Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thanh Tiên Độc

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
-----------------
Tiểu viện không lớn, linh khí lại kinh người, tùy tiện nhìn thoáng qua, Trương Huyền đã biết rõ trong đó bố trí một Tụ Linh Trận, hơn nữa không thấp, không thua cấp sáu đỉnh phong.
Tụ Linh Trận hội tụ, linh khí nơi đây so với ngoại giới muốn nồng hậu dày đặc gấp bội, toàn bộ tiểu viện rậm rạp chằng chịt dược liệu, hầu như đều là vật phẩm quý hiếm trên thị trường không thấy được.
- Không tệ!
Tùy tiện nhìn lướt qua, Trương Huyền lập tức chứng kiến ít nhất mười gốc đạt tới Thánh Vực, ánh mắt nhịn không được sáng ngời.
Lúc trước Vưu Hư, cũng không có nhiều như vậy.
Két..!
Đang quan sát bốn phía, cửa phòng mở ra, một lão giả thoạt nhìn lôi tha lôi thôi đi ra, nhìn về phía đám người Trương Huyền, gầm lên giận dữ.
- Ai bảo các ngươi vào? Thật to gan!
Hỏa khí ngút trời.
Đổi lại ai cũng tức giận, trong nhà đang bình yên, người khác trực tiếp phá cửa xông tới...
Có thể lại kiêu ngạo một chút hay không?
- Tiền bối, là hắn cứng rắn xông vào, ta cũng không nghĩ tới...
Chứng kiến Quái Tẩu Ông tức giận, Chu Tuyên nhịn không được run rẩy, vội vàng tiến lên giải thích.
Duy trì hình tượng tốt thời gian dài như vậy, cũng không muốn bởi vậy chôn vùi a.
- Hổ Thanh Thú, tiễn khách!
Không để ý tới lời của hắn, Quái Tẩu Ông nói.
Phần phật!
Kèm theo hắn nói, một Thánh Thú dài hơn năm mét từ một bên gian phòng đi tới, mỗi một bước mặt đất đều phát ra rung động lắc lư kịch liệt.
Hổ Thanh Thú, Thánh Vực nhị trọng sơ kỳ, sức chiến đấu so với Tử Dương thú chỉ mạnh không yếu.
Sóng khí cùng cảm giác áp bách cường đại, khiến sắc mặt người ta trắng bệch, thân thể không tự chủ được phát run.
Nhất là Hồ Vân Sinh, thiếu chút nữa phun ra máu, lúc trước hắn tới mấy lần, đều bị gia hỏa này đập bộ mặt hoàn toàn thay đổi, lần nữa gặp được, bản năng theo cảm thấy run rẩy.
Chu Tuyên cũng kìm lòng không được lui về phía sau mấy bước, loại cấp bậc Thánh Thú này căn bản cũng không phải là thực lực của hắn bây giờ có thể chống lại.
- Tự mình cút ra ngoài, hay ta đánh ngươi thành phế vật, lại ném ra?
Ánh mắt của Hổ Thanh Thú như đèn lồng nhìn chằm chằm vào Trương Huyền.
- Hai cái cũng không chọn thì sao?
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy, đánh văng hắn ra.
Khoát tay áo, Quái Tẩu Ông quay người tiếp tục đi vào gian phòng.
Thú sủng tự mình xuất thủ, hắn cực kỳ yên tâm, căn bản không cần suy nghĩ nhiều.
Mới xoay người sang chỗ khác, chợt nghe sau lưng Hổ Thanh Thú gầm phẫn nộ, ngay sau đó sóng khí cường đại trùng kích, mặt đất liên tục rung rung.
Sau đó có cái gì bay lên không trung.
Ầm ầm!
Nặng nề đập xuống đất, tóe lên bụi đất.
- Không biết phân biệt!
Quái Tẩu Ông hài lòng nhẹ gật đầu.
Hổ Thanh Thú luôn luôn hung mãnh, nghe được thanh âm này đã biết rõ, nhất định là gia hỏa không biết trời cao đất rộng kia bị đánh một trận rồi.
- Được rồi, giáo huấn một chút là được, không nên giết... A?
Khoát tay áo, Quái Tẩu Ông xoay người lại.
Tuy không quan tâm thân phận chân chính của đối phương, nhưng mà dám trực tiếp xông cửa tiến đến, địa vị khẳng định không thấp, hắn chỉ thích thanh tĩnh, không muốn làm lớn sự tình.
Lời còn chưa nói hết, liền thấy được tình cảnh trước mắt, thân thể cứng đờ, Quái Tẩu Ông nhịn không được ngây người tại chỗ.
- Cái này, đây là có chuyện gì?
Qua cả buổi, mới nói ra được, cả người tựa hồ có chút choáng váng.
Chỉ thấy tình huống phía trước cùng mình suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, Hổ Thanh Thú vốn nên giáo huấn người khác, lúc này đang nằm ở trước mặt trung niên, đầu lưỡi liếm láp bàn tay của đối phương, ánh mắt tràn đầy nịnh nọt, một bộ chó nhà a.
Đây là tình huống như thế nào?
Ta bảo ngươi đánh người, không phải để cho ngươi nịnh nọt.
Sao cảm giác ngươi không phải thú sủng của ta, mà là của đối phương?
Trong lòng khó giải, vội vàng nhìn đám người Chu Tuyên, chỉ thấy ba người này cũng choáng váng đứng tại chỗ, gống như gặp quỷ.
- Hổ Thanh Thú, ngươi đang làm gì đó?
Cũng không nhịn được nữa, lão giả lớn tiếng quát lớn.
Cái này gọi là chuyện gì, thú sủng của hắn, nhận được mệnh lệnh đi giáo huấn đối phương, kết quả lại nằm sấp ở trước mặt đối phương, mất mặt xấu hổ, làm cho thể diện của mình để vào đâu?
Không khỏi quá hố người đi!
- Chủ nhân, ta...
Hổ Thanh Thú xoay đầu lại, móng vuốt cực lớn gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
- Được rồi, ta đến đi!
Mỉm cười, Trương Huyền đi về phía trước vài bước, đi vào trước mặt lão giả.
Hiện tại mặc dù hắn là Tòng Thánh đỉnh phong, nhưng mà thực lực chân chính, ngay cả Thánh Vực nhị trọng Chiến Sư Trác Thanh Phong cũng không phải đối thủ, Hổ Thanh Thú tuy mạnh, cũng không phải đối thủ.
Một quyền đánh bay lên trời, sau một khắc, liền ngoan ngoãn nghe theo phân phó, mặc dù đối phương có chủ, không có thuần phục, nhưng dĩ nhiên không tạo thành uy hiếp.
- Ngươi hẳn là Quái Tẩu Ông tiền bối!
Trương Huyền nhìn lại:
- Ta tới nơi này có việc muốn nhờ, muốn cùng ngươi mua một cây Địa Tàng Hoa, dược linh càng lâu càng tốt.
- Có việc muốn nhờ?
Nhìn thoáng qua đại môn chia năm xẻ bảy cùng thú sủng vẻ mặt nịnh nọt, khóe miệng Quái Tẩu Ông co lại.
Ngươi đây là cử động cầu người nên có sao?
Vừa đến liền đá bay đại môn không nói, còn biết thú sủng của ta thành cái dạng này... Ngươi đây không phải tới cầu ta, mà là để cho ta tới cầu ngươi a...
- Muốn mua dược liệu, trừ khi bước qua thi thể của ta!
Hàm răng cắn chặt, Quái Tẩu Ông tức giận đến sắc mặt đỏ lên.
- Bước qua thi thể của ngươi?
Trương Huyền lắc đầu, trên mặt có chút bất đắc dĩ:
- Nếu như ngươi nói vậy, chỉ có thể ngượng ngùng!
Nói xong nhướng mày, trên thân một cỗ khí thế cường đại phun ra, ngay sau đó thân thể nhoáng một cái, năm ngón tay mở ra.
Ầm ầm!
Quái Tẩu Ông chỉ cảm thấy chân khí trước mặt như vòi rồng tuôn tới, tuy cấp bậc còn không bằng hắn, nhưng mà vô luận lực lượng hay độ tinh thuần, đều xa xa không phải hắn có thể so sánh.
Có thể đoán được, chỉ cần bàn tay của đối phương hạ xuống, vô cùng có khả năng bị đập thành thịt nát.
- Đáng giận!
Sắc mặt trở nên xanh mét, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, Quái Tẩu Ông vội vàng nhảy ra sau, lần này thi triển ra lực lượng toàn thân, thân ảnh nhanh như thiểm điện.
Mặc dù thực lực của hắn chỉ là Thánh Vực nhất trọng, nhưng thân pháp tránh né lại hết sức cao minh, trong nháy mắt liền thoát ly phạm vi bàn tay bao phủ.
Sợ hãi công kích của đối phương tiếp tục truy kích đến, nhảy ra vòng chiến, Quái Tẩu Ông không dám ngừng, lại liên tục nhảy hai lần, không sai biệt lắm lưng sắp đụng vào phòng ốc, lúc này mới dừng lại.
- Ách?
Nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện đối phương vẫn đứng tại chỗ, không có ý tứ tiếp tục truy kích, chắp hai tay sau lưng, đầu lâu khẽ giơ lên, gió nhẹ lướt qua, tay áo nhẹ nhàng nâng, tựa như một thế ngoại cao nhân.
Da mặt co lại.
Biến hóa cũng quá nhanh đi, vừa rồi đánh tới một chưởng, tựa hồ hận không thể đưa hắn vào chỗ chết, mà bây giờ trong nháy mắt, liền một bộ ở trong nước bùn mà không nhiễm, siêu cấp cường giả... Có cần biến hóa lớn như vậy hay không?
Không chỉ hắn, Chu Tuyên cùng Hồ Vân Sinh ở một bên cũng hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mộng bức.
Gia hỏa trước mắt này, thực lực cường đại cũng được, tốc độ trở mặt tựa hồ càng cường đại hơn, khiến người ta căn bản xem không hiểu đến cùng đang suy nghĩ gì, lại muốn làm gì.
- Muốn giết cứ giết, muốn trêu đùa hí lộng ta, không có cửa đâu!
Sắc mặt Quái Tẩu Ông xanh mét.
Hắn cảm giác đối phương như đang cố ý trêu đùa hí lộng, rõ ràng có được thực lực có thể tùy ý đánh chết, nhưng không động thủ.
- Trêu đùa hí lộng ngươi? Ngươi suy nghĩ nhiều!
Trương Huyền lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn qua:
- Ta chỉ là muốn hỏi ngươi một câu, Thanh Tiên Độc xâm nhập, còn có thể kiên trì nhiều năm như vậy, không quá dễ dàng a!
- A? Ngươi... Ngươi...
Quái Tẩu Ông vốn muốn nổi giận, nghe nói như thế, liên tục lui về sau hai bước, miệng lưỡi thoáng một phát mở ra, trong mắt tràn đầy không thể tin được.
Giống như đối phương nói, hắn thật sự trúng Thanh Tiên Độc, sau khi trúng độc, bằng vào y thuật tinh xảo, một mực kéo dài hơi tàn... Dù vậy, cũng sắp kiên trì không nổi, Chỉ là... Chuyện này ai cũng chưa nói qua, càng chưa bao giờ thấy qua vị trước mắt này, làm sao có thể chỉ gặp lần đầu tiên, liền nói ra được?
Có chút bối rối.
- Ha ha, Thanh Tiên Độc, lấy nước bọt của Thánh Vực tứ trọng Thanh Tiên Xà làm chủ tài luyện chế thành, cường giả Thánh Vực tứ trọng, cũng có thể đơn giản độc chết. Sở dĩ ngươi có thể sống sót, không nhìn lầm, hẳn là thời điểm còn nhỏ, phục dụng qua một cây Thất Hoa Thảo a!
Còn chưa kịp hỏi thăm, chợt nghe gia hỏa đối diện nhàn nhạt nói.
- Ta...
Toàn thân Quái Tẩu Ông chấn động.
Đối phương nói không sai, thời điểm hắn bảy tuổi, dùng lầm một cây Thất Hoa Thảo.
Thứ này thuộc về dược vật mãn tính, mặc dù không độc chết ngay tại chỗ, nhưng nguy hại rất lớn, nguyên nhân chính là như thế, mới nỗ lực học tập y thuật, muốn triệt để giải quyết.
Chuyện này, đồng dạng rất ít người biết, vị trước mắt này, một cái nói ra, chẳng lẽ là bằng hữu cũ lúc trước?
Nhìn kỹ, nhịn không được lắc đầu.
Vô luận dung mạo hay khí tức, đều là trước kia chưa bao giờ thấy qua.
Hắn có thể xác nhận, lúc trước tuyệt đối chưa thấy qua vị này.
- Kỳ thật muốn xem ra điểm ấy, cũng không phức tạp, sau khi phục dụng Thanh Tiên Độc, không chỉ thân thể phát xanh, ánh mắt cũng sẽ phát sinh biến hóa, trong màu nâu xanh mang theo dây nhỏ màu đỏ như máu, từ xa nhìn lại, như là mắt rắn.
Trương Huyền nhìn qua:
- Đương nhiên, chỉ bằng vào điểm ấy chỉ có thể phỏng đoán, ngươi có bị Thanh Tiên Xà cắn hay không, chân chính xác nhận, là vì ngón tay của ngươi trở nên trắng, không có màu nâu xanh, nếu như không nhìn lầm... Năm đó sử dụng cái tay này ngắt Thất Hoa Thảo, hơn nữa bị đâm phá!
- Cái này...
Quái Tẩu Ông lần nữa run lên.
Khi đó niên kỷ quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều nhớ không được, nhưng đối phương vừa nói, nghĩ nghĩ, ngón tay này, hoàn toàn chính xác bị Thất Hoa Thảo đâm qua.
- Mặt ngoài Thất Hoa Thảo có gai, trong đó ẩn chứa độc tính, nhưng đối với độc rắn của Thanh Tiên Xà, lại có tác dụng khắc chế, cả hai dung hợp, màu xanh biến trắng, có thể bảo trì tính mạng của ngươi sẽ không tạm thời tử vong, lại tra tấn ngươi thống khổ không chịu nổi... Ngươi có lẽ mỗi đến ban đêm giờ Tý, toàn thân sưng vù, cốt cách ngứa ngáy a?
Trương Huyền tiếp tục nói.
Thân thể Quái Tẩu Ông cứng ngắc.
- Tốt rồi, hiện tại có thể vào phòng, cùng ngươi thương nghị mua Địa Tàng Hoa chưa?
Thấy nét mặt của hắn, Trương Huyền biết mục đích của mình đã đạt tới, lần nữa cười cười.
- Mời mời!
Quái Tẩu Ông vội vàng khom người.
- Tiền bối...
Nghe đối thoại của hai người vào trong tai, vẻ mặt Chu Tuyên phát mộng, nhịn không được nhìn về phía trước, muốn hỏi đến tột cùng.
- Còn không mau bưng trà rót nước, ở chỗ này làm gì?
Quái Tẩu Ông quát lớn một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận