Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chớ khẩn trương, chọc vào thoáng một phát là tốt rồi!

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Hàn Hội trưởng thật sự có chút phát điên.
Hắn làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao những học sinh này lại tin tưởng Viện trưởng không đáng tin cậy kia như vậy.
Bất kể nói thế nào, hắn cùng với tất cả mọi người ở chung hai ngày hai đêm, phối hợp không nói thân mật khăng khít, cũng có ăn ý… Dựa theo tình huống bình thường, coi như người khác muốn bọn hắn công kích, bằng vào cảm xúc cũng sẽ do dự thoáng một phát…
Kết quả, không có chút dừng lại nào, trực tiếp đánh bay…
Quả thực không phải nghe lời, mà là tin phục mù quáng rồi!
Nhất là vừa rồi, hắn còn nói, một khi gia hỏa này tìm tiết điểm không đúng, tất cả mọi người sẽ tuẫn táng, như trước làm việc nghĩa không được chùn bước…
Này bằng với đặt tính mạng ở trong tay thanh niên tuổi không lớn kia, không chần chờ chút nào… Coi như là Viện trưởng cũng không có tín nhiệm như vậy a!
Quả thực chính là tín đồ tử trung rồi.
Giùng giằng từ trong đá vụn đứng lên, lần nữa nhìn qua không trung, chỉ thấy trận kỳ trong tay Trương Huyền đã thoát ly bàn tay, thẳng tắp bay về phía một tiết điểm.
– Đã xong…
Đồng tử co rụt lại.
Tiết điểm này hắn cân nhắc qua, là địa phương lực lượng vô cùng mãnh liệt, vô cùng cuồng bạo, một khi trận kỳ ắm vào, chẳng những không thể thổ lộ lực lượng, chỉ sợ còn sẽ triệt để kích nổ.
Không nghĩ tới Hàn Tự hắn anh hùng cả đời, cuối cùng lại chết ở nơi đây, hơn nữa bị một gia hỏa không hiểu quy củ, cứng rắn đùa chơi chết… Ngẫm lại cũng cảm thấy run rẩy, bi thúc không thôi.
Ầm ầm!
Ngay thời điểm lòng tràn đầy đau thương, cảm thấy không còn gì lưu luyến, lực lượng phía dưới cuối cùng tích góp đầy, mãnh liệt bộc phát ra.
Ô…Ô…n…g!
Chấn động kịch liệt, để cho đại địa bắt đầu sôi trào, rất nhiều học sinh đứng ở bên cạnh hố, từng cái đứng không vững, đồng loạt ngã trên mặt đất, ngay cả đám người Ngô sư cũng sợ hãi.
– Lần này giống như so với trước càng thêm hung mãnh…
Đồng tử co rụt lại, sắc mặt Hàn Hội trưởng khó coi, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin được.
Lần này phía dưới vọt tới lực lượng, so với trước cường đại hơn gấp bội, phong ấn phía trên tựa hồ tùy thời bị xé rách đến vỡ nát.
Nếu như lúc trước thì có lực lượng khổng lồ như vậy, đừng nói hắn ngăn cản không nổi, coi như tăng thêm hai vạn học sinh, cũng không có bất kỳ tác dụng.
Đến cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao lực lượng lại đột nhiên tăng nhiều như vậy?
– Đã xong…
Hàn Hội trưởng lộ ra tuyệt vọng.
Lúc trước ngăn cản loại lực lượng này, liền hao tốn vô số tinh lực, hiện tại cuồng bạo như thế, không cần nghĩ, phong ấn khẳng định ngăn không nổi, lực lượng khổng lồ sẽ bộc phát ra phạm vi mấy nghìn dặm, nổ thành bột mịn.
Đang cảm thấy không có bất kỳ hy vọng, tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này, chỉ nghe Trương viện trưởng nhướng mày nói.
– Ngoan, chớ khẩn trương, chọc vào thoáng một phát là tốt rồi!
Kèm theo hắn nói, tốc độ của trận kỳ đột nhiên nhanh hơn, thẳng tắp đâm tới các tiết điểm đã xác định tốt.
Vù vù!
Chân khí cùng tiết điểm tiếp xúc, phong ấn vốn tùy thời sẽ nổ tung, như chó săn bị đạp đuôi, không hung mãnh như lúc trước, ba một tiếng, bình tĩnh trở lại, ôn nhu giống như một vũng nước trong.
Ngay sau đó, tiết điểm nổ vang, một đạo lực lượng hùng hậu thẳng tắp vọt tới bầu trời, giống như khí cầu bị đâm phá, khí lãng khổng lồ, tựa hồ muốn vạch phá bầu trời.
– Cái này… Giải quyết xong?
Toàn thân cứng ngắc, Hàn Hội trưởng dùng sức xoa mắt.
Tiết điểm này không phải chỗ lực lượng cuồng bạo hung mãnh nhất sao? Sao trận kỳ cắm xuống, lực lượng liền thuận lợi toả ra, đạt đến hiệu quả lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ?
Không chỉ hắn là loại vẻ mặt này, Lưu Mặc vừa rồi bay rất xa, thật vất vả trở về cũng trợn mắt há hốc mồm.
Không dùng trận bàn, địa hình cũng không nhìn, nắm trận kỳ tiện tay cắm xuống… khí lưu cuồng bạo liền ngừng, ngươi dùng thật sự là kỹ xảo trên trận pháp sao? Ta học trận pháp nhiều năm như vậy, sao cảm thấy chưa từng nghe nói qua còn có loại thao tác này?
Vội vàng quay đầu nhìn lại đám học sinh phía dưới, chỉ thấy bọn hắn không có chút kinh ngạc, giống như đã sớm biết Viện trưởng sẽ nhẹ nhõm ngăn lại lực lượng cuồng bạo.
Hắn cùng lão sư Hàn Hội trưởng, dùng hai ngày hai đêm cũng không có giải quyết, người ta tới đây hơn mười phút, tùy tiện dùng trận kỳ cắm xuống… Liền xong…
Chẳng lẽ, lúc trước gia hỏa này nói hai người bọn họ đần… Cũng không phải châm chọc, mà là lời nói thật?
Tràn đầy phiền muộn, liền nhìn thấy Trương Huyền từ trên không trung từng bước một đi xuống, ngừng lại ở trước mặt rất nhiều học sinh.
– Chư vị hai ngày nay khổ cực rồi, tai hoạ ngầm ở nơi đây đã triệt để giải quyết, nhanh về nghỉ ngơi khôi phục thể lực đi!
– Đa tạ Viện trưởng!
– Ta biết ngay, không có sự tình Viện trưởng không giải quyết được!
– Lúc trước Hàn Hội trưởng kia còn lời thề son sắt nói cái gì mình là Trận Pháp Sư thất tinh đỉnh phong, thoạt nhìn cũng chả có gì đặc biệt!
– Người càng không có thực lực, càng giỏi khoác lác, ngươi xem Viện trưởng của chúng ta, lợi hại như vậy, từng nói khoác qua sao?
– Đúng vậy, Viện trưởng thật sự là quá khiêm tốn…

Nghe được Viện trưởng chính miệng thừa nhận, vấn đề đã giải quyết, tất cả mọi người phía dưới đồng thời xôn xao, từng cái kích động đến sắc mặt đỏ lên, trực tiếp khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu khôi phục.
Hai ngày không ngủ không nghỉ, cũng làm cho bọn hắn hao tổn rất lớn, thậm chí không ít đều bị trọng thương.
Bất quá, cũng không tính nghiêm trọng, chỉ cần cho thời gian, có thể khôi phục rất nhanh.
An bài tất cả mọi người tu luyện khôi phục thể lực, gặp được thương thế thật sự quá nghiêm trọng, Trương Huyền liền tự mình ra tay giúp đỡ trị liệu, bận rộn tiếp cận một canh giờ, thấy tất cả học sinh đều hoàn hảo như lúc ban đầu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
– Khó trách… Những học sinh này đều vô điều kiện tin phục, không cần suy nghĩ… Nguyên lai, hắn không coi mình là Viện trưởng, mà là lão sư, bằng hữu, chiến hữu của mỗi người…
Nhìn một màn này ở trong mắt, Hàn Hội trưởng, Lưu Mặc cười khổ, cuối cùng rõ ràng vì sao thời khắc nguy cơ, những học sinh này không tin hai người mình, còn đối với Trương Huyền tín nhiệm không nghi ngờ.
Tứ đại Học Viện dưới Thanh Nguyên phong hào đế quốc, mỗi một vị Viện trưởng, đều địa vị tôn sùng, so với bọn hắn chỉ cao hơn chớ không thấp, nhân vật như vậy, đối với một ít Danh Sư tứ tinh, ngũ tinh, không có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại dốc lòng chiếu cố… chỉ là tâm tính, liền để vô số người làm không được.
– Tốt rồi…
Xử lý xong những thứ này, Trương Huyền trở lại trước mặt đám người Ngô sư, nhìn về phía hai người Hàn Hội trưởng, vội vàng ôm quyền:
– Thật sự ngại ngùng, vừa rồi tình thế nguy cấp, ta sợ chậm chễ xuất hiện biến cố, có chỗ vô lễ, mong rộng lòng tha thứ!
– Trương viện trưởng, chuyện này, là chúng ta lỗ mãng…
Sắc mặt hai người Hàn Tự, Lưu Mặc đỏ lên, hận không thể có cái kẽ đất chui vào.
Vốn bọn họ là hảo tâm, cảm thấy một khi phạm sai lầm, sẽ làm ra cục diện không cách nào kết thúc, kết quả, lại bởi vậy thiếu chút nữa làm trễ nải đại sự, vừa nghĩ tới liền tràn đầy áy náy.
May mắn vị Trương viện trưởng này không câu nệ tiểu tiết, không có nhiều quy củ như vậy, sai người đánh bọn hắn xuống, nếu không… Tất nhiên trở thành tội nhân lịch sử.
– Lực lượng tản mạn còn phải cần một khoảng thời gian, phong ấn cũng không có triệt để mở ra, không bằng chúng ta về Hỏa Nguyên Thành trước, vừa vặn chờ người Chiến Sư Đường tới!
Trương Huyền nói.
Tuy hắn giải quyết xong tai hoạ ngầm của phong ấn, nhưng muốn đi vào trong đó, còn phải cần một khoảng thời gian, nhất là lực lượng cuồng bạo này, hoàn toàn thổ lộ sạch sẽ, khẳng định ít nhất phải hai ba ngày.
Hơn nữa người Chiến Sư Đường cùng ba đại học viện khác còn chưa tới, cần chờ bọn hắn chung một chỗ.
– Tốt!
Nhẹ gật đầu, mọi người cưỡi Thánh Thú phi hành, bay về phía Hỏa Nguyên Thành.
Danh Sư Đường có phủ đệ độc lập, mọi người đi vào, còn rất nhiều học sinh, Trương Huyền an bài đám người Triệu Viện trưởng mang về trước.
Nội bộ di tích, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, những học sinh này đi vào quá mức nguy hiểm, còn là trước trở về Học Viện lại nói.
Ở phủ đệ đợi một ngày, ba đại học viện Viện trưởng, Trưởng lão cùng với người Chiến Sư Đường, tất cả đều tới.
Liêu Trùng đưa Trịnh Dương đi Tổng bộ của Chiến Sư Đường nên không đến, bất quá lại thay hai vị Thiên phu trưởng khác, thực lực càng mạnh hơn nữa, đều đạt đến Thánh Vực tam trọng đỉnh phong.
– Ngươi chính là Trương Huyền Trương viện trưởng?
Một vị trong đó, lần đầu tiên chứng kiến Trương Huyền, liền lộ ra địch ý nồng đậm.
Sự tình Chiến Sư Đường không công mà về, hắn nghe nói, biết rõ vị viện trưởng trước mắt này, tuy chỉ có Tòng Thánh, nhưng sức chiến đấu chính thức kinh người, so với Chiến Sư bọn hắn chỉ mạnh không yếu.
– Đúng!
Trương Huyền gật đầu.
– Có dám cùng ta so đấu một trận không?
Vị Thiên phu trưởng này chiến ý sôi trào.
– Tỷ thí?
Vẻ mặt Trương Huyền bất đắc dĩ, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Hắn chỉ muốn yên tĩnh làm mỹ nam tử, là khó khăn như thế sao?
Quá ưu tú, cũng rất mệt a!
– Đúng vậy, dám hay không dám?
Vị Thiên phu trưởng này hai mắt ép sát.
– Mọi người mới lần đầu tiên gặp mặt, liền đánh đánh giết giết sẽ không tốt, tới, uống rượu, ta mời ngươi uống rượu…
Lấy ra một hồ lô rượu, vẻ mặt Trương Huyền chân thành.
Thiên phu trưởng lắc đầu:
– Ngươi không muốn thi đấu cũng được, ta sẽ nghĩ biện pháp chứng minh, Chiến Sư Đường không phải có thể đơn giản vũ nhục!
Thấy hắn không đánh, ngược lại muốn uống rượu, vị Thiên phu trưởng này hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Thông qua hỏi thăm, biết rõ vị Chiến Sư này tên Phùng Huân, ở Chiến Sư Đường là phần tử hiếu chiến, nghe được đường đường Chiến Sư chạy tới khảo hạch đệ tử bình thường, bị đập đến hoa rơi nước chảy, trong lòng liền sinh ra địch ý cường đại, muốn cùng Trương Huyền tỷ thí một trận.
Một vị Thiên phu trưởng dẫn đội khác của Chiến Sư Đường gọi là Giang Nguyên, biểu hiện ra rất hòa khí, nhưng trong mắt cũng chiến ý dạt dào.
Chiến Sư luôn là đại danh từ vô địch, nhưng ở Hồng Viễn Học Viện liên tục vấp phải trắc trở, thân là Thiên phu trưởng, tự nhiên muốn giành lại tôn nghiêm.
– Sư thúc, lần này Thanh Nguyên đế quốc chúng ta tới bốn người, ta, Ngô sư, Hàn Hội trưởng cùng Lưu Mặc, ngươi đều gặp rồi. Chiến Sư Đường ngoại trừ Giang Nguyên, Phùng Huân cùng Trác Thanh Phong, còn có mười hai vị Chiến Sư. Còn ba đại Học Viện, ba vị Viện trưởng, tăng thêm Trưởng lão, tổng cộng chín người… Nói cách khác, lần này chúng ta muốn đi vào di tích, có chừng ba mươi người.
Mộc sư đi vào trước mặt, kỹ càng nói.
– Ân!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Vốn đám người Triệu Bính Tuất cũng muốn theo đi vào, bất quá hắn không đồng ý.
Chỗ di tích này nguy cơ trùng trùng, vạn nhất bọn hắn đều tiến vào, Học Viện ngay cả một Trưởng lão cũng không có, tất nhiên lâm vào hỗn loạn.
– Căn cứ suy tính, ngày mai di tích sẽ mở ra, sáng sớm sẽ xuất phát…
Mộc sư nói.
– Được!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, cùng Mộc sư cáo từ, trở lại tiểu viện của mình, đang định nghỉ ngơi, chỉ thấy Lạc Nhược Hi ngồi ở trong nội viện, một tay nâng má, không biết nghĩ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận