Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thủ hộ cửa vào

- Thanh Giao lão đại... Nhận chủ?
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Thiên Thương Hỏa Phượng, Hậu Thổ Kỳ Lân, Minh U Huyền Quy đều đần độn, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lực ý chí của Thanh Giao lão đại, bọn chúng hết sức rõ ràng... Đối phương mới nói mấy chữ, liền nằm rạp trên mặt đất, một chút tôn nghiêm cũng không có, bộ dáng cực kỳ khát vọng... Xảy ra chuyện gì?
Không chỉ bọn họ bối rối, Ngô Xương Bình đang bị nhốt cũng cảm thấy sắp điên rồi.
Vì thuần phục Kim Linh Vân Hổ, hắn hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, nhận lời không biết bao nhiêu bảo vật, mới lôi kéo được bảy người, càng hao phí một Đại Thánh chí bảo, kết quả... Cái gì cũng không có đạt được, còn bị bắt...
Tên này ngược lại tốt, ngắn ngủi vài phút liền thuần phục Vân Hổ, càng nói một câu để Khung Mộc Thanh Giao nằm rạp trên mặt đất không dám phản bác... Có cần khoa trương như vậy hay không?
- Hiến tế đi!
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Chỉ cần trong cơ thể ẩn chứa Long tộc huyết mạch, Thiên Long Bát Âm chính là vũ khí sát thương mạnh nhất.
Con Thanh Giao này, dù cấp bậc rất cao, vẫn như cũ chạy không khỏi điểm ấy, nguyên nhân chính là biết những thứ này, Trương Huyền mới cố ý tới đánh cược, kết quả rõ ràng, dễ dàng mắc câu.
Cũng không thể nói đối phương dễ dàng trúng kế, mà là ai cũng nghĩ không ra, một người bình thường, lại nói ra ngôn ngữ chỉ Chân Long mới có thể nói.
Càng không nghĩ tới, một gia hỏa Kim Thân cảnh, lại có nhiều thủ đoạn như vậy, ngay cả cường giả như bọn chúng, cũng trực tiếp lật thuyền, trở tay không kịp.
Tuy mặt mũi bất đắc dĩ, nhưng Khung Mộc Thanh Giao cũng chỉ hiến tế tinh huyết ra. Ký kết khế ước, lúc này Trương Huyền mới nhìn về phía ba con Thánh thú còn lại:
- Tới lượt các ngươi, ta nói một câu để Thanh Giao thần phục, cá cược chiến thắng... Bất quá cá cược bình thường mà thôi, không có thiên địa thệ ước, cũng không dùng thủ đoạn đặc thù, nếu như các ngươi không tuân thủ...
- Trong cơ thể chúng ta chảy huyết mạch Thượng Cổ Thần thú, há có thể làm được nói không giữ lời?
- Thua thì thua, Thanh Giao lão đại cũng công nhận ngươi, chúng ta nhận ngươi làm chủ nhân cũng không có gì...
- Chỉ hi vọng ngươi đừng cưỡng cầu chúng ta làm một chút sự tình vi phạm đạo nghĩa...
...
Mặc dù Hậu Thổ Kỳ Lân, Thiên Thương Hỏa Phượng, Minh U Huyền Quy bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, hiến tế tinh huyết của mình ra.
Có chơi có chịu, đối phương có thể một câu nói thần phục lão đại, coi như bọn họ nhận chủ, cũng không tính mất mặt.
Huống chi nắm giữ huyết mạch Thần thú, càng sinh tồn ở trong di tích Khổng miếu, còn không làm được sự tình lật lọng.
- Như vậy càng đơn giản hơn...
Thấy chúng nó tuân thủ ước định, cũng không vi phạm, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì có Khung Mộc Thanh Giao cùng Kim Linh Vân Hổ, coi như ba cái còn lại không đồng ý, cũng có thể đánh bọn chúng thần phục, như vậy chỉ là miễn trừ một chút phiền toái mà thôi.
- Các ngươi thần phục với ta, thân là chủ nhân, cũng không thể keo kiệt!
Thu phục xong chúng thú, Trương Huyền nhìn quanh một vòng:
- Kim Linh Vân Hổ, ngũ hành thuộc tính kim, kim chủ trương công phạt, trên phòng ngự liền yếu đi rất nhiều, mấu chốt nhất là, tuy lực lượng trong cơ thể ngươi khổng lồ, lại không am hiểu vận dụng, mới bị ta thừa dịp. Hiện tại ta nói mấy chỗ thiếu hụt, ngươi thêm chút sửa lại, thực lực nhất định có chỗ tăng trưởng!
Nói xong, giải thích một chút thiếu hụt trên người đối phương, cùng phương pháp sửa lại.
Vừa rồi tên này tới đối chiến, thư viện đã dò xét ra sơ hở, kết hợp kinh nghiệm của hắn đối với Thuần Thú, tìm ra phương pháp sửa đổi cực kỳ đơn giản.
Dựa theo hắn nói tu luyện, Kim Linh Vân Hổ quả nhiên cảm thấy sức chiến đấu tăng không ít, con mắt sáng lên, lần nữa quỳ mọp xuống đất, vui lòng phục tùng.
Nếu như nói trước đó là bị đánh, lại thêm uy hiếp dụ dỗ, mà bây giờ là thật bội phục, không còn hai lòng.
Lại chỉ điểm Thánh thú còn lại một chút, chúng thú đều cảm thấy tiến bộ to lớn, từng cái tràn đầy hưng phấn, cực kỳ cảm kích.
Đạt tới Bất Hủ cảnh đại viên mãn, vốn cho rằng trừ huyết mạch có biến hóa trên phạm vi lớn, nếu không không có khả năng tiến bộ nữa, không nghĩ tới lại còn có không gian tiến lên.
Dựa theo đối phương nói tu luyện, thậm chí xung kích Cổ Thánh cũng chưa biết chừng!
Đây đối với bọn chúng mà nói, so làm vương giả, thống lĩnh một đống Thánh thú gì đó, thì có lực hấp dẫn hơn nhiều.
- Chủ nhân, những người này làm sao bây giờ?
Thanh Giao chỉ đám người Ngô Xương Bình nói.
- Bọn họ vô lễ với Vân Hổ, tuy cách làm thiếu sót, nhưng cùng thuộc nhân tộc, tội không đáng chết, đưa chút bồi thường thì thả đi đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
Nếu như không có bọn họ dò đường, bản thân tùy tiện xông lại, khẳng định cũng sẽ bị năm đại Thánh thú vây công, sẽ không có kết cục hiện tại.
Bất quá đối phương từng sinh ra sát cơ với hắn, càng vây công thú sủng của hắn, trực tiếp thả, Kim Linh Vân Hổ ít nhiều gì cũng sẽ khó chịu.
- Vâng!
Thấy chủ nhân của mình cũng không phải loại người hiền lành, mấy Thánh thú đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra đi theo phía sau hắn sẽ không lỗ.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đám người Ngô Xương Bình ở dưới năm đại Thánh thú chèn ép, đành phải nộp lên tất cả bảo vật mới có thể thoát thân.
- Ngươi cầm đi! Phân chia như thế nào chính ngươi giải quyết, còn nữa, nếu như các ngươi biểu hiện tốt, Đại Thánh chí bảo trên tay của ta cũng có thể ban tặng các ngươi sử dụng!
Đối với những bảo vật này, Trương Huyền không thèm để ý, khoát tay áo, để Kim Linh Vân Hổ tự mình xử lý, đồng thời hứa hẹn cho chúng nó cái bánh ngọt lớn.
Thuần Thú, giống như dẫn dắt thuộc hạ, ân uy đều xem trọng, cho cái mục tiêu.
Chỉ ra tu luyện thiếu hụt, để bọn chúng tăng thực lực lên, lại lấy pháp bảo hứa hẹn... Loại chỗ tốt rõ ràng này, mới có thể để cho bọn hắn không sinh hai lòng, hoàn toàn thần phục.
Quả nhiên, nghe nói như thế, năm đại Thánh thú cực kỳ kích động, không còn tâm tư gì khác.
- Các ngươi không phải phân tán khắp nơi ư? Làm sao sẽ tập hợp một chỗ?
Đám người Ngô Xương Bình rời đi, Trương Huyền hỏi nghi vấn trong lòng lên.
Căn cứ Xích Ngạch Bạch Hổ nói, năm đại vương giả, phân tán năm khu vực, riêng phần mình trấn thủ một phương, chưa từng lui tới, làm sao đều đến trong một cái sơn động?
- Nhân loại đi vào, chúng ta hội tụ, một là thảo luận đối sách, thứ hai là thủ hộ cửa vào, không để cho người tuỳ tiện phát hiện!
Khung Mộc Thanh Giao nói.
- Cửa vào?
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên:
- Chẳng lẽ... lối vào Khổng miếu ở trong sơn động này?
Năm con Thánh thú đều từ bên trong đi ra, nếu thủ hộ... Chẳng lẽ cửa vào ở đây!
- Vâng!
Khung Mộc Thanh Giao gật đầu:
- Năm đó Khổng sư bắt chúng ta đến, trấn thủ nơi đây, chính là muốn thủ hộ cửa vào, không để cho người tuỳ tiện tìm được, xem như tăng thêm khảo nghiệm cho bọn hắn!
- Khổng sư bắt bọn ngươi đến?
Trương Huyền nhíu mày, nhịn không được nhìn qua, tràn đầy nghi ngờ:
- Các ngươi gặp qua Khổng sư?
Khổng sư biến mất khỏi Danh Sư đại lục chừng vài vạn năm.
Mặc dù tuổi thọ của Thánh thú mạnh hơn nhân loại, nhưng tuyệt đối không có khả năng sống lâu như vậy, nếu không, khẳng định đã sớm một đống lão gia hỏa, nhân loại cũng chống lại không được.
Đã như vậy... Bọn chúng nói gặp qua Khổng sư, có ý tứ gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận