Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thu ngươi làm tỳ nữ

- Chuyện này. . . Làm sao có thể?
Lục tiểu thư và người thanh niên kia nhìn nhau, thân thể run rẩy.
Vừa rồi bọn họ đã đi xem qua cột đá, cẩn thận phân biệt một chút. Đồng thời các loại thủ đoạn cũng đã được dùng, thế nhưng cái gì cũng không nhận ra được. Cũng đã đoán lung tung rất nhiều cái tên. Thế nhưng cái gì cũng không có động tĩnh. Vốn bọn họ cho rằng tên này cũng không kém nhiều. Thế nhưng có nằm mơ cũng không có nghĩ đến. . . Người ta không cần nhìn, chỉ mới đi qua tùy tiện điểm một cái đã báo ra tên của nó. . .
Sau đó cột đá nổ tung!
Thật hay giả vậy?
Ngươi đang bật hack hay sao?
- Cái này, cái này...
Hai mắt của Cam Nhất Bình cũng trừng lớn, tới mức sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Vừa rồi mặc dù hắn không nói lời nào, thế nhưng lại có suy nghĩ giống như hai người Lục tiểu thư, cũng cảm thấy tên gia hỏa này khoác lác quá lợi hại. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không có nghĩ tới. . . Như thế dữ dội!
Ngón tay điểm một cái đã nói ra trong trụ đá đang nắm giữ thứ gì, tốc độ nhanh chóng, khiến cho người tặc lưỡi, rốt cuộc. . . Làm sao đối phương có thể làm được?
Hắn đã nghiên cứu thứ này năm mươi năm, chỉ phá giải được ba khối. . .
Đối phương trong vòng chưa tới hai mươi hô hấp, ba mươi. . . A không, bốn mươi, hơn năm mươi khối đã bị phá giải!
Tốc độ này, sovới trực tiếp nhìn thấy bảo bối còn nhanh hơn nhiều!
Vừa rồi tên quản gia kia nói thiếu gia bọn họ có thể phá giải ra toàn bộ. Khi đó hắn còn chưa tin, cảm thấy nói khoác lác quá lợi hại. Thế nhưng bây giờ mới biết, không những người ta không có khoa trương, mà còn nói rất khiêm tốn. . .
Thế này đâu giống như phá giải, quả thực chính là quét ngang a!
- Vị. . . Tiểu thư này. Dường như chuyện đánh cược, ngươi đã thua...
Nuốt một ngụm nước bọt, Cam Nhất Bình không nhịn được nói.
- ...
Lúc này mới nhớ tới đổ ước vừa rồi, thân thể mềm mại của Lục tiểu thư run rẩy một cái, trước mắt tối sầm lại.
Mặc dù địa vị của nàng không thấp, linh thạch trong tay cũng không ít. Thế nhưngtối đa cũng chỉ có mấy trăm viên, hơn ngàn viên đã rất khó lấy ra. Nếu như một cái cột đá phải đưa ra một trăm viên. Hiện tại bốn, năm mươi cái cột đá trước mắt đã bị phá. Nói cách khác bốn năm ngàn linh thạch đã bị nàng ném đi. . .
Sớm biết hắn lợi hại như vậy thì sao nàng có thể đánh cược được chứ!
Đây không phải là tự mình tìm phiền toái hay sao?
Vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, Lục tiểu thư suýt khóc, cắn răng nói:
- Ngươi ngừng một chút đi, ta có việc muốn nói với ngươi...
- Nói với ta sao?
Trương Huyền ngừng lại.
- Đúng, ta đã biết bản lĩnh của ngươi, ta thấy ngươi cũng không cần thiết phải tiếp tục phá giải nữa a!
Khuôn mặt đỏ lên, Lục tiểu thư nói.
Mới vừa rồi nàng còn dùng vẻ mặt đắc ý đánh cược với đối phương. Hiện tại chính mình lại lên tiếng trước, cảm giác xấu hổ khiến cho nàng tràn rất là không tự nhiên.
- Đã biết bản lãnh của ta? Ngươi còn chưa biết hết đâu, đừng có gấp, rất nhanh sẽ xong thôi!
Mỉm cười, bàn tay Trương Huyền vươn ra, một tay đụng phải cột đá đang ở phía gần mình, cái tay còn lại đụng phải một loạt cột đá khác. Một mặt vừa chạy về phía trước, một mặt lại mở miệng.
- Đây là Tích Vũ thứ, đây là Lục Hưởng mộc, đây là Bách Căn Hồng, đây là Tam Diệp Kim Lân Tiên...
Phanh phanh phanh phanh!
Hai hàng cột đá bên cạnh hắn không ngừng nổ tung, làm lộ ra từng kiện từng kiện bảo vật giống như lời hắn nói như đúc.
Sau năm hô hấp, Trương Huyền đã ngừng lại.
Vỗ vỗ tay, Trương Huyền mỉm cười nói.
- Được rồi, toàn bộ đã phá giải xong xuôi...
Rầm rầm!
Trước sau, hơn một trăm khối cột đá đã vỡ vụn đầy đất, từng cái bảo vật được giấu ở bên trong lấp lánh chói mắt.
Cấp bậc của những bảo vật này đều không cao, chỉ có điều, nhưng cũng được cho là đồ vật không kém. Nếu như có bán ra cũng có giá trị không nhỏ.
- Vẫn chưa tới. . . Một phút đồng hồ!
Nhìn nén hương cách đó không xa một chút, lúc này nén hương mới thiêu đốt được một chút. Thời gian mới trôi qua không đến một phút đồng hồ mà tên này đã phá giải toàn bộ cột đá như vậy. Mọi người im lặng như tờ, hàm răng không khỏi run run.
Bọn họ đã từng thấy những tình huống bất ngờ khác, nhưng chưa thấy qua người mạnh như vậy. . .
- Cái này. . . Lâu chủ, ta đã phá giải nhiều cột đá như vậy. Như vậy ba loại mà ta mới vừa nói kia, có thể trực tiếp lấy đi không?
Đi tới trước mặt, Trương Huyền nhìn về phía vị lão giả cách đó không xa rồi nói.
- Ây...
Khóe miệng giật giật một cái, Cam Nhất Bình vội vàng quay đầu nhìn về phía gã sai vặt đango ử cách đó không xa, cắn răng nói một câu:
- Còn không mau mang tất cả bảo vật bên trong lâu đóng gói cho vị thiếu gia này đi? Từ hôm nay trở đi, hắn chính là lâu chủ của Kỳ Trân lâu...
- Vâng!
Gã sai vặt vội vàng chạy xuống phía dưới.
- Lâu chủ?
Trương Huyền sững sờ.
- Đúng vậy, phá giải cột đá, điểm tích lũy dựa theo số lượng sẽ tăng lên, hơn một trăm cái cột đá. Sau khi tích luỹ, ước chừng hơn sáu ngàn điểm...
Cam Nhất Bình gật đầu. (1+2+3+4+. . . +110 là 6105)
Hơn sáu ngàn điểm, nói thật, coi như mang tất cả bảo vật của Kỳ Trân lâu hắn cộng lại cũng không đủ bồi thường. . .
Người khác muốn phá giải từng cái cũng không làm được, tên này thì tốt, một hơi phá giải được hơn một trăm cái. Dù hắn có tận mắt nhìn thấy thì cũng cảm thấy thế giới quan đã bị phá vỡ, giống như đã phát điên.
Chỉ là, sau khi điên cuồng một chút, hắn cũng cảm thấy hưng phấn.
Mặc dù trong nháy mắt đã bị mất nhiều bảo vật như vậy, thậm chí ngay cả sản nghiệp cũng mất đi. Thế nhưng một khi mối hoang mang ở trong lòng mấy chục năm đã được giải quyết, hắn có một loại cảm giác sáng sớm nghe đạo chiều đã có thể chết.
- Đa tạ...
Chắp tay ôm quyền, Cam Nhất Bình khom người hành lễ.
Năm mươi năm, ròng rã năm mươi năm!
Sau khi có được những cột đá này, hắn vẫn cân nhắc nghiên cứu, hao phí vô số tâm huyết. Vốn hắn cho rằng những nghi hoặc này sẽ theo mình đi vào quan tài, chứ không thể phá giải được. Không nghĩ tới. . . Thanh niên này dùng thời gian không đến một phút đồng hồ đã có thể hoàn toàn giải quyết.
Biết được bí mật của những này cột đá, giờ phút này coi như lập tức chết đi thì hắn cũng không có tiếc nuối!
- Thiếu chủ. . . Trở thành lâu chủ Kỳ Trân lâu?
- Lấy đi tất cả bảo vật còn được nói cám ơn?
Tôn Cường và Viên Đào nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Bọn hắn chỉ đến mua vài thứ, kết quả lại mang đi toàn bộ Kỳ Trân lâu, cơ sở cũng bị bứng. . . Không chỉ có như thế, còn khiến cho lâu chủ người ta thiên ân vạn tạ, tràn ngập kích động. Thiếu gia (lão sư) chính là thiếu gia (lão sư), quả nhiên không thể theo lẽ thường để lý giải.
- Không phải ngươi vừa mới nói, giải quyết một cái cột đá thì ngươi sẽ cho ta một trăm viên linh thạch trung phẩm hay sao? Ta đã giải quyết hơn 100 cột. Ta tính rẻ cho ngươi một chút, chỉ tính một trăm, đó chính là. . . Một vạn linh thạch trung phẩm!
Hàn huyên vài câu với Cam lâu chủ, Trương Huyền nhìn về phía Lục tiểu thư đang ở cách đó không xa.
So với những bảo vật này, hắn càng để ý tới linh thạch hơn.
- Ta...
Vẻ mặt đỏ hồng, thân thể mềm mại của Lục tiểu thư không khỏi run rẩy.
Vốn nàng cho rằng, ngay cả một cái đối phương cũng không phá giải được, sẽ phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt nàng. Như vậy vừa vặn có thể giáo huấn một lần, khiến cho hắn biết trời cao đất rộng. Thế nhưng dù nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới. . .
Người ta không chỉ phá giải được cột đá, thậm chí ngay cả hang ổ của Kỳ Trân lâu cũng đào luôn. . .
Đây là chuyện gì chứ?
Sớm biết người này mạnh như vậy, cần gì phải nhiều miệng như vậy a!
Một vạn viên linh thạch trung phẩm. . . Cho dù lấy ra toàn bộ thân gia của nàng cũng không đủ ah!
- Làm sao vậy? Ngươi muốn lấp liếm hay sao?
Thấy vẻ mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, nãy giờ không nói gì. Trương Huyền không khỏi nhướng mày.
Nếu không phải đối phương làm bộ tư thái cao ngạo trước mặt hắn thì hắn cũng lười để ý. Đã khoe khoang khoác lác còn muốn mình quỳ xuống, như vậy sẽ phải tiếp nhận kết quả đánh cuộc bị thua.
- Lục tiểu thư đã thua, ta trả giúp nàng...
Thanh niên theo đuổi Lục tiểu thư ở bên cạnh thấy nàng bị bức ép tới mức không nói ra lời, hắn cắn răng đi lên phía trước.
Một vạn linh thạch trung phẩm, xem như hắn cũng không có cách nào bỏ ra nổi.
Nhưng bây giờ bị bức đến mức như vậy, hắn cũng không có biện pháp nào khác. Nếu như trong lúc nàng gặp nguy cơ hắn có thể giúp một tay, từ đó nắm được trái tim nàng. Như vậy dù có đánh đổi lớn đến mấy cũng đáng giá.
Cũng không phải hắn không nghĩ tới chuyện không thừa nhận, nhưng mới rồi, khi đánh cược với đối phương cũng đã nói rõ ràng ràng. Đường đường là Danh sư ngũ tinh, một khi lấp liếm, về sau còn mặt mũi nào gặp người nữa cơ chứ?
Nếu chuyện này truyền đến tổng bộ, chức nghiệp Danh sư này cũng không cần phải làm nữa.
Công chính mới có thể trồng người, bản thân đã lấp liếm đánh cược như vậy, ai còn dám mang học sinh cho ngươi dạy bảo cơ chứ?
- Không cần ngươi hỗ trợ!
Thanh niên còn chưa dứt lời thì Lục tiểu thư đã cắn răng:
- Tự ta sẽ trả!
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Một vạn linh thạch, ta có thể trả cho ngươi, chỉ là. . . Hiện tại trên người của ta không có nhiều như vậy, nếu muốn thì phải chờ thời gian mấy tháng!
Hiện tại ngay cả một ngàn linh thạch nàng cũng không bỏ ra nổi chứ đừng nói là một vạn. Chỉ có điều, chỉ cần trở về, một vạn linh thạch trung phẩm tuy nhiều, thế nhưng nhờ vào nội tình trong nhà. Nếu muốn cầm ra vẫn hoàn toàn có thể làm được.
- Mấy tháng?
Trương Huyền lắc đầu:
- Nếu như là mấy tháng, một vạn linh thạch trung phẩm ta cũng có thể tùy tiện lấy ra được. Khi đó có lấy của ngươi cũng là vô ích!
Huyễn Vũ Đế đô chỉ là một trạm dừng chân trên đường đi tới Hồng Viễn Danh sư học viện của hắn. Ngay cả nửa tháng cũng không đợi được, chớ đừng nói chi là thời gian mấy tháng.
Lại nói, hắn tu luyện tới hiện tại, cũng chỉ khoảng chừng nửa năm. Sau mấy tháng, không biết hắn sẽ đạt tới loại cảnh giới nào. Khi đó có lẽ linh thạch trung phẩm đã vô dụng đối với hắn.
Nương theo tu vi gia tăng thì Thiên Đạo chân khí cũng càng ngày càng tinh thuần. Nhu cầu đối với linh khí cũng ngày càng cao, mặc dù mới đạt đến Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong. Thế nhưng hắn đã cảm thấy, hiệu quả của linh thạch trung phẩm đang dần dần yếu bớt.
Tu vi tiếp tục gia tăng, nhất định sẽ giống như hạ phẩm linh thạch, trở nên không có hiệu quả.
Sau mấy tháng nữa không có tác dụng với ta, coi như cầm nhiều hơn nữa thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
- Ngươi. . . Vậy ngươi muốn thế nào?
Lục tiểu thư cắn răng n ói.
- Cái này...
Trương Huyền cũng nhíu mày.
Vừa rồi đối phương chắc chắn đánh cược, nói sẽ trả linh thạch trung phẩm, vốn hắn cho rằng đối phương có thể thanh toán nổi, không nghĩ tới hai người này cũng là quỷ nghèo.
Sớm biết như vậy ta sẽ không đánh với ngươi, quá phiền toái.
- Không phải người vừa mới nói, ta thua thì ta sẽ quỳ xuống hay sao?
Chần chờ một chút, Trương Huyền nói tiếp:
-Nếu không như vậy đi, ta cũng không bảo ngươi quỳ xuống, ta đang thiếu một tỳ nữ bưng trà rót nước. Ngươi đi theo ta, nghe theo lời sai bảo của Tôn Cường, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời. Như vậy một vạn linh thạch coi như không có gì!
Không bỏ ra nổi tiền thì cũng không có khả năng cho qua như vậy a!
Nàng này kiêu ngạo như thế, vậy hắn sẽ gõ nàng một chút.
Lại nói, Hóa Phàm lục trọng trẻ tuổi như vậy, nhất định địa vị không thấp. Nếu thu phục thành hạ nhân, có thể giải quyết được không ít phiền phức.
- Tỳ nữ? Hạ nhân? Ngươi có biết thân phận của Lục tiểu thư...
Nữ tử còn chưa lên tiếng thì người thanh niên ở bên cạnh đã giật nảy mình, vội vàng rống lên.
- Thân phận gì chứ? Thân phận có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ còn có cao hơn thiếu gia nhà chúng ta sao? Bớt nói nhảm ở chỗ này đi. Có thể làm tỳ nữ của thiếu gia nhà chúng ta đã là phúc phận tu luyện mấy đời. Nếu như lại nói nhảm, như vậy trả tiền!
Tôn Cường khoát tay cắt ngang lời nói của đối phương.
Thiếu gia là học sinh thân truyền của lão gia, thân phận địa vị so với Mạc đường chủ gì gì đó cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần. Thu ngươi làm tỳ nữ đã coi như là cao thượng, lại còn dám nói tới thân phận. . .
Không biết nông sâu!
- Ngươi. . . Ngươi thì biết cái gì, Lục tiểu thư là công...
Thấy mập mạp này cũng đi ra làm loạn, thanh niên khẽ nói. Thế nhưng lời còn chưa dứt thì đã lần nữa bị nữ tử kia cắt ngang.
- Được!
Cắn răng, Lục tiểu thư lạnh lùng nhìn qua, trong giọng nói mang theo vẻ ngạo nghễ:
-Tỳ nữ thì không có khả năng, hơn nữa một vạn linh thạch cũng không đủ để khiến cho ta làm tỳ nữ của người khác. Ngươi đổi lại điều kiện đi!
- Không muốn làm? Vậy thì dập đầu đi!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận