Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chém giết Ngọc Diệp Vương

– Hừ!
Ngọc Diệp Vương hừ lạnh, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
Hiện tại nhục thể của hắn bị hủy, thật muốn giết Tử Diệp Vương, Thiên Nhận
Danh Sư kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, gia hỏa này vừa chết… Hết thảy
liền không còn hy vọng.
Chỉ cần lưu lại người sống, trở về trong tộc, sẽ giống như đối phương nói, các
loại ban thưởng vô cùng vô tận, Nguyên Thần càng cường đại hơn, tu vi cao hơn,
thậm chí đoạt xá tu luyện giả lợi hại hơn, cũng không phải là việc khó gì.
– Không bằng trước đáp ứng, chỉ cần có thể sống sót, trở về trong tộc cần một
đoạn thời gian rất dài, hoàn toàn có thể thừa dịp hắn không đề phòng, giết…
Một mưu kế chảy xuôi ở trong đầu.
Từ nơi này trở về trong tộc, cần một đoạn thời gian rất dài, chỉ cần gia hỏa
này xuất hiện sơ suất, hoàn toàn có thể giết chết ngay tại chỗ!
Đến lúc đó, không tổn thương Thiên Nhận Danh Sư, lại có thể báo thù rửa hận.
Mà giờ khắc này, đối phương rất phòng bị, tiếp tục giằng co nữa, thua thiệt
tất nhiên là mình.
Dù sao bây giờ trạng thái của hắn là Nguyên Thần, thực lực cường đại không
giả, thế nhưng kiên trì không được bao lâu.
– Ta xem một chút…
Suy tư xong, tinh thần của Ngọc Diệp Vương khẽ động, Khôi Lỗi bay về phía hắn,
thần thức quan sát một lần.
Khôi Lỗi này xảo đoạt thiên công (*vô cùng khéo léo), tài liệu đơn giản nhất
phát huy ra uy lực lớn nhất, đúng là đồ tốt, tuy thực lực yếu một chút, nhưng
phối hợp Nguyên Thần của hắn mà nói, cũng có thể phát huy ra sức chiến đấu rất
cao.
Dù so với lúc trước còn xa xa không bằng, nhưng đủ đối phó Tử Diệp Vương rồi.
Suy tính ra kết quả, lại kiểm tra Khôi Lỗi này trong trong ngoài ngoài một
lần, cũng không phát hiện bất luận cạm bẫy hoặc nguy hiểm gì, lúc này mới nhẹ
nhàng thở ra.
Vù vù!
Nguyên Thần khẽ động, thẳng tắp chui vào.
Một lát sau, Khôi Lỗi mở to mắt, tứ chi giật giật, lần nữa nhìn về phía Tử
Diệp Vương cách đó không xa:
– Tốt rồi, bây giờ ngươi có thể buông Thiên Nhận Danh Sư ra rồi a!
– Đương nhiên!
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền tiện tay ném Phùng Huân xuống đất.
Vừa rồi uy lực của cục gạch quá lớn, đến bây giờ gia hỏa này còn không có tỉnh
lại.
– Thật thả?
Ngọc Diệp Vương ngẩn ngơ.
Dựa theo hắn phỏng đoán, đối phương nhất định sẽ tiếp tục áp chế, để cam đoan
an toàn của mình, giờ phút này lại có thể nghe lời thả ra… Chẳng lẽ thật không
sợ mình trở tay giết chết?
– Đây là chính ngươi muốn chết…
Ánh mắt sáng lên, bàn tay trảo một cái, bảo hộ vị Thiên Nhận Danh Sư nằm trên
mặt đất hôn mê kia, cùng thời khắc đó, thân thể nhoáng một cái, liền vọt tới
Tử Diệp Vương.
Nếu như gia hỏa này tự tìm đường chết, Ngọc Diệp Vương hắn làm sao có thể
buông tha cơ hội!
Cường giả xếp hạng thứ ba trong Thượng Ngũ Vương, bị đối phương trêu đùa hí
lộng, sớm đã tức giận sắp bạo tạc nổ tung.
– Ai, cho ngươi cơ hội sống, hết lần này tới lần khác không biết quý trọng…
Thấy hắn vọt tới, Tử Diệp Vương cũng không tránh né hoặc phản kích, mà lắc
đầu, thở dài một tiếng, bàn tay giơ lên, búng tay một cái:
– Nằm xuống đi!
Rặc rặc!
Ngọc Diệp Vương đang vọt tới, chỉ cảm thấy trong cơ thể đau đớn kịch liệt,
thân thể lập tức cứng ngắc, té ngã trên đất.
– Ngươi… Ngươi hạ độc ở trong Khôi Lỗi?
Đồng tử co rụt lại, khóe mắt của Ngọc Diệp Vương muốn nứt ra.
Chỉ thoáng cái, hắn liền hiểu được, vì sao đối phương không có sợ hãi, nguyên
lai Khôi Lỗi này đã bị hạ độc, ngay cả Nguyên Thần của mình cường đại như vậy,
cũng không thể may mắn thoát khỏi, trực tiếp trúng chiêu!
– Coi như ngươi thông minh, ngoan ngoãn nghe lời của ta, làm Khôi Lỗi của ta,
có thể tha cho ngươi khỏi chết!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Lấy Khôi Lỗi ra, hắn liền tính toán kỹ, vỗ vài cái, rót Thiên Đạo chân khí vào
trong đó.
Chân khí không có bất kỳ thuộc tính, coi như phát hiện, cũng cho rằng chỉ là
chân khí của Khôi Lỗi, không có hoài nghi chút nào… Đợi Nguyên Thần của đối
phương tiến nhập trong đó, lại kích phát, để cho Khôi Lỗi trúng độc, Nguyên
Thần cũng không ngoại lệ.
– Để ta nghe lời ngươi, nằm mơ…
Ngọc Diệp Vương cắn răng, Nguyên Thần kích động lên, muốn lao ra ngoài Khôi
Lỗi.
Nếu như có thể tiến vào nơi đây, tự nhiên cũng có thể đi ra ngoài.
– Nếu đã vào, còn muốn đi ra ngoài… Làm sao có thể!
Trương Huyền lắc đầu.
Nghe nói như thế, trong lòng Ngọc Diệp Vương lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện,
tất cả huyệt đạo trên thân Khôi Lỗi, đều bị một cỗ chân khí đặc thù phong tỏa,
coi như hắn thực lực mạnh mẽ, cũng không cách nào lao ra.
Nói cách khác, đường lui đã bị phong kín toàn bộ, coi như lấy thực lực của hắn
bây giờ, cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Nghìn cẩn thận, vạn cẩn thận, cuối cùng vẫn trúng kế. Ngọc Diệp Vương tức giận
muốn phun máu, lại phát hiện Khôi Lỗi không có máu để phun, càng nghĩ càng
lạnh, càng nghĩ càng sợ hãi.
Gia hỏa trước mắt này, tính toán không bỏ sót, không chỉ để mình cùng Thạch
Diệp Vương tự giết lẫn nhau, thậm chí ngay cả sau khi mình chiến thắng cũng
sớm tính đến, chuẩn bị Khôi Lỗi ẩn chứa kịch độc…
Lúc nào Tử Diệp Vương trở nên lợi hại như vậy?
– Ngươi không phải… Tử Diệp Vương!
Đột nhiên, trong lòng khẽ động, nghĩ tới một loại khả năng.
– Đúng vậy, coi như thông minh, cuối cùng cũng kịp phản ứng…
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười, không ngụy trang nữa, cơ bắp toàn thân xoẹt
zoẹt~! Xoẹt zoẹt~! rung động, một lát sau, biến trở về hình dạng của mình.
– Ngươi là Nhân tộc? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, ngươi mới là Thiên Nhận Danh Sư kia?
Thân thể cứng đờ, đồng tử của Ngọc Diệp Vương co rút lại.
Thiên Nhận Danh Sư, là tồn tại thiên địa cũng nhận thức, loại người này số
mệnh gia thân, làm sao có thể bị đơn giản bắt được, đến bây giờ còn hôn mê bất
tỉnh? Kết hợp với lúc trước gia hỏa này nhất định muốn đứng ở trong hào quang…
Rất dễ dàng suy đoán ra chân tướng.
– Cân nhắc thoáng một chút, làm tôi tớ của ta đi!
Không trả lời hắn, Trương Huyền thản nhiên nói.
Sự tình Thiên Nhận Danh Sư, liên lụy quá lớn, ở Danh Sư Đường hắn cũng không
thừa nhận, huống chi đối mặt một Dị Linh tộc.
– Để cho ta làm tôi tớ? Nằm mơ… Bất quá, có thể chết ở trên tay một vị Thiên
Nhận Danh Sư, ta cũng nhận!
Ngọc Diệp Vương cười lạnh một tiếng, lắc đầu, trong mắt Khôi Lỗi chảy ra chất
lỏng màu vàng, sau đó trùng trùng điệp điệp té ngã trên đất.
– Ngươi…
Vội vàng đi tới trước, lúc này mới phát hiện, gia hỏa kia đã đoạn tuyệt hô
hấp.
Nguyên Thần bị nhốt ở trong Khôi Lỗi, trốn không thoát, lại không có phương
pháp tự bạo, càng không muốn mình bị khuất nhục, gia hỏa này cũng đủ quả
quyết, lại lựa chọn tự sát!
– Rất quyết đoán, hơn nữa rất trung tâm với Dị Linh Tộc…
Trương Huyền lắc đầu.
Biết rõ không thể trốn, lựa chọn tự sát, mặc dù Ngọc Diệp Vương này có chút vì
tư lợi, không nhìn đồng bạn chết sống, nhưng ở vấn đề hiệu trung với Dị Linh
tộc, lại không thể bàn cải.
– Chỉ là… Lãng phí một Khôi Lỗi của ta!
Cúi đầu nhìn Khôi Lỗi nằm trên mặt đất, Trương Huyền đau lòng không thôi.
Nguyên thần của đối phương quá mạnh mẽ, tuy bằng vào Thiên Đạo chân khí có thể
phong tỏa, không cách nào chạy ra, nhưng đối phương tự sát, cũng triệt để phá
hủy kết cấu bên trong Khôi Lỗi, bảo vật thật vất vả tấn thăng đến Thánh Vực
tam trọng, tương đương với triệt để phế đi.
– Bất quá, bảo bối của hai Vương giả thật nhiều, không nói cái khác, chuôi
trường đao cùng trường thương này đều đạt đến Thánh Khí, mặc dù chỉ là hạ
phẩm, nhưng cũng không tệ…
Khôi Lỗi hỏng mất, lấy năng lực luyện khí của hắn, bề ngoài giống như… không
tu bổ được, bất quá, giết được hai người này cũng không chịu thiệt.
Hắn chỉ tổn thất một Khôi Lỗi, nhưng bảo vật trên thân hai người này lại nhiều
lắm.
Trường đao và trường thương lúc trước giao chiến, liền đạt đến Thánh Khí.
Huống chi Ngọc Diệp Vương còn có vô số vật phẩm tế tự, cùng với tế đàn cổ quái
kia.
– Thu lại nói sau…
Không thèm nghĩ cái khác nữa, trước thu Không Gian giới chỉ mà hai người lưu
lại, lúc này Trương Huyền mới đi tới chỗ Lôi Nguyên Châu.
Thứ này bị Thạch Diệp Vương luyện hóa nắm trong tay, bất quá tay của hắn bị
chém đứt, rơi ở trên mặt đất cách đó không xa, tản mát ra hào quang lấp lánh.
Đi tới trước mặt, bàn tay nhẹ nhàng chạm đến.
Đùng đùng!
Còn chưa chạm được, liền cảm thấy đau đớn nóng rực, vô số lôi điện bổ tới, tựa
hồ muốn đốt hắn thành tro bụi.
Thân thể nhoáng một cái, tránh thoát công kích, khóe miệng Trương Huyền co
lại.
Lôi Nguyên Châu này rất tốt, rất cường đại, nhưng lấy thực lực của hắn bây
giờ, căn bản không cách nào tới gần, chớ nói chi là luyện hóa.
– Ném bảo vật lợi hại như vậy, phung phí của trời cũng không tốt a…
Xoa xoa mi tâm.
Không gặp thì thôi, đã nhìn thấy, lại cách không xa, không lấy đi bảo vật như
vậy, thật sự là xin lỗi chính mình.
– Thử cách này xem…
Xoắn xuýt một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, bàn tay trảo một cái, nắm nhục
thân của Thạch Diệp Vương ngăn ở trước mặt, lần nữa chậm rãi đi tới Lôi Nguyên
Châu.
Đùng!
Tựa hồ cảm giác được có sinh mạng tới gần, lôi điện kéo tới, bất quá đều bị
nhục thân của Thạch Diệp Vương chắn ở bên ngoài.
Một lát sau, Trương Huyền đi tới, bàn tay nhẹ nhàng sờ.
Rặc rặc!
Trong đầu mới hô lên thiếu sót, sau một khắc liền bay ra ngoài, toàn thân cứng
ngắc, đầu tóc dựng lên, phả ra khói xanh, y phục trên người cũng bị phá thành
mảnh nhỏ.
– Cái này… Uy lực quá lớn…
Nửa ngày sau hắn mới hồi phục tinh thần.
May mắn Vu Hồn trải qua lôi điện rèn luyện, trở nên càng mạnh hơn nữa, nhục
thân lại đạt đến Thánh Khí, nếu không, lần này coi như không chết, cũng phải
nằm mấy ngày, không cách nào nhúc nhích.
– Nhìn xem có biện pháp nào không, dưới tình huống thực lực không đủ, cũng có
thể luyện hóa…
Biết rõ thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ, Trương Huyền không có uể oải, mà
nhìn vào Thư Viện.
Vừa rồi chạm đến, hô lên thiếu sót, dù cực kỳ chật vật, nhưng đã hoàn thành
mục đích, có kế sách đối ứng.
Quả nhiên, theo ý nghĩ của hắn, một quyển sách trên kệ bay tới, rơi vào lòng
bàn tay.
Tiện tay mở ra xem.
– Lôi Nguyên Châu, chỗ Lôi Đình tụ tập thai nghén sinh ra, có thể trở thành
căn cơ của trận pháp, khống chế Lôi Đình chi hải đại trận…
Nội dung trên thư tịch, giống như dòng nước chảy vào trong đầu, qua một lát
thời gian, đã biết thiếu sót của thứ này.
– Thì ra là thế… Lấy thực lực của ta bây giờ, cũng có thể luyện hóa, nhưng
muốn sử dụng liền khó khăn, trừ khi đạt đến Nguyên Thần Cảnh…
Hiểu rõ xảy ra chuyện gì, Trương Huyền cười khổ.
Lôi Đình chi hải này, giống như lúc trước đoán, là một đại trận cấp tám, chỉ
có Nguyên Thần mới có thể khống chế, coi như hắn biết rõ thiếu sót của Lôi
Nguyên Châu, có thể thuận lợi luyện hóa, nhưng muốn triệt để khống chế đại
trận, để cho mình sử dụng, lại làm không được.
– Được rồi, không nghĩ nhiều như vậy, trước luyện hóa lại nói…
Không đi xoắn xuýt vấn đề này, Trương Huyền nhìn về phía viên cầu cách đó
không xa, ánh mắt thả ra hào quang.
Hiện tại không thể dùng, về sau thực lực gia tăng lên lại dùng vẫn kịp, sát
trận cấp tám… là thứ tốt có thể ngộ nhưng không thể cầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận