Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bạch Nguyễn Khanh khiêu chiến hạch tâm (2)

Sơn phong của đệ tử hạch tâm.
Đường Viêm ở trong đó, tên tuổi lẫy lừng, lần trước đại bỉ xếp hạng thứ bảy, Vô Trần kiếm pháp ở ngoại giới càng rất có danh khí, để vô số người kính sợ.
Đã từng một người một kiếm, đuổi một đạo tặc Chân Tiên cảnh đỉnh phong, ngang dọc nam bắc năm mươi vạn dặm, sư môn, thế lực sau lưng hắn, đều chém trừ tận gốc, từ đó danh chấn thiên hạ.
Năm nay năm mươi mốt tuổi, nhưng dung mạo thoạt nhìn giống như hai mươi tuổi, chân khí tinh thuần viên mãn, kiếm khí bất cứ lúc nào cũng sẽ phá thể mà ra, cho người ta một loại uy áp nồng đậm.
Danh khí, địa vị, lực lượng cái gì cần có đều có.
Hắn giờ phút này, đang đứng ở trong viện, trường kiếm trong tay vạch ra từng đạo dấu vết, tựa như Thư Họa sư cao minh, đang tiến hành vẽ tranh, cho người ta một loại hưởng thụ tươi đẹp.
Hô!
Kiếm ngừng, thu kiếm mà đứng.
Dấu vết vẫn bồng bềnh ở trên không, tựa như khói xanh.
Oa oa!
Một con chim rừng trong lúc vô tình bay vào trong đó.
Bành!
Giống như đi vào cối xay thịt, máu tươi bắn tung toé, thời gian nháy mắt liền bị vỡ thành bột phấn, máu tươi chảy đầy đất.
- Chúc mừng sư huynh, Vô Trần kiếm pháp rốt cục đạt đến đại thành!
Âm thanh vỗ tay vang lên, một thanh niên cười đi tới.
Hạch tâm xếp thứ tám Quách Nghị!
Vị này thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, trên thực tế số tuổi thật sự cũng vượt qua năm mươi.
Sau khi đến Hư Tiên, tuổi thọ liền vượt qua ba trăm, Chân Tiên cảnh, mặc dù tuổi thọ không có tăng thêm, lực lượng lại mạnh hơn, thanh xuân cũng duy trì càng lâu, bởi vậy năm mươi, xem như thanh niên mà thôi.
- Khổ tu ba mươi năm, hôm nay rốt cục có thành tựu... Lần sau đệ tử hạch tâm khảo hạch, nhất định có thể xung kích năm vị trí đầu!
Đường Viêm cười cười, vẻ mặt ngạo nghễ.
Lần trước khảo hạch, hắn một mực không có luyện chiêu kiếm pháp này đến đỉnh phong, mới xếp thứ bảy, giờ phút này đạt đến đại thành, năm vị trí đầu không khó lắm!
Lăng Vân Kiếm Các lấy chiến đấu xưng danh, có thể trở thành năm vị trí đầu của hạch tâm, toàn bộ đại lục, chỉ sợ cũng có thể tiến vào hai mươi.
Thế hệ trẻ tuổi, xem như chân chân chính chính bước vào đỉnh cao!
- Năm vị trí đầu hạch tâm, mỗi một vị đều có cơ hội trở thành trưởng lão hạch tâm của Lăng Vân Kiếm Các, ta ở đây liền sớm chúc mừng Đường sư huynh...
Quách Nghị ôm quyền.
Trưởng lão hạch tâm khống chế Lăng Vân Kiếm Các, tiền thân đều là năm người đứng đầu của đệ tử hạch tâm.
Giống như Bạch Diệp trưởng lão, một trăm năm trước, ở trong đệ tử hạch tâm, một mực xếp hạng trước ba, cũng chỉ hơi yếu hơn Hà Thiên trưởng lão một tia mà thôi!
- Ta trở thành trưởng lão hạch tâm, khẳng định có chỗ tốt của ngươi...
Đường Viêm mỉm cười, nhìn lại:
- Thế nào, ngày hôm nay làm sao có thời gian tới tìm ta?
- Là như vậy, sư huynh không phải một mực ưa thích Bạch Nguyễn Khanh không rời ư?
Quách Nghị nói.
- Ừm...
Đường Viêm cũng không phủ nhận.
Mặc dù tính tình của Bạch Nguyễn Khanh không tốt, nhưng xuất thân tốt, người lại xinh đẹp, nếu như có thể lấy về nhà, đối với hắn về sau phát triển, hoàn toàn có giúp đỡ to lớn.
Có lẽ sớm liền có thể tiếp quản Kiếm Các, thực sự trở thành đám người đỉnh phong nhất đại lục.
- Nàng xếp hạng thứ mười bảy, ngày hôm nay không biết làm sao, đột nhiên khiêu chiến Vương Hạo...
- Vương Hạo xếp hạng thứ mười sáu?
Đường Viêm cười nhạt một tiếng, cấp cho phê bình:
- Thực lực của người này không tính quá mạnh, nhưng một chiêu Như Thủy Kiếm vẫn cực kỳ đáng sợ, kiếm ý như nước, phòng ngự vô địch, xem như ta muốn phá giải, cũng cần tiêu phí một ít công phu, khiêu chiến hắn... Tự mình chuốc lấy cực khổ!
- Vương Hạo rất mạnh... Nhưng vừa mới truyền đến tin tức, liên tục hai lần đều bị Bạch Nguyễn Khanh chém đầu, tổng cộng dùng... Không cao hơn ba chiêu!
Quách Nghị nói.
- Không cao hơn ba chiêu, chém giết Vương Hạo hai lần?
Sửng sốt một cái, Đường Viêm khó tin.
Thực lực của Bạch Nguyễn Khanh cùng Vương Hạo, hắn biết rất rõ ràng, dưới tình huống bình thường, người sau chắc thắng... Làm sao có thể không đến ba chiêu, liền bị giết hai lần?
Lúc nào vị nữ bạo long này trở nên cường đại như vậy?
- Sau khi giết Vương Hạo, Bạch Nguyễn Khanh không có đình chỉ, tiếp tục khiêu chiến, trước khi ta đến, nghe được tin tức là, đồng dạng một chiêu chém giết xếp hạng thứ mười lăm Tôn Kiện! Thứ mười bốn Dương Hổ, thứ mười ba Đỗ Nhược!
Quách Nghị cười khổ một tiếng, nói tiếp.
- Chỉ dùng một chiêu, từ mười sáu giết tới mười ba?
- Cái này sao có thể?
Đường Viêm khó có thể tin:
- Cùng đi nhìn một chút!
- Tốt!
Quách Nghị lên tiếng.
Đến tìm sư huynh, mục đích chính là cái này, hai người lấy ra Thông Thần ngọc phù, đồng thời đi vào Thông Thần Điện.
Rất nhanh, đi tới gian phòng tỷ thí, ngoài cửa phòng thấy được mấy người, tất cả đều ủ rũ.
- Hồng Thanh, ngươi... làm sao cũng ở đây?
Thanh niên phía trước kêu Hồng Thanh, đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ mười, mặc dù là tên sau cùng của mười vị trí đầu, nhưng có thể đi vào trong đó, đã không tầm thường.
Dù sao mười vị trí đầu đại biểu ý nghĩa khác biệt, cạnh tranh càng thêm quyết liệt.
Tình huống bình thường, một là một hàng, hai, ba là một hàng, bốn, năm, sáu một hàng, bảy, tám, chín, mười một hàng, mười một đến hai mươi lại là một hàng!
Tất cả cấp bậc, mỗi một cấp độ, đều đại biểu cường giả khác nhau.
Hắn xếp thứ bảy, tương đương với hàng thứ tư của hạch tâm, đủ để cho vô số người tuyệt vọng.
Dù vậy, cũng chỉ cùng một cấp độ với Hồng Thanh, không phải mới vừa nói, Bạch Nguyễn Khanh chỉ giết đến thứ mười ba sao?
Xếp hạng thứ mười đứng ở trước cổng, là làm gì?
- Ta vừa bị... Bạch sư tỷ một kiếm chém xuống đầu...
Hồng Thanh cười khổ.
Bất luận hạch tâm hay nội môn, thực lực thấp, phải xưng hô thực lực cao là sư huynh, sư tỷ, cái này sớm đã thành quy củ.
- Nàng khiêu chiến ngươi, hơn nữa chiến thắng?
Quách Nghị nhảy dựng.
- Đúng vậy, một đường khiêu chiến tới, ta bị một chiêu chém đầu!
- Ta cũng thế...
Mấy thanh niên phía trước đồng thời nói, Đường Viêm nhìn sang, sau đó nhìn thấy xếp hạng thứ mười hai, mười một cũng đều đứng ở trong đó, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hiển nhiên, bọn họ đồng dạng không có chặn lại kiếm pháp của Bạch Nguyễn Khanh.
- Thông Thần Điện của đệ tử hạch tâm, tu vi mọi người như nhau, là Hư Tiên cảnh sơ kỳ... Một mình nàng một kiếm, từ mười sáu giết tới hạng mười... Nói cách khác, liên tục giết bảy người, còn có khí lực?
Đường Viêm khó có thể tin.
Trong Thông Thần Điện, tất cả mọi người là Hư Tiên cảnh sơ kỳ, lực lượng có hạn, liên tục giết bảy người, lại còn có thể tiếp tục...
Làm sao mấy ngày không thấy, kiếm pháp của Bạch Nguyễn Khanh cao minh đến loại tình trạng này?
- Các ngươi thủ ở chỗ này, chẳng lẽ nàng...
Không giống hắn khiếp sợ, nghĩ tới điều gì, Quách Nghị có chút muốn khóc.
- Đúng vậy, nàng đang khiêu chiến xếp thứ chín Lỗ Càn! Một khi thành công, hẳn là sẽ đến lượt ngươi...
Hồng Thanh gật đầu, còn chưa nói xong, liền thấy cửa phòng mở ra, một cô gái lộ đầu ra, hướng ra phía ngoài nhìn nhìn:
- Quách Nghị, ngươi tới vừa vặn, đến lượt ngươi...
- ...
Quách Nghị.
Nghe đối phương nói, làm sao cảm giác khiêu chiến giống như đùa giỡn vậy nhỉ?
Ngươi đây là khiêu chiến đệ tử hạch tâm, không phải nấu cơm, đến phiên ta... Liên tục khiêu chiến cũng không cần nghỉ ngơi sao?
- Đừng đi vào, ngay ở chỗ này tỷ thí đi!
Đường Viêm đột nhiên mở miệng.
- Không sai, mặc kệ thắng thua, công khai so đấu a, như vậy mọi người cũng có thể nhìn thấy, dù sao chỉ mấy người chúng ta, không có gì có thể giấu diếm!
Lại có người nói.
Đều bị một người chém, còn có cái gì có thể giấu diếm?
Bí mật tranh tài, còn không bằng tất cả mọi người nhìn, cũng xem như có cái đề phòng.
- Ngươi ý tứ là, công khai so đấu?
Bạch Nguyễn Khanh nhìn qua.
- Ý tứ của Đường sư huynh chính là của ta, ta cũng chủ trương công khai!
Quách Nghị cắn răng một cái, gật đầu.
- Vậy được!
Thấy hắn đáp ứng, Bạch Nguyễn Khanh không nói thêm lời, xách theo trường kiếm đi ra.
Quách Nghị nói:
- Đi đài tỷ thí đi...
- Không cần phiền toái như vậy...
Trường kiếm trong tay nhấc lên, Bạch Nguyễn Khanh nhẹ nhàng quét ngang, cả người đã đi tới trước mặt.
- Động thủ ở đây?
Không nghĩ tới, nàng trực tiếp ra tay, căn bản không quan tâm lôi đài, Quách Nghị giật nảy mình, sầm mặt lại, trường kiếm nâng lên.
Bất quá kiếm còn chưa tới trước mặt đối phương, cổ họng đau xót.
Lạch cạch!
Đầu rơi trên mặt đất, con mắt trừng tròn xoe, chết không nhắm mắt.
Cho đến bị giết, cũng không dám tin tưởng đây là sự thực.
- Tốt, tới lượt ngươi...
Một kiếm chém giết Quách Nghị, Bạch Nguyễn Khanh nhìn về phía Đường Viêm cách đó không xa.
Vừa mới bắt đầu, đối với Trương sư thúc truyền thụ cho giơ kiếm còn có chút lạ lẫm, không biết uy lực thế nào, liên tục chém giết mấy vị đệ tử hạch tâm, hơn nữa đều là thuấn sát, lòng tin đại tăng!
Sư thúc chỉ điểm nàng vài phút, đã mạnh như vậy...
Khó trách thắng không nổi Thiện Hiểu Thiên...
Tiếp nhận chỉ điểm hơn hai canh giờ, không dám tưởng tượng!
- Ta... Cũng ở nơi đây?
Khuôn mặt Đường Viêm trầm xuống.
- Ngay ở chỗ này đi... Tránh phiền phức!
Bạch Nguyễn Khanh nói.
- Không nên quá ngạo mạn...
Lông mày Đường Viêm nhảy loạn.
Đổi lại trước kia, hắn coi như mạnh hơn Quách Nghị, cũng mạnh không đến chỗ nào, hiện tại tu luyện Vô Trần kiếm pháp tới đại thành, sớm đã không phải tên ngố trước đó.
- Ta không có thời gian, còn muốn khiêu chiến năm vị trí đầu, đừng chậm trễ...
Bạch Nguyễn Khanh khoát tay áo.
- ...
Vẻ mặt Đường Viêm đỏ lên, lông mày nhảy loạn:
- Đã như vậy, đừng trách ta không khách khí!
Trường kiếm lắc một cái, từng vết kiếm xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Vô Trần kiếm đại thành?
- Thật lợi hại...
- Loại kiếm pháp này, chỉ sợ sẽ xếp hạng đến năm vị trí đầu!
- Đúng vậy...
Tất cả mọi người là người thức kiếm, vừa nhìn thấy chiêu này, tất cả đều tràn đầy kích động.
Không nghĩ tới không chỉ Bạch Nguyễn Khanh tiến bộ, Đường Viêm cũng tiến bộ lớn như vậy.
- Lợi hại!
Nhìn thấy chiêu kiếm pháp này, Bạch Nguyễn Khanh ngừng lại.
Vô Trần kiếm, đâu đâu cũng có vết kiếm, xông tới sẽ bị thương, mặc dù giơ kiếm của nàng không tệ, lại vừa vặn không đối ứng, hoàn toàn không có đỉnh phong thể hiện.
- Không nghĩ tới Vô Trần kiếm pháp của ngươi tu luyện tới loại tình trạng này... Đừng có gấp, ngươi chờ một lát, ta đi ra ngoài một chút, trở về tiếp tục cùng ngươi tỷ thí!
Nói xong, thân thể mềm mại run rẩy, hóa thành quang ảnh, biến mất tại chỗ.
- Cái này...
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều không hiểu ra sao.
Đường Viêm cũng ngây người.
Còn tưởng rằng đối phương sẽ xông lại, chém đầu hắn xuống, thật muốn như vậy, hắn cũng có thể chém giết đối phương, chỉ xem ai động tác càng nhanh, càng nhanh chóng...
Nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương không theo lẽ thường an bài, chuyển thân rời đi!
Còn để hắn chờ đợi...
- Sư huynh...
Quách Nghị dùng Thông Thần ngọc phù khác đi vào, vẻ mặt cũng choáng váng.
- Ở chỗ này chờ, ta không tin chờ một chút, nàng liền có thể chiến thắng...
Đường Viêm cắn răng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận