Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Giả vờ chết cái gì chứ?

Ban đầu Yêu Thần thú ở Ôn Ngôn lĩnh chiếm núi làm vua, làm một tên thổ phỉ. Thú đường, Minh phủ chủ cũng đã hết cách bắt nó, dám tìm phiền phức, hoặc là bị giết, hoặc là bị đánh cho mất mặt, lại bị ném tới một chỗ xó xỉnh không biết tên.
Thế mà người này vừa lên đến đã muốn thuần phục nó, nó không có trực tiếp giết chết đối phương đã coi như nể tình rồi.
Rống!
Móng vuốt nắm bình ngọc chứa linh thú tinh huyết và giới chỉ trữ vật, nó lại lần nữa gầm rú một tiếng.
- Khụ khụ!
Trương Huyền ho khan một tiếng, tràn ngập ngượng ngùng phiên dịch thay:
- Nó bảo ngươi uống bình máu linh thú này...
Yêu Thần thú làm thú sủng của hắn, cho nên hắn có thể tiến hành câu thông linh hồn, coi như không hiểu thú ngữ thì những ý tứ biểu đạt đơn giản này vẫn có thể nghe hiểu được.
- Uống thú huyết... Vị Trường Thanh khóc không ra nước mắt.
Máu linh thú, chỉ hữu dụng đối với linh thú, người uống, không những vô dụng mà không cẩn thận còn có thể mọc đầy lân phiến và lông tóc, giống như quỷ mị. . . Thậm chí không cẩn thận còn có thể trực tiếp trở nên quái dị, mất mạng!
Không phải người nào cũng có Thiên Đạo chân khí, có thể hóa giải lực lượng cuồng bạo trong đó.
Rống!
Thấy hắn không có động tĩnh, Yêu Thần thú lần nữa gào thét, mở bình ngọc ra, đã muốn bỏ vào trong miệng hắn.
- Trương sư, cứu ta, ta. . . Không thuần phục nó...
Sắc mặt tái nhợt, Vị Trường Thanh thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán.
Nhìn tư thế của đối phương, có lẽ không chỉ muốn đem linh dịch đút cho bản thân uống mà ngay cả bình ngọc cũng sẽ nhét vào trong miệng hắn. Nếu như hắn không mở miệng nói, chỉ sợ không cần tiếp tục điệu thấp, sẽ không kiên trì được mấy hơi thở mà sẽ mất mạng tại chỗ.
Đây là tình huống gì chứ. . .
Hắn đảm bảo chạy tới thuần phục linh thú của đối phương, ai ngờ. . . Những người kia, căn bản không ra bài theo lẽ thường.
Linh thú của người khác nhìn thấy tinh huyết của linh thú Hợp Linh cảnh sẽ lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, lấy lòng. Mà thứ này thì rất tốt, lại xem như rác rưởi đồng dạng, còn muốn đút cho bản thân hắn ăn. . .
Ngươi không giết chết bản thân ta thì sẽ không vui hay sao a. . .
Đường đường là Thuần Thú sư tứ tinh, bị linh thú giẫm vào mặt đất, yêu cầu thuần phục, chuyện này là sao đây. . .
- Được rồi, Yêu Thần, đừng làm rộn!
Thấy nếu như lại tiếp tục, tên này sẽ thực sự mất mạng ở đây, Trương Huyền quát lớn.
- Rống!
Vẻ mặt rất không tình nguyện, Yêu Thần nâng móng vuốt lên, ngạo nghễ đứng ở một bên lôi đài, còn giới chỉ trữ vật, bình ngọc các loại cũng không trả về cho đối phương.
Nói đùa, đồ vật tới trong tay nó đã biến thành chiến lợi phẩm của nó, còn muốn trả lại sao?
Nằm mơ đi!
- Khụ khụ!
Phun ra hai ngụm máu tươi, Vị Trường Thanh giãy dụa đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch.
Thuần thú còn chưa bắt đầu thì đã bị linh thú đánh cho sắp chết. Nếu chuyện này truyền đi, chức vị Thuần Thú sư này cũng không cần phải làm nữa. . . Thực sự không chịu nổi người này ah!
Hắn dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Yêu Thần thú, muốn lấy giới chỉ trữ vật và thú huyết về, chỉ thấy ánh mắt nó lại trừng một cái, làm cho hắn bị dọa đến mức không kìm lòng được run rẩy rụt lại phía sau.
Lấy cái rắm ah, nhìn bộ dạng của đối phương, không có đánh chết hắn cũng đã coi như đã cho mặt mũi lắm rồi.
Nước mắt chảy ra.
Ta tới đây là để tìm tôn nghiêm. . . Làm sao lại còn mất mặt hơn so với vừa rồi a. . .
- Xem ra ở ải thú sủng của ta, ngươi không có được đến một điểm độ trung thành. . . Ngươi còn cần so nữa không? Trương Huyền nhìn qua phía hắn rồi hỏi.
song phương thuần phục thú sủng của đối phương, sau đó lấy độ trung thành cao thấp để quyết định thắng bại. Hiện tại ngay cả một điểm độ trung thành hắn cũng không có lấy được từ chỗ Yêu Thần thú, như vậy nếu có tiếp tục nữa cũng không có tác dụng, đã không có ý nghĩa.
- Đương nhiên nếu muón tiếp tục, thuần thú coi trọng cơ duyên, cũng chưa chắc ngươi đã hơn ta quá nhiều, nếu như ngươi cũng giống như ta. Ngay cả thuần phục cũng không được, như vậy nhiều nhất chúng ta cũng chỉ là ngang tay...
Vị Trường Thanh cắn răng một cái.
Thời gian đã không còn lại nhiều lắm, hắn không thu phục được đầu Yêu Thần thú này, như vậy đối phương cũng chưa chắc đã có thể có được một điểm độ trung thành của Thanh Linh thú.
Không cẩn thận cũng có thể là ngang tay!
Như vậy, chí ít còn có thể tìm về một ít mặt mũi.
- Ngươi xác định?
Vẻ mặt Trương Huyền rất là cổ quái.
- Ngươi xác định chứ?
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Vị Trường Thanh còn tưởng rằng hắn không dám. Hắn cười lạnh, hai tay chắp ra sau lưng, lần nữa khôi phục lại vẻ tự tin, lại quay đầu nhìn về phía thú sủng bên người:
- Thanh Linh, vị Trương sư này muốn thuần phục ngươi, chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được, tranh khí thay ta. Sau khi trở về muốn cái gì sẽ có cái đó, thậm chí, tìm kiếm cổ mạch, khiến cho huyết mạch của ngươi tiến thêm cũng không phải là vấn đề quá lớn...
- Rống!
Nghe được lời hứa hẹn từ chủ nhân, trong đôi mắt to của Thanh Linh thú tràn ngập vẻ kiên định, cái đầu vội vàng gật một cái.
- Vô sỉ, quá vô sỉ!
- Đúng vậy a, vừa rồi Trương sư đã dặn dò Yêu Thần thú, phải phối hợp thật tốt. Hắn ta thì tốt rồi, lại trực tiếp yêu cầu thú sủng của mình không khuất phục, như vậy còn thuần thế nào nữa chứ?
- Đây chính là gian lận!
- Luôn miệng nói công bằng, thế nhưng lại cho thú sủng của mình chỉ thị rõ ràng như thế, quá mức!
. . .
Nghe thấy lời nói của Vị Trường Thanh, tất cả mọi người dưới đài đều xôn xao.
Vừa rồi Trương sư đã dặn dò Yêu Thần thú, phải phối hợp thật tốt, kết quả ngươi không thuần phục được, lại còn bị đánh một bữa!
Đây chính là ngươi bản lĩnh kém, bây giờ người ta muốn thuần phục thú sủng của ngươi. Thế mà ngươi lại yêu cầu như vậy, còn cố đưa ra ban thưởng. . .
Có biết xấu hổ hay không?
Đã là tỷ thí thuần thú, đương nhiên phải tỷ thí dưới môi trường công bằng, làm như vậy, quả thực mới có phong độ của Danh sư.
- Mất mặt ah. . . Mất mặt!
Mấy trưởng lão của Tử Kim tông không nghĩ tới thiên tài tông môn lại làm như vậy, mỗi người đều đưa tay che khuôn mặt.
Chuyện này là sao. . .
Lần này coi như thắng, cũng không có cách nào gặp người ta.
. . .
- Vậy ta sẽ bắt đầu!
Thấy tên này đến bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, muốn cho mình thuần phục thú sủng của hắn một chút, Trương Huyền cười khổ rồi lắc đầu. Lại nhìn về phía đại gia hỏa đang ở trước mắt.
- Rống!
Rít lên một tiếng, Thanh Linh thú cũng giống như Yêu Thần thú, một móng vuốt đập về phía Trương Huyền.
Vừa rồi chủ nhân chịu nhục, nó đã nhìn vào trong mắt. Nó cũng dự định khiến cho Trương sư trước mắt này ăn thiệt thòi lớn.
Chỉ bất quá, nó mới có thực lực Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ, so với Trương Huyền vẫn còn kém một đoạn rất lớn.
Thân thể nhoáng một cái đã tránh thoát công kích, Trương Huyền đánh ra một cái tát.
Phanh!
Một cái bạt tai vang dội quất vào trên khuôn mặt to lớn của Thanh Linh thú, tên này còn chưa có kịp phản ứng thì đã lăng không bổ nhào, đầu đâm vào mặt đất, chỉ để lại hai cái đùi to lớn ở bên ngoài, không ngừng giật giật.
Trương Huyền nắm giữ lực lượng có thể sánh ngang với Hợp Linh cảnh trung kỳ, một cái tát đánh tới lực lượng đã vượt qua hơn hai trăm vạn đỉnh. Ngay cả vũ khí Linh cấp hạ phẩm cũng có thể đánh cho vỡ vụn, nếu không phải hắn đã hạ thủ lưu tình, có lẽ chỉ bằng lần này, đầu thú sủng này không chết thì cũng phải tàn phế.
Đừng nói là phản kháng, ngay cả phản ứng cũng không có kịp phản ứng.
- Ự...c?
- Một cái tát đánh cho linh thú Hóa Phàm tứ trọng ngã lộn nhào?
- Muốn làm được như vậy cần lực lượng lớn thế nào chứ?
Tất cả mọi người như phát mộng.
Linh thú trời sinh đã cường tráng, dựa vào thân thể mạnh mẽ và sức phòng ngự, người cùng cấp bậc căn bản không phải là đối thủ của chúng nó. Nói cách khác, đầu Thanh Linh thú Hóa Phàm tứ trọng sơ kỳ này, nếu nói thực lực chân chính, tuyệt đối có thể so với cường giả Hóa Phàm tứ trọng trung kỳ, thậm chí ngay cả hậu kỳ cũng có thể chiến một trận.
Thực lực cường đại như vậy mà bị một cái tát đánh cho đầu cắm xuống trên mặt đất, ngay cả nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có. . . Muốn làm được như vậy cần lực lượng như thế nào chứ?
Cũng quá đáng sợ a!
Phía dưới lôi đài, Ngô Thiên Hào vừa mới bay trở về nhìn thấy cảnh này, lập tức bị dọa đến mức bờ môi run rẩy.
Vốn hắn cho rằng, vừa rồi đối phương ném hắn đi chỉ là trùng hợp, chỉ cần hơi chú ý thì chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Mà bây giờ hắn mới biết. . . May mắn đối phương chỉ hắn ném đi, nếu như vừa rồi đối phương dùng một cái tát như vậy. . .
Đoán chừng hiện tại hắn đã nằm ở trong Y Sư công hội, không chết thì cũng đã hoàn toàn biến dạng. . .
- Là ngươi nói thực lực hắn rất kém hay sao? Quay đầu nhìn về phía đồng bạn, hắn nói:
- Tuyệt giao!
- ... Đồng bạn hắn im lặng.
. . .
- Không đúng, Trương sư làm như vậy, mặc dù cho thấy thực lực của hắn rất mạnh, thế nhưng. . . Trực tiếp ra tay đánh cũng không có cách nào bồi dưỡng được hảo cảm, cũng không có khả năng thuần thú thành công!
- Đúng vậy a!
- Nếu như Trương sư cũng không có độ trung thành, như vậy sẽ giống như Vị sư, chẳng lẽ sẽ biến thành tình huống ngang tay?
- Đáng giận, rõ ràng là Trương sư giành được ưu thế, một khi hoà không phân thắng bại, như vậy sẽ vô cùng phiền phức!
Sau khi hết khiếp sợ, mọi người cũng kịp phản ứng lại.
Bình thường thuần thú đều là lấy ra đồ tốt khiến hco linh thú không có cách nào cự tuyệt, thu được hảo cảm.
Động thủ với nó sẽ chỉ làm cho nó càng ngày càng chán ghét, cũng không có cách nào điều tiết được nữa.
Trương sư thân là Thuần Thú sư tứ tinh, có lẽ rất rõ ràng điểm ấy mới đúng chứ? Làm sao lại trực tiếp xuất thủ? Hơn nữa. . . Còn đánh nặng như vậy!
Trải qua chuyện như vậy, nhất định Thanh Linh thú sẽ chán ghét mười phần, không những không chiếm được độ trung thành mà không cẩn thận còn có thể càng thêm chán ghét.
- Ha ha, để ta xem ngươi còn thuần phục thế nào...
Không nghĩ tới vị Trương Huyền này lại lỗ mãng như thế, dám đánh trả Thanh Linh thú. Thân thể Vị Trường Thanh run lên, kém chút nữ đã cười ra tiếng.
Lúc trước hắn thuần phục tên này đã tốn ròng rã hai năm, các loại bảo vật tùy ý để đối phương lựa chọn sử dụng. Thậm chí còn cùng đi săn một chỗ, ngủ chung. Từ đó mới khiến cho nó ngoan ngoãn thần phục.
Mà đối phương thì tốt rồi, một cái tát đã đánh nghiêm trọng như vậy, dùng tính cách cao ngạo của Thanh Linh thú, không xé nát hắn đã tốt lắm rồi, còn độ trung thành, đừng có mà nằm mơ!
Bản thân không có được độ trung thành của Yêu Thần thú, đối phương cũng không có được độ trung thành của Thanh Linh thú, như vậy nhiều nhất hai người cũng chỉ ngang tay mà thôi!
Thậm chí. . . Nếu nói tới độ thiện cảm, hắn vẫn chiến thắng.
Coong!
Ngay khi hắn đang tràn ngập cao hứng thì đã nghe thấy tiếng chiêng đồng vang lên, thời gian một nén nhang lại trùng hợp đến.
Lôi đài thi đấu Danh sư, một nén nhang là một phạm vi đại khái. Chỉ có điều, thời gian đến, cũng nên quyết ra thắng bại, nếu không cũng khó mà phán định được.
Đã đến giờ, coi như có thủ đoạn khác muốn dùng thì cũng không kịp, có thể nói. . . Hắn đã đứng ở thế bất bại.
A!
Không phải các ngươi nói ta chỉ có thể nhận thua ư? Không phải nói ta sẽ thất bại ư?
Hiện giờ ta đã đánh ngang tay, có được tôn nghiêm vô thượng, để xem các ngươi còn nói cái gì nữa. . .
Càng nghĩ càng vui vẻ, hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn về phía người thanh niên cách đó không xa, vẻ mặt ngạo nghễ:
- Trương sư, ngươi không có thuần phục được Thanh Ưng Thú, ta cũng không có thuần phục được Yêu Thần thú, cửa này coi như chúng ta ngang tay, được chứ?
- Ngang tay?
- Không sai, cẩn thận mà nói, ngươi đánh Thanh Linh thú, chọc nó chán ghét, bên trên độ thiện cảm đã thua... Vị Trường Thanh nói.
Không phải muốn ra vẻ khí độ ư? Đây chính là khí độ!
Rõ ràng là hắn thua, còn nói ngang tay. . .
- Chán ghét?
Ngay khi hắn đang âm thầm đắc ý, chỉ thấy Trương sư ở phía đối diện lắc đầu, lại dùng một cước đá vào trên đùi đầu thú sủng đang giả chết:
- Giả chết cái gì chứ? Còn không mau lên nhận chủ!
Soạt! Rống!
Ngay sau đó hắn đã thấy Thanh Linh thú vội vã từ mặt đất rút đầu ra, vẻ mặt hưng phấn đi tới trước mặt Trương sư, ngã sấp xuống trên mặt đất. Cái đầu không ngừng cọ đến, giống như là một con chó xù gặp chủ nhân vậy.
- Ự...c?
Thân thể cứng ngắc, hai mắt Vị Trường Thanh trừng đến mức sắp rơi xuống trên mặt đất.
Làm sao có thể?
Không phải đối phương vừa mới đánh qua nó ư? Làm sao lại nhận chủ cơ chứ?
Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận