Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Các đệ tử của Trương sư (1)

Vị chiến tử này không phải người khác, chính là học sinh của Trương Huyền, Trịnh Dương!
Lúc này lực lượng của hắn mạnh mẽ, khí tức trầm ổn, không biết đạt đến cảnh giới gì, hơn nữa dung mạo cương nghị, cử chỉ mang theo phong thái chư hầu một phương, không còn là thiếu niên đơn thuần lỗ mãng lúc trước.
- Sư tỷ?
Tất cả đều giật mình, tất cả trưởng lão của Chiến Sư đường khó tin.
Hắn xưng hô sư tỷ chẳng phải cho thấy, cũng là học sinh của vị Trương Huyền kia? Học sinh là thiếu cung chủ, huyên náo lớn như thế làm gì?
- Không sai!
Trịnh Dương cũng không giải thích, mà nhìn lại:
- Danh Sư đường hẳn thông báo cho ta đi, đến cùng xảy ra chuyện gì, chính ta nhìn!
- Cái này...
Không nghĩ tới Băng Nguyên cung thiếu cung chủ là sư tỷ của hắn, tất cả chuẩn bị toàn bộ xáo trộn, Trình trưởng lão ngập ngừng một chút, đành phải đưa tới một ngọc bài:
- Không phải thông báo, mà là... lệnh truy nã Danh Sư!
- Lệnh truy nã? Truy nã ai? Lão sư?
Trịnh Dương nhíu mày, vội vàng nhận lấy ngọc bài, cúi đầu nhìn một cái, vẻ mặt lập tức âm trầm như khối băng.
- Hoang đường, quả thực hoang đường! Truyền mệnh lệnh của ta, nghiêm mật quan sát động tĩnh của Trương gia, Băng Nguyên cung, Thánh Tử điện cùng Danh Sư đường, một khi phát hiện tung tích của lão sư, lập tức bẩm báo... Dám bắt thầy ta, ta ngược lại muốn xem xem, ai có lá gan này!
- Cái này...
Trình trưởng lão dọa đến khóe miệng co giật:
- Chiến tử, Chiến Sư đường chúng ta, là cấp dưới...
Danh Sư đường ra lệnh, ngươi đi cứu người, tương đương với ngang nhiên vi phạm.
- Cấp dưới? Tướng ở bên ngoài, vương mệnh có thể không nhận! Trước cứu lão sư trở về, ta sẽ tự mình thương lượng với Danh Sư đường!
Trịnh Dương hất ống tay áo, trường thương trong tay run lên, phát ra thanh âm sắc nhọn, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm rách hư không.
- Chiến Sư đường, thủ vệ nhân tộc, ném đầu lâu tung nhiệt huyết, cũng nên là thời điểm cho tất cả mọi người biết phong mang chúng ta vốn nên có! Ta muốn cho thế nhân biết, muốn động lão sư của ta... Trước cân nhắc bản thân có bao nhiêu cân lượng!
- Vâng!
Tất cả trưởng lão đồng thời ôm quyền.
Có cười khổ, có nhiệt huyết, nhưng chiến tử ra lệnh, không người dám cự tuyệt.

Độc điện.
- Dám truy nã lão sư của ta, lá gan của Danh Sư đường thật đúng là đủ lớn! Xem ra lần trước cho bọn hắn mặt mũi, bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình!
Trong đại điện, một cô gái đột nhiên đứng dậy, hai mắt lóe lên, để lộ ra hàn ý.
Nữ tử tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng bốn phía thân thể vây quanh sương mù màu xanh nhạt, dường như Danh Sư cửu tinh tiến vào, cũng sẽ tuỳ tiện bị độc chết, cơ hội sống sót hầu như bằng không.
Độc điện điện chủ, Ngụy Như Yên!
Trở thành điện chủ, nhận được vô số Độc sư toàn lực trợ giúp, độc thể của nàng đã thuận lợi kích hoạt, một thân độc công kinh thiên động địa, so với tổ sư năm đó, tuy hơi có vẻ không bằng, nhưng cũng vượt xa tất cả trưởng lão. Thật muốn ra tay, Danh Sư cửu tinh cũng không chống lại được.
- Danh Sư đường đã quen tự cho là đúng, từ trước tới nay như vậy, điện chủ, chúng ta làm sao bây giờ, ngươi dặn dò là được!
Một trong bốn đại Tôn giả của Độc điện là Lâm Giang Hải ôm quyền nói.
Hắn có công hộ giá, địa vị đã là cao nhất trừ điện chủ ở Độc điện, mấu chốt nhất là, tiếp nhận điện chủ tự mình chỉ điểm, độc công xuất thần nhập hóa, coi như Hữu sứ lúc trước phục sinh, cũng tuyệt đối không phải đối thủ, sẽ tuỳ tiện bị độc chết.
- Rất đơn giản, theo ta thân chinh, một khi phát hiện tung tích của lão sư, trong bóng tối bảo vệ, có người dám động thủ với hắn, không cần nhiều lời, trực tiếp độc chết... Độc điện ẩn cư lâu, cũng nên động tay để bọn hắn biết!
Ngụy Như Yên hừ lạnh.
Nàng trải qua sinh tử, sớm đã coi nhẹ quy củ. Lão sư vì nàng trả giá nhiều như vậy, có thể nói, không có lão sư, liền không có nàng bây giờ... Có người dám ra tay với lão sư, vậy không có ý tứ... Không độc ngươi cả nhà bị diệt, ta liền không gọi Ngụy Như Yên!
- Tuân theo điện chủ hiệu lệnh!
Tất cả trưởng lão đều hưng phấn ôm quyền.
Bị nhốt ở một nơi, người Độc điện đã sớm lòng ngứa ngáy khó nhịn, đã có cơ hội này, còn khách khí làm gì, tự nhiên lập tức điều động.
...
Danh Sư đại lục, một chỗ di tích xa xôi, bốn phía không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng, tựa như đầm lầy đen kịt. Một thân ảnh to lớn chậm rãi từ dưới đất lơ lửng, lực lượng tàn phá bừa bãi, tựa như phong vân bao phủ, thiên địa nứt ra.
- Đánh thức ta gấp gáp như vậy, có chuyện gì sao?
Thanh âm vang lên, tựa như sét đánh.
- Chủ nhân... Bị Danh Sư đường truy nã!
Cách đó không xa, một Vu Hồn ôm quyền nói.
- Lão sư bị truy nã? Bởi vì cái gì?
Thân ảnh bỗng nhiên đứng lên, đại địa lắc lư, như thiên địa trở nên càng thêm hắc ám.
- Đây là tin tức ta sưu tập đến...
Vu Hồn búng ngón tay một cái, một ngọc bài bay đi.
Tiện tay tiếp lấy, thân ảnh to lớn cúi đầu nhìn lại, lông mày nhảy lên.
- Hoang đường! Thật sự là hoang đường! Xem ra Danh Sư đường là bản thân tìm xui xẻo... Mặc Hồn Sinh, theo ta cùng đi Băng Nguyên cung một chuyến, đi tìm lão sư đến cùng ở đâu!
Thân ảnh nhẹ nhàng nhoáng một cái, thẳng tắp chui vào thi thể nằm dưới đất. Ngay sau đó thi thể đứng lên, lộ ra dung mạo thanh tú, cương nghị.
Thoạt nhìn tuổi tác chẳng qua mười bảy, mười tám tuổi, chính là đệ tử thân truyền của Trương Huyền lúc trước đi tới Vu Hồn tổ địa, Lộ Xung!
Thời khắc này lực lượng Vu Hồn của Lộ Xung mạnh mẽ vô song, nhất cử nhất động đều có thể dẫn động thiên địa biến sắc, như ngay cả thiên địa cũng có thể xé rách.
- Vâng!
Mặc Hồn Sinh gật đầu, theo sát phía sau, nhanh chân bay về phía Băng Nguyên cung.
...
Thánh Nhân Viên gia.
- Ngươi nói cái gì? Truy nã lão sư ta? Rất tốt, rất tốt! Cái này nhất định là chủ ý của vị đại trưởng lão kia của Trương gia...
Viên Đào đứng ở trước mặt một đám trưởng lão, híp mắt lại.
Tổn thương hắn không có gì, bắt hắn cũng không có gì, nhưng dám bắt lão sư hắn, tổn thương lão sư hắn, lại không được!
- Thiếu gia chủ, ý tứ của gia chủ là không nên dính vào chuyện này, dù sao cũng là Danh Sư đường ra lệnh...
Một vị trưởng lão đi về phía trước.
Bành!
Lời còn chưa dứt, vị trưởng lão này bay ngược ra ngoài, thời gian nháy mắt liền không thấy tung tích.
- Còn ai có ý kiến nữa không?
Viên Đào chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn qua.
- Thiếu gia chủ, trước khi gia chủ bế quan yêu cầu ngươi nhất định đừng gây họa, ah...
Lại một vị trưởng lão kêu thảm, bay ngược ra.
- Được rồi, còn ai có ý kiến gì không?
Viên Đào tiếp tục nhìn qua.
- Ta đợi nghe thiếu chủ ra lệnh!
Mọi người đồng thời ôm quyền.
- Cái này còn tạm được!
Viên Đào thoả mãn nhẹ gật đầu:
- Các ngươi biết gia tộc quy định, vậy cũng nên biết, ta mới thật sự là gia chủ! Hiện tại ta ban bố mệnh lệnh, tất cả nhân mã theo ta đi Băng Nguyên cung, tìm kiếm tung tích lão sư, nếu như có ai dám động thủ với hắn, trực tiếp đánh chết!
- Vâng!
Mọi người gật đầu.
- Viên gia ta, tuy không bằng đám người Trương gia, nhưng thật muốn bảo vệ một người, còn không tin không bảo vệ được!
Viên Đào híp mắt lại, quát lạnh một tiếng:
- Xuất phát!
Phần phật!
Vô số Thánh thú phi hành bay lên, thẳng tắp bay về phía Băng Nguyên cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận