Mi Trưởng lão sửng sốt một chút, sau đó kích động đến sắc mặt đỏ lên:
- Hắn... Không chết?
Triệu Bính Tuất cũng khẩn trương nhìn lại.
Tuy bọn hắn thừa nhận Trương Huyền bây giờ, nhưng cùng lão Viện trưởng chung đụng thời gian lâu dài, nghe được tin tức này, tất cả đều kích động đến khó có thể tự kiềm chế.
- Hắn chết hay không, ta cũng không rõ ràng, bất quá, vật này là từ một di tích, bị người dùng đại lực lượng đưa ra!
Lông mày khóa chặt, Mộc sư nói.
- Bị người đưa ra, đến cùng xảy ra chuyện gì? Mộc sư có thể nói rõ chi tiết một chút không!
Trương Huyền hỏi.
- Chuyện này cũng không phức tạp, ngày ấy ta mang Vưu Hư về Tổng bộ, trải qua thẩm vấn, đã được biết lão Viện trưởng muốn đi di tích nào, vì vậy liền phái người tiến đến dò xét!
Mộc sư nhẹ gật đầu, lâm vào nhớ lại:
- Di tích rườm rà phức tạp, tựa hồ tồn tại quy luật nào đó, nhất định phải ở thời điểm đặc biệt mới có thể tiến nhập, một khi bỏ qua, liền cần chờ đợi! Người của chúng ta đang suy tính, khi nào mới là thời kì tiến nhập tốt nhất, cái lệnh bài này liền cảm ứng được khí tức Danh Sư, phá không bay tới!
Nghe nói như thế, Mi Trưởng lão kích động đến sắc mặt đỏ lên:
- Mộc sư nói là... đi tới dò xét di tích kia, Viện Trưởng Lệnh bay ra?
- Đúng vậy!
Mộc sư nhẹ gật đầu.
- Như vậy...
Hô hấp của Mi Trưởng lão dồn dập:
- Có phải đại biểu lão Viện trưởng đưa Viện Trưởng Lệnh ra hay không?
Từ khi bắt lấy Vưu Hư đến bây giờ bất quá ba tháng, Viện Trưởng Lệnh còn có thể tái xuất hiện, nói rõ lão Viện trưởng khả năng chưa chết!
Vô cùng có khả năng là bị vây ở trong một di tích, không cách nào chạy trốn, lúc này mới dùng đại lực lượng đưa ra, nói cho thế nhân.
- Tình huống trong di tích chúng ta ai cũng không biết, cũng có thể là hai năm trước, Viện Trưởng Lệnh liền được phóng thích, nhưng mà, cảm ứng được khí tức của Danh Sư mới hoàn toàn xuất hiện!
Không có lạc quan như hắn, Mộc sư mở miệng nói.
- Cái này...
Mọi người trầm mặc.
Hắn nói cũng có đạo lý, Viện Trưởng Lệnh là do vô số ý niệm tổ hợp thành, bản thân liền có linh tính đặc thù, nếu như là hai năm trước lão Viện trưởng gặp phải nguy hiểm phóng xuất ra, khai báo chỉ có gặp phải Danh Sư mới có thể xuất hiện... người Danh Sư Đường qua mới phát giác, cũng không phải là không thể được.
Bởi vậy, chỉ bằng vào lệnh bài này xuất hiện, là không cách nào phán định lão Viện trưởng đến cùng chết hay sống.
- Mộc sư, di tích này ở đâu, chúng ta có thể qua nhìn xem không?
Chần chừ một chút, Mi Trưởng lão nói.
Bất kể nói thế nào, lão Viện trưởng là bằng hữu cùng bọn hắn ở chung mấy trăm năm, hiện tại biết được tin tức, thế nào cũng phải đi dò xét một phen, nếu không trong lòng làm sao có thể an tâm?
- Tìm chư vị, chính là vì chuyện này!
Mộc sư nhìn về phía mọi người:
- Trải qua chúng ta dò xét, cái di tích này đại khái một tháng sau sẽ mở ra, cho nên muốn mời mọi người đi qua! Thứ nhất, có thể tìm kiếm đám người lão Viện trưởng, nếu như không chết mà nói, tiến đến cứu người. Thứ hai, gần đây Dị Linh tộc hoạt động nhiều lần, ta hoài nghi cùng chỗ di tích này có quan hệ rất lớn!
- Tốt, chúng ta qua!
Nghe lời này, ánh mắt của Mi Trưởng lão sáng lên, không chút do dự, vội vàng gật đầu, nói xong lúc này mới phát hiện có chút bao biện làm thay, vội vàng quay đầu nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa:
- Viện trưởng...
- Mi Trưởng lão nói cũng đúng, khẳng định phải đi, đây là thái độ của Hồng Viễn Danh Sư Học Viện!
Trương Huyền lên tiếng.
Ở trong Viện Trưởng Lăng, cũng biết di tích lão Viện trưởng muốn đi, lúc trước liền định qua nhìn xem, lại trải qua sự kiện địa quật, Dị Linh tộc cử động dị thường...
Vô luận như thế nào, không qua nhìn xem, tâm khó có thể bình an.
- Ân! Chư vị thì sao?
Tựa hồ sớm biết kết quả này, Mộc sư cũng không ngoài ý muốn, nhẹ gật đầu nhìn về phía ba vị Viện trưởng khác cách đó không xa.
- Nếu như liên lụy Dị Linh tộc, chúng ta cũng không thể đổ trách nhiệm cho người khác!
Đám người Ô Thiên Khung, Thẩm Bình Triều đồng thời gật đầu.
- Chiến Sư Đường chúng ta làm sao rớt lại phía sau!
Liêu Tùng cũng cười cười.
- Nếu như tất cả mọi người đồng ý, ta liền không nói thêm lời, một tháng sau, chúng ta liền đi chỗ di tích kia, đương nhiên, từ tục tĩu nói trước, di tích này cực kỳ nguy hiểm, nếu không cũng không có khả năng khiến đám người Chương Dẫn Khâu toàn quân bị diệt! Coi như là Tổng bộ chúng ta, cũng không có quá nhiều tin tức... Một khi qua, vô cùng có khả năng không cách nào trở về!
Mộc sư nhìn qua.
- Điểm ấy chúng ta rõ ràng!
Mọi người đồng thời gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, quyết định như vậy đi...
Thấy mọi người không chút do dự, Mộc sư lên tiếng, đang muốn làm ra quyết định, liền nghe Ngô Như Phong Ngô sư nhướng mày, nhìn lại:
- Lần này đi di tích, để bảo đảm an toàn, thực lực thấp nhất cũng phải đạt tới Thánh Vực mới có tư cách! Vị Trương viện trưởng này, chỉ có Tòng Thánh, ta xem vẫn là đừng đi, nếu không sẽ kéo chân sau của mọi người!
- Ta?
Trương Huyền nhíu mày.
Mặc dù hắn là Tòng Thánh, nhưng thi triển ra thực lực chân chính, Thánh Vực nhất trọng đỉnh phong cũng có thể nhẹ nhõm đánh chết, hơn nữa, mấu chốt nhất là... thủ đoạn bảo vệ tính mạng của hắn rất nhiều, có thể nói, trong phòng tất cả mọi người chung một chỗ vây công, chết có thể khẳng định là đối phương!
Gia hỏa này cái gì cũng không biết, lại nói bản thân cản trở... Đường đường Danh Sư thất tinh thượng phẩm, không khỏi quá võ đoán đi!
- Sư thúc, Ngô sư... Có chút bảo thủ, mong được tha thứ...
Thấy sư thúc mất hứng, Mộc sư vội vàng truyền âm tới.
- Bảo thủ?
- Vâng, tuy Vưu Hư làm phản nhân loại, cùng sư thúc không quan hệ, nhưng... thời điểm thẩm tra ra, ngươi là Viện trưởng, nói cách khác... Có chút quản lý không nghiêm! Hơn nữa, niên kỷ cùng thực lực đều có chút chênh kém, vì vậy, hắn đối với sư thúc có chút ý kiến...
Mộc sư vội vàng nói.
Nghe được đối phương giải thích, Trương Huyền cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra gia hỏa này, ở vị trí cao thời gian lâu dài, đã thoát ly nhân loại sinh hoạt bình thường.
Thuộc hạ phạm sai lầm, liền muốn liên lụy... Bản thân tới Học Viện, tính toán đâu ra đấy chỉ bốn tháng, mới nhìn thấy Vưu Hư, liền bắt hắn đi ra, không thưởng thì thôi, còn trách tội danh ở trên người mình...
Thật sự là tác phong điển hình của lãnh đạo... ra chuyện sai, bắt một người chịu tội thay, biểu hiện quyền uy cùng nhìn rõ mọi việc của hắn...
Mà bản thân, chính là con dê tế thần kia!
Đổi lại người khác, Danh Sư thất tinh thượng phẩm chính miệng chỉ trích, khẳng định không cách nào phản bác, nhưng Trương Huyền làm sao có thể ăn thua thiệt, giương mắt nhìn lại:
- Ngô Như Phong đúng không?
- Càn rỡ! Danh Sư cấp thấp, nhìn thấy Danh Sư cao cấp, gọi thẳng kỳ danh, còn ra thể thống gì?
Không nghĩ tới đối phương còn chống đối, sắc mặt Ngô sư trầm xuống.
- Còn thể thống gì?
Trương Huyền cười cười, chắp hai tay sau lưng, thần sắc hờ hững nhìn qua:
- Xin hỏi Ngô sư, ngươi cùng Mộc sư xưng hô như thế nào?
- Mộc sư cùng ta đều là Danh Sư thất tinh, tự nhiên ngang hàng!
Ánh mắt nheo lại, tuy Ngô sư mang theo lửa giận, nhưng vẫn hừ một tiếng.
Mọi người đều là Danh Sư của Thanh Nguyên đế quốc Danh Sư Đường, hơn nữa đều là thất tinh, tự nhiên là quan hệ ngang hàng.
- Ngang hàng? Vậy thì...
Trương Huyền quay đầu nhìn về phía Mộc sư cách đó không xa:
- Tiểu Hoành Tử, ngươi xưng hô ta như thế nào?
- Sư thúc!
Mộc sư thành thật trả lời.
- Ngươi nghe được chưa, ngươi cùng Mộc sư ngang hàng, mà hắn xưng hô ta sư thúc... Nói cách khác, ngươi so với ta thấp một bối phận, ta trực tiếp gọi ngươi Ngô Như Phong, có gì sai lầm? Chẳng lẽ... Ngươi cảm thấy xưng hô tên đầy đủ, chưa đủ thân mật?
Trương Huyền trầm tư một chút, nói:
- Như vậy đi, ta gọi ngươi Tiểu Phong Tử...
- Ngươi...
Nghe được ba chữ “Tiểu Phong Tử”, Ngô sư thiếu chút nữa thổ huyết ngất đi.
Vội vàng quay đầu nhìn về phía Mộc sư, muốn nhìn một chút hắn... nói có phải thật hay không.
Vì sao xưng hô đối phương là sư thúc.
- Lão sư của Trương viện trưởng, ta phải xưng hô một tiếng sư tổ, dựa theo bối phận, xưng hô hắn sư thúc cũng không sai lầm...
Biết rõ hắn muốn hỏi cái gì, Mộc sư vội vàng nói.
- Cái này...
Sắc mặt của Ngô sư tái xanh.
Danh Sư chú trọng lễ nghi, chú ý bối phận, Trương viện trưởng này tuy không được tốt lắm, nhưng bối phận của lão sư cao mà nói, coi như bản thân cấp bậc thấp, cũng có địa vị cực cao.
Thật giống như đệ tử của Khổng Sư, dù cái gì cũng không biết, Danh Sư cửu tinh gặp gỡ cũng phải xưng hô một tiếng “Tiền bối” !
Đây là quy củ.
Vốn nghĩ rằng cho đối phương một hạ mã uy, không nghĩ tới trong nháy mắt biến thành sư điệt, ngẫm lại liền cảm thấy phiền muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận