Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lạc Thiên Nhai

Ở Lạc gia huyên náo mất hứng như vậy, đối phương hận không thể rút gân lột da hắn, lúc này đi qua làm gì?
Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng Lạc Nhược Hi không nghi ngờ đối phương là muốn đi tìm Lạc Thất Thất.
Đối với tình cảm, nàng vẫn có thể nhìn ra.
- Ừm!
Trương Huyền nhẹ gật đầu:
- Là lỗi lầm của ta, tạo thành tổn thương cực lớn cho Lạc gia, vừa vặn lĩnh ngộ phong cấm không gian chân giải, muốn truyền dạy cho bọn hắn, bù đắp chuyện lúc trước!
- Gây ra hiểu lầm, quả thực bất công với bọn hắn, cũng nên đền bù một chút, chỉ là... bây giờ ngươi đi qua, ta sợ không những không cảm kích, còn sẽ gây nên phiền phức càng lớn!
Lạc Nhược Hi lắc đầu.
Nếu không phải lúc ấy Trương gia thủ hộ, cùng Danh Sư đường, Dương sư ở một bên, đã giết máu chảy thành sông.
Lần này coi như mang theo ý tốt đi qua, đối phương cũng chưa chắc cảm kích.
Làm không cẩn thận vẫn sẽ ra tay đánh nhau, hai bên đều không vui.
- Ta cũng biết, cho nên muốn thảo luận với ngươi, ngụy trang một chút, để bọn hắn khó mà nhận ra, như vậy sẽ không xuất hiện hiểu lầm.
Cũng biết giờ phút này Lạc gia căm thù hắn, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ, Trương Huyền nói:
- Phong cấm chân giải, luôn là bí mật bất truyền của Lạc gia, gia tộc bọn họ đến bây giờ cũng không người có thể đạt tới, truyền thụ cho bọn họ, cũng coi như bù đắp mắc nợ trước đó.
Sự tình lần trước, chỉ trách hắn không có trước thời hạn hỏi rõ ràng tiểu công chúa là ai, mới chọc ra Ô Long lớn như thế.
Trước thời hạn tìm hiểu, không đáp ứng vụ hôn nhân này, cũng sẽ không náo động đến hai nhà triệt để đoạn tuyệt, cũng sẽ không để Lạc gia mất mặt mũi.
- Tốt!
Lạc Nhược Hi lên tiếng.
- Ngươi... Không tức giận?
Thấy nữ hài sảng khoái đáp lại, Trương Huyền nhịn không được hỏi.
Nói thật, đổi lại cô gái khác, khẳng định sẽ cảm thấy không thoải mái, nàng đáp lại nhanh như vậy, chẳng lẽ không thèm để ý?
- Đương nhiên không tức giận!
Lạc Nhược Hi nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa như đóa hoa nở rộ.
Thật ra thì Trương Huyền càng như vậy, nàng càng cảm thấy không có nhìn lầm người, làm đúng không trương dương, khiêm tốn kín đáo, làm sai dũng cảm thừa nhận, lòng dạ thẳng thắn vô tư, đúng mực! Đây mới là khí độ một nam nhân nên có, mới là người Lạc Nhược Hi nàng ưa thích.
- Vậy chúng ta lên đường đi!
Trương Huyền cười ha ha một tiếng, nắm chặt bàn tay của đối phương, cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc.
...
Hiểu không gian càng sâu, mượn nhờ Long Cốt Thần Thương, Trương Huyền cũng có thể tìm kiếm không gian trùng động, bởi như vậy, tốc độ phi hành nhanh hơn rất nhiều, thời gian không dài, lần nữa đi tới phạm vi Lạc gia.
- Ngươi ngụy trang, dù Danh Sư cửu tinh cũng khó phát giác, nhưng muốn giấu diếm được một chút bảo vật đặc thù, vẫn là làm không được, ta chỗ này có một phù lục dùng để ngụy trang, sau khi dán lên mặt, bất luận người nào cũng phát giác không được!
Thấy hắn ngụy trang xong xuôi, Lạc Nhược Hi nhìn một cái, tay lấy ra linh phù.
- Quá tốt rồi!
Trương Huyền vội vàng nhận lấy.
Lần trước hắn chuyên tâm ngụy trang, vẫn bị Dương sư phát hiện, có thứ này, tự nhiên càng thêm an toàn.
Cúi đầu nhìn về phía linh phù, phía trên khắc hoạ hoa văn cùng kiểu chữ đặc thù, không biết cái nào, chẳng qua cho người ta một loại lực lượng cực kỳ mạnh, thần thức cũng không thể nhìn thấu, nhẹ nhàng đặt ở trên trán.
Ông!
Linh phù cùng khuôn mặt tiếp xúc, lập tức biến mất, hóa thành một đạo khí lưu đặc thù, tràn vào trong cơ thể, tinh thần khẽ động, sau đó Trương Huyền biến thành một trung niên khuôn mặt khô héo, khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, đôi mắt tựa như chim ưng, lập loè ánh sáng trí tuệ.
- Bảo bối tốt!
Thần thức lan tràn, cẩn thận quét mấy lần, phát hiện một chút sơ hở cũng nhìn không ra, thậm chí Minh Lý Chi Nhãn cũng không thể thăm dò, Trương Huyền nhịn không được khen ngợi.
Cái phù lục ngụy trang này, quả thực so với phương pháp của hắn mạnh mẽ quá nhiều, có thứ này, lần nữa gặp được Dương sư, đoán chừng cũng phát giác không ra.
Ngụy trang xong xuôi, quay đầu nhìn về phía nữ hài cách đó không xa, chỉ thấy nàng cũng ngụy trang thành một phụ nữ trung niên, mặc dù dung mạo mỹ lệ bị che giấu, nhưng nhất cử nhất động vẫn có thể thấy được dấu vết tuyệt mỹ.
- Ha ha, như vậy rất tốt, lấy bộ dáng này ra ngoài, hẳn là không bao lâu có thể làm ra cái tên tuổi Phu Thê Song Sát gì đó!
Trương Huyền bật cười.
Hưng Mộng kiếm thánh, danh khí rất lớn, không người dám nói xấu, nhưng sau lưng cực kỳ sợ hãi, bề ngoài xưng hô Kiếm thánh, nhưng sau lưng không ít xưng hô Song Sát!
Hai người bọn họ, ngụy trang thành một đôi vợ chồng trung niên, thực lực đều đứng ở hàng ngũ đỉnh phong của đại lục, thật muốn ra ngoài, không bao lâu đoán chừng cũng có thể xông ra danh khí.
- Ai cùng ngươi là vợ chồng, chúng ta là... huynh muội!
Da mặt Lạc Nhược Hi đỏ lên.
- Huynh muội? Huynh muội đều rất giống, chẳng lẽ... Ta đẹp trai như vậy? Khó trách nhiều người ưa thích, thì ra là thế...
Trương Huyền vịn cằm cảm xúc.
- Ba hoa!
Lạc Nhược Hi bật cười, mới vừa rồi còn cảm thấy ngụy trang thành vợ chồng không tốt lắm, giờ phút này đột nhiên cảm thấy, cũng không tệ:
- Ngụy trang thành vợ chồng cũng được, có điều, vẫn phải lấy cái tên tuổi, nếu không người khác hỏi ngươi tên gì, cũng không có phương pháp trả lời!
- Cha mẹ đều lấy một chữ trong tên, là Hưng Mộng kiếm thánh, hai ta cũng có thể lấy như vậy, gọi... Huyền Hi kiếm thánh được không?
Trương Huyền nói.
- Như vậy ngụy trang lại có ý nghĩa gì?
Lạc Nhược Hi lườm hắn một cái.
- Này cũng phải... Ta dùng qua mấy tên Dương Huyền, Tôn Cường, Ngô Chương Hiên, lần này nhất định phải lấy cái mới... Đúng, ta nói mình họ Lạc, như vậy coi như truyền thụ cho bọn hắn phong cấm chân giải, đối phương cũng sẽ cảm giác, cơ mật hạch tâm của gia tộc không truyền đến bên ngoài!
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên nói.
Dù sao cũng lấy tên giả, muốn cho đối phương tin tưởng, hơn nữa thuận lý thành chương truyền thụ, họ Lạc đương nhiên là tốt nhất.
Dù sao phong cấm không gian, là năng lực đặc thù của Lạc gia. Gia tộc lớn như Lạc gia, thỉnh thoảng toát ra một con cháu bàng chi, chắc hẳn cũng không cách nào tra được.
Đi qua Trương gia, biết địa vị con cháu bàng chi ở trong cả gia tộc, bởi vì huyết mạch mỏng manh, ngay cả gia phả cũng không vào được, đừng nói nhiều ra một hai cái, ít mười mấy cái cũng chưa chắc có người biết.
- Họ Lạc rất tốt... Vậy ta cũng lấy cái tên... Gọi Linh Tê, họ gì chưa nghĩ ra... Gọi Linh Tê là được!
Lạc Nhược Hi nói.
- Linh Tê? Tâm hữu linh tê nhất điểm thông... Cái tên này rất tốt! Vậy ta gọi Lạc Thiên Nhai, về sau bất kể chúng ta cách nhau thiên nam địa bắc, hay góc biển chân trời, thần giao cách cảm, nhất niệm tương thông!
Trương Huyền cười nói.
- Được!
Lạc Nhược Hi gật đầu.
Thảo luận xong tên, hai người nhanh chóng bay về phía Lạc gia.
Lúc này Lạc gia đang thu dọn kiến trúc tổn hại khi chiến đấu trước đó, trả lại hạ lễ mà rất nhiều thế lực đưa tới, đâu đâu cũng có người, tỏ ra rối bời.
Đang muốn thừa dịp loạn chui vào, nhìn xem có thể tìm ra Lạc Huyền Thanh hay Lạc Thất Thất, truyền thụ phong cấm chân giải hay không, liền nghe trên không có tiếng gió gào thét, vài bóng người bất ngờ xuất hiện, ngay sau đó một thanh âm đột nhiên nổ tung.
- Chư Tử bách gia Đại Nho đường, Nam Cung Nguyên Phong mang theo vãn bối, đến đây viếng thăm Lạc gia gia chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận