Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tin tức Tiên Thiên Thai Độc?

Hắn là Viện trưởng thứ một trăm lẽ bốn, một trăm lẻ ba, tự nhiên chính là một đời trước, chủ nhân đời trước của Tử Dương Thú.
Vị lão Viện trưởng mất tích kia của Danh Sư Học Viện!
Căn cứ tin tức hắn biết rõ, vị Viện trưởng này chưa đi vào nơi đây, sau khi mất tích cũng sinh tử không biết, sao nơi đây đột nhiên nhiều hơn một phần mộ?
Tràn đầy nghi hoặc, Trương Huyền nhìn kỹ qua.
Lăng mộ trước mắt, dùng đá xanh bình thường xây dựng, không có bất kỳ khác biệt huyệt mộ phía ngoài, không có chút địa vị cùng tôn quý nào mà Danh Sư thất tinh nên có.
Dạo qua một vòng, rất nhanh phát hiện một chỗ không đúng, nhăn mày lại, đi vào trước mặt Mộ Bia, ở phía trên nhẹ nhàng phất một cái, một cơ quan bị dẫn động, một thanh âm già nua chậm rãi vang lên.
Giống như ở địa cung, là một loại cơ quan lưu trữ âm thanh.
- Ta là Viện trưởng thứ một trăm lẻ ba của Danh Sư Học Viện, Chương Dẫn Khâu. Lần này đi ra ngoài, đoán chừng rất khó trở về, liền ích kỷ thoáng một phát, ai cũng không có báo, lặng lẽ tiến nhập nơi đây, sớm sửa tốt huyệt mộ bản thân, bên trong có quần áo hàng ngày của ta, coi như mộ chôn quần áo và di vật đi, cũng để cho sau khi chết, có một chỗ ở...
Tuy thanh âm nói bình thản như nước, nhưng Trương Huyền từ trong đaó nghe được bất đắc dĩ nồng đậm.
Hùng hồn hy sinh dễ dàng, thong dong chịu chết khó!
Biết rõ hẳn phải chết, sớm làm ra chuẩn bị, nên có bao nhiêu bi thương?
Lúc trước một mực nghe nói, tất cả sự tích của lão Viện trưởng, lại từ trong miệng Vưu Hư biết rõ, là bị hãm hại, vẫn cảm thấy hắn là không có ước định thí luyện nguy hiểm chính xác, mới bị khốn ở trong hiểm cảnh.
Hiện tại xem ra không phải như thế.
Sớm đi vào Viện Trưởng Lăng, vì mình dựng mộ phần, tất nhiên là đã biết rõ lần đi này nguy hiểm, sớm làm xong đường lui.
- Không lưu lại ý niệm trấn thủ Học Viện, là chuyện ăn năn cả đời của ta! Không phải không muốn lưu lại, mà là việc ta cần phải làm, so với cái này càng thêm trọng yếu, không cho phép linh hồn của ta có bất kỳ tổn thất cùng thiếu sót. Coi như bảo vật phân hoá Linh Hồn có thể giảm bớt tổn thương, nhưng thời gian đã không kịp để cho Linh Hồn ta tách rời!
Thanh âm tiếp tục nói.
Bảo vật phân hoá Linh Hồn, không phải tu luyện giả Vu Hồn Sư, có thể phân chia ra ý niệm, muốn thành công cần thời gian rất lâu ân cần săn sóc.
Nếu không, đối với Linh Hồn như trước là tổn thương không nhỏ.
Cũng chỉ có Trương Huyền, tu luyện Thiên Đạo Vu Hồn, hơn nữa hồn phách vô cùng lớn, mới có thể nhẹ nhõm như ý, không bị ảnh hưởng, nếu không, coi như là Danh Sư thất tinh cũng không được.
- Có thể đến nơi đây, kích hoạt cơ quan, nói rõ ngươi là Viện trưởng mới, có lẽ chúng ta còn là quen biết đã lâu. Hy vọng có thể đối xử tử tế với Tử Dương Thú, nói cho nó biết, ta là vì Nhân tộc mà chết, quang vinh vĩ đại, không có chút ủy khuất cùng không cam lòng nào, không cần lo lắng. Còn có, phải cẩn thận Thánh Thú ở Vân Vụ Lĩnh...
Thở dài một tiếng, thanh âm tiếp tục.
Lão Viện trưởng xem ra, một khi hắn mất tích, Học Viện có thể kế thừa vị trí của hắn, tổng cộng liền mấy người kia, coi như là sớm dặn dò hậu sự rồi.
Chỉ là nằm mộng cũng nghĩ không đến, vị tân Viện trưởng này, mặc dù cho tới bây giờ chưa thấy qua, lại sớm hoàn thành hai chuyện hắn giao phó.
- Ngươi muốn đi làm cái gì?
Biết rõ cơ quan không có biện pháp trả lời, nhưng Trương Huyền vẫn hỏi.
Nghe khẩu khí của đối phương, biết rõ hẳn phải chết, nhưng lại không thể không đi làm, thậm chí không tiếc sớm xây dựng mộ chôn quần áo và di vật... Đến cùng làm gì?
Không chỉ là một lần thí luyện sao?
- Khả năng ngươi cũng biết tin tức, ta chỉ là trải qua một lần thí luyện bình thường, nhưng trên thực tế không phải là như thế. Chuyện này, liên lụy bí mật của Khổng Sư lúc tuổi còn trẻ, còn giống như có quan hệ tới chức nghiệp Độc Sư, ta biết cũng không kỹ càng, chỉ có đi gặp, mới có thể xác nhận! Mặt khác, liên lụy Vạn Thế Chi Sư, không thể nói bừa, chỉ có thể nói năng thận trọng!
Thanh âm nói.
- Bí mật của Khổng Sư lúc tuổi còn trẻ? Cùng chức nghiệp Độc Sư có quan hệ?
Trương Huyền sững sờ, thân thể cứng đờ:
- Chẳng lẽ là... Tiên Thiên Thai Độc?
Căn cứ hắn biết rõ tin tức, lúc còn trẻ Khổng Sư cũng giống như hắn, có Tiên Thiên Thai Độc, chỉ có ở trước ba mươi tuổi, trùng kích thành công Danh Sư cửu tinh, có lẽ mới có thể giải quyết cục diện hẳn phải chết.
Nguyên nhân chính là như thế, hắn một mực nỗ lực tu luyện, không dám ngừng một chút nào.
Vị lão Viện trưởng này nhắn lại, nói liên lụy bí mật trẻ tuổi của Khổng Sư, có quan hệ tới Độc Sư, để hắn làm sao không kích động?
- Nếu như ngươi thật muốn biết, có thể đi Độc Điện của Hồng Viễn Đế Quốc một chuyến. Chỉ là nơi này luôn luôn che giấu, thực tế đối với Danh Sư là rất kính nể, vị trí cụ thể, ta đã điều tra rất nhiều năm, lại không rõ ràng, bất quá căn cứ phỏng đoán, có lẽ ở phụ cận Tĩnh Xa thành. Nơi đây có bản đồ chi tiết chỗ thí luyện, chỉ tiếc, thời gian không cho phép ta tinh tế điều tra, vì sách lược vẹn toàn, chỉ có thể làm trước qua...
- Bản đồ kỹ càng?
Trương Huyền nghi ngờ thoáng một phát, sau đó liền hiểu được.
Vị lão Viện trưởng này, muốn đi là địa phương cực kỳ nguy hiểm.
Còn nếu như có thể ở Độc Điện tìm được bản đồ chi tiết, tất nhiên sẽ an toàn hơn rất nhiều, chỉ tiếc chuyện tương đối gấp, dồn ép hắn phải đi làm, lúc này mới bí quá hoá liều, có đi không về.
Đối phương lưu lại tình hình chuyện này, rất rõ ràng là muốn để Viện trưởng hậu bối, dùng đầy đủ thời gian chuẩn bị, lại quyết định tiếp.
- Tốt rồi, có thể nói chỉ có những thứ này, lấy hay bỏ như thế nào, liền nhìn chính ngươi.
Thanh âm chậm rãi tiêu tán, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Đa tạ!
Biết rõ chỉ là nhắn lại, cũng không phải chân thân, Trương Huyền vẫn cung kính bái.
Không phải cảm tạ hắn nói ra tin tức liên quan Tiên Thiên Thai Độc, mà là tôn kính thái độ biết rõ hẳn phải chết, còn làm việc nghĩa không được chùn bước.
Biết rõ lần này đi, có khả năng không trở về, sớm để Tử Dương Thú lại, càng để lại mộ chôn quần áo và di vật, nhắc nhở hậu nhân... sau đó rời đi, thậm chí ngay cả ý niệm cũng không có lưu lại!
Này giống như những Danh Sư lúc trước ở Vân Vụ Lĩnh hùng hồn chịu chết, vì kiên trì trong lòng, tính mạng gì gì đó cũng có thể không để ý.
Có lẽ đây mới là Danh Sư, mị lực chính thức khiến vô số người tre già măng mọc!
Địa phương chính thức làm cho người ta tôn kính.
Lắc đầu, Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, lại không có phát hiện cơ quan hoặc cấm chế khác, lúc này Trương Huyền mới tiếp tục đi tới.
Không ngừng đi tới, xung quanh là huyệt mộ của Viện trưởng khác, phía trên đều viết cuộc đời và kinh nghiệm, xem một lát, Trương Huyền nhịn không được thở dài.
Những Viện trưởng quyền cao chức trọng này, lại có một bộ phận lớn không phải hết thọ nguyên mà hai tay buông xuôi, mà là trong quá trình cùng Dị Linh tộc đối kháng tử vong.
Thật giống như Mạc Lưu Chân Viện trưởng được xưng thiên phú đệ nhất, cũng là tiến nhập địa quật, lại không có trở về.
- Dị Linh tộc không phải rất hiếm gặp sao? Làm sao đều chết ở trong tay bọn hắn?
Trương Huyền trầm mặc.
Từ Thiên Huyền Vương quốc một đường đi tới, đã tiếp cận một năm, trong khoảng thời gian này, tổng cộng chỉ gặp qua một Dị Linh tộc còn sống, hai mươi Khôi Lỗi, cùng Ngoan Nhân nghiền nát không chịu nổi...
Cái chủng tộc này, không phải hoàn toàn bị đuổi đi sao?
Thấy thế nào tình huống của những Viện trưởng kia, hầu như đều là vì đối kháng bọn hắn mà chết?
- Trước lấy Lôi Minh Thạch rồi hãy nói! Mặc kệ chống lại Dị Linh Tộc hay không, cũng phải có thực lực mới được...
Lại nhìn mười cái mộ bia, phía trên không có giải thích, Trương Huyền biết rõ tạm thời cũng nghĩ không thông, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Mục Khải Mục sư, là Tổ Sư đời thứ nhất, ở trong cùng nhất của toàn bộ Viện Trưởng Lăng, hơn mười phút sau, rốt cuộc đi tới trước mặt.
Cái huyệt mộ này, thoạt nhìn đơn giản giống như những thứ khác, cung kính dập đầu mấy cái, lúc này mới lấy lệnh bài đặc thù ra, ngón tay búng, chậm rãi bay về phía trước.
Rặc rặc!
Lệnh bài đi vào trên không huyệt mộ, lập tức mở ra cấm chế nào đó, một tiếng nổ vang, một cái Không Gian giới chỉ từ dưới đất chậm rãi bay lên.
Ngón tay vạch ra, Không Gian giới chỉ rơi vào lòng bàn tay, chân khí của Trương Huyền tiến nhập trong đó, nhìn sang.
- Thật nhiều bảo vật!
Trong Không Gian giới chỉ, không thiếu khoáng thạch cùng bảo vật quý hiếm, bản thân cần Lôi Minh Thạch, thình lình cũng ở trong đó.
Có lẽ đều là Mục Khải Tổ Sư khi còn sống lấy được.
Sau khi chết chôn ở huyệt mộ, lưu cho hậu nhân, không cầu hồi báo, Danh Sư cao thượng, đủ thấy lốm đốm.
- Đa tạ!
Thu hồi lệnh bài cùng Không Gian giới chỉ, lần nữa cung kính thi lễ với huyệt mộ một cái, lúc này Trương Huyền mới đi ra ngoài.
Lôi Minh Thạch tới tay, cũng nên tu luyện trùng kích Tòng Thánh rồi.
Không lâu sau, trở lại trước mặt lối vào Lăng Bia.
Cổ tay khẽ đảo, Thanh Hồn Chung bay ra.
Lúc này Thanh Hồn Chung như trước đang không ngừng bồi dưỡng Linh Hồn, tuy hiệu quả không phải rất lớn, nhưng chỉ cần kết hợp lâu rồi, tất nhiên có thể hình thành ý thức độc lập.
- Sử dụng phương pháp Vu Hồn phân ly đi...
Biết rõ chia lìa ý niệm như vậy, không biết hao phí bao lâu, Trương Huyền lắc đầu, khoanh chân ngồi dưới đất, tinh thần khẽ động, Vu Hồn xuất thể.
Hồn phách cực lớn, cao tới hơn mười mét, dựa theo phương pháp lúc trước Mặc Hồn Sinh lĩnh ngộ, nhẹ nhàng nhúc nhích, rất nhanh một hồn phách giống nhục thân như đúc xuất hiện ở trước mắt.
- Chia lìa hồn phách, đối với bản nguyên tổn thương xác thực rất lớn...
Phân chia ra hồn phách mới, hồn thể lần nữa thu nhỏ lại đến mười thước, Trương Huyền cảm thấy mệt mỏi, nhịn không được lắc đầu.
Cho dù chỉ chia lìa một phần nhỏ, không bằng một phần mười bản thể, như trước khiến hắn có chút không chịu nổi.
Cổ tay khẽ đảo, ở Vân Vụ Lĩnh lấy được tàn hồn của Thanh Giác Long Thú xuất hiện ở trước mắt, hóa thành từng đạo khí lưu ấm áp, chậm chạp bồi dưỡng.
Dám trực tiếp vận dụng Vu Hồn chia lìa, không sợ làm bị thương Bản Nguyên, cũng bởi vì hắn có cái này làm chỗ dựa.
Cái tàn hồn này, đã bị Ngoan Nhân xóa tan ý niệm bản thân, có thể tùy thời hấp thu, không cần lo lắng lọt vào cắn trả.
Hắn hấp thu tàn hồn, khôi phục tổn thương tiêu hao, hồn phách tách ra thì thân thể nhoáng một cái chui vào Thanh Hồn Chung.
Cái hồn phách này, không có chỗ gửi thân, sẽ tiêu hao Bản Nguyên, trải qua Hồn Lực Ngũ Suy, cuối cùng tiêu tán.
Thanh Hồn Chung đúng là địa phương bảo tồn ý niệm, các thời kỳ Viện trưởng cũng như thế.
- Cả hai dung hợp, tiến nhập Lăng Bia, là được rồi...
Hồn phách cùng Thanh Hồn Chung dung hợp, Trương Huyền tách ra cỗ ý niệm này, nhẹ nhàng thở ra, tinh thần khẽ động, chậm rãi bay lên, thẳng tắp bay tới Lăng Bia trước mắt.
Ô...ô...n...g!
Thân thể cùng Lăng Bia tiếp xúc, lập tức cảm thấy một cỗ hấp lực cực lớn tuôn đến, thân thể nhoáng một cái, từ tại chỗ biến mất, sau một khắc, xuất hiện ở trong một cái phòng đóng kín.
Nói là gian phòng, còn không bằng nói là sơn động, ngay sau đó một cỗ ý niệm đặc thù nhảy vào trong đầu, khiến hắn kìm lòng không được da đầu run lên.
- Đây là... sát lục chi khí của Dị Linh tộc?
Đồng tử co rụt lại, cỗ ý niệm này của Trương Huyền không khỏi cứng ngắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận