Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đám Lộ Trùng nâng cao thực lực

Vừa rời khỏi đám người Trịnh Dương không được một ngày, Triệu Nhã đã bị người đánh tổn thương. Hiện tại mới rời khỏi đám người Mộc Tuyết Tình chưa đủ hai canh giờ, nha đầu kia thế nào cũng bị thương?
Vận khí này cũng quá tệ đi!
- Vâng!
Sắc mặt Mạnh Đào đỏ ửng.
- Dẫn ta đi xem!
Lắc đầu, Trương Huyền đi sau lưng hắn tiến vào phòng học.
Vừa tiến vào, quả nhiên thấy sắc mặt Mộc Tuyết Tình trắng bệch, nghiêng người dựa vào trên đệm.
Trương Huyền đi tới trước mặt, liếc mắt nhìn cẩn thận...
Trương Huyền phiền muộn một hồi.
Quả nhiên...
Cái gì cũng nhìn không ra!
Triệu Nhã tu luyện công pháp hắn truyền thụ, cùng thuộc phạm trù thiên đạo, đồng căn đồng nguyên. Hơn nữa chung đụng lâu, cho dù không cần biết chứng bệnh, cũng có thể dễ dàng trị liệu.
Mộc Tuyết Tình là học sinh ngày hôm nay hắn mới thu nhận, hiểu biết không sâu, tất nhiên không có khả năng giống như người trước, liếc mắt nhìn ra chứng bệnh, nhanh chóng trị liệu.
Nhưng không nhìn ra chứng bệnh, trị như thế nào?
- Nàng đánh ta một quyền!
Có chút do dự, hắn không thể làm gì khác hơn là sử dụng biện pháp ngu nhất trước đó.
- Vâng!
Tuy rằng nghi ngờ lão sư vì sao muốn nàng làm như vậy, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm, Mộc Tuyết Tình vẫn gật đầu, nắm đấm thanh hú xiết chặt, một quyền đánh qua.
Đối phương công kích, trong đầu được như nguyện xuất hiện sách liên quan tới Mộc Tuyết Tình. Hắn liếc mắt thoáng nhìn, thở phào nhẹ nhõm.
Nha đầu kia chỉ là mạnh mẽ sử dụng võ kỹ vượt quá thể năng, tổn thương kinh mạch mà thôi, không tính là vấn đề lớn.
Búng ngón tay một cái, mấy cây ngân châm xuất hiện, bay đi.
Một lát sau, Mộc Tuyết Tình lại cảm thấy khoan khoái một hồi. Thương thế lưu lại bởi vì mạnh mẽ thi triển võ kỹ, biến mất, hoàn toàn khôi phục.
Cảm nhận được biến hóa trên thân thể, nữ hài mở to hai mắt nhìn, có phần khó có thể tin được.
Cha nàng là luyện đan sư, bình thường thay người giải quyết tai hoạ ngầm do bị thương, biết mạnh mẽ thi triển võ kỹ, muốn tiêu trừ rất khó. Một khi xử lý không tốt, có thể dẫn đến người tu luyện mất hết tu vi.
Thế nào đến trong tay Liễu lão sư lại đơn giản như vậy?
- Đã thêm phiền toái cho lão sư...
Trong lòng chấn động kinh ngạc, Mộc Tuyết Tình biết vị Liễu lão sư trước mắt này, thủ đoạn sâu không lường được, càng thêm bội phục.
- Không có gì? Thế nào lại đột nhiên bị thương?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
- Học tỷ là...
Mạnh Đào mở miệng đang muốn giải thích, lại thấy Mộc Tuyết Tình khoát tay chặn lại, cắt ngang lời hắn.
- Là ta vừa rồi mạnh mẽ thi triển võ kỹ, kết quả bởi vì tu vi không đủ dẫn đến... Đa tạ lão sư quan tâm!
Biết nàng nghĩ một đằng nói một nẻo. Chỉ có điều, nếu nàng không muốn nói, Trương Huyền cũng lười hỏi nhiều. Lúc này hắn mở miệng:
- Vậy là tốt rồi! Nếu như không có chuyện gì, Lộ Trùng lưu lại, những người khác đi về trước đi!
- Lão sư...
Mộc Tuyết Tình có chút do dự.
- Có việc gì?
Trương Huyền nhìn qua.
- Lão sư có thể truyền thụ cho ta một bộ võ kỹ hay không...
Sắc mặt Mộc Tuyết Tình đỏ lên.
Trước đó, nàng vẫn không tin vị Liễu lão sư này, hắn chưa từng tính toán. Hiện tại nàng lại muốn người ta truyền thụ võ kỹ, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Chỉ có điều, nàng cũng biết, không học võ kỹ mới, căn bản không có khả năng chiến thắng được nữ hài kia.
Võ kỹ của phụ thân quá mức cao thâm. Thi triển không tốt, làm không tốt còn có thể giống như vừa rồi, bản thân bị trọng thương.
Mấu chốt nhất chính là...
Học được võ kỹ, không khổ công mấy năm làm không được. Ba ngày sau lại phải một lần nữa cùng người kia luận võ, học bất kỳ cái nào, sợ rằng cũng không kịp. Nàng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào trên người vị Liễu lão sư liên tục sáng tạo kỳ tích này.
- Võ kỹ?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua:
- Nàng muốn học cái gì?
- Học sinh am hiểu sử dụng đao, không biết lão sư có thể truyền thụ cho ta một bộ đao pháp hay không...
Mộc Tuyết Tình nói.
- Đao pháp?
Trương Huyền có chút kỳ quái.
Nữ hài đều thích sử dụng kiếm, bởi vì kiếm đi nhẹ nhàng, cũng rất đẹp mắt thanh tú, phù hợp với khí chất. Nha đầu kia tự nhiên thích sử dụng đao. Thật khiến cho người ta có chút bất ngờ.
- Ngày hôm nay cứ về trước đi. Đao pháp ta suy tính một chút, ngày mai truyền thụ cho nàng!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Vâng!
Mộc Tuyết Tình gật đầu, lúc này mới cùng đám người Mạnh Đào lui ra ngoài.
- Học tỷ, vì sao học tỷ không cho ta nói?
Rời khỏi phòng học, Mạnh Đào thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi.
Rõ ràng là vì tranh mặt mũi cho lão sư mới bị thương, vì sao học tỷ không cho hắn nói ra?
- Nói? Nói như thế nào? Cùng học sinh của Trương sư so tài, mới bị thương? Thật sự nói như vậy, ta sợ đêm nay Liễu lão sư sẽ lôi kéo chúng ta đi xin lỗi!
Mộc Tuyết Tình hừ một tiếng, nói.
- Chuyện này...
Mạnh Đào sửng sốt.
Địa vị và lực ảnh hưởng của danh sư thật sự quá lớn. Huống gì là loại thiên tài siêu cấp như Trương sư này, loại lão sư bình thường như Liễu lão sư căn bản không thể chống lại.
Nếu thật sự biết cùng học sinh của hắn xuất hiện mâu thuẫn, làm không tốt thật sự sẽ giống như học tỷ nói, dẫn đi xin lỗi.
- Xin lỗi không tính là gì cả. Ta là chân chính cảm thấy Liễu lão sư so với vị Trương sư kia, không kém hơn chút nào... thậm chí có phần hơn! Nhưng vì sao hai người có danh khí chênh lệch nhiều như vậy? Ta nhất định phải chiến thắng người kia, dương danh cho Liễu lão sư!
Ánh mắt Mộc Tuyết Tình lộ ra một sự kiên định.
Liễu lão sư bản lĩnh tốt như vậy, nhưng vẫn không có tiếng tăm gì, rõ ràng thiếu một bình đài. Lần này vừa vặn cùng học sinh của Trương sư so đấu, một khi thắng được... tuyệt đối có thể trong nháy mắt danh chấn vương thành.
Khiến cho tất cả mọi người biết, vị Liễu lão sư này tuy rằng không phải là danh sư, lại có trình độ chỉ điểm không kém danh sư chút nào!
- Không sai!
Mạnh Đào gật đầu.
Quả thật vậy.
Nếu quả thật nói chuyện nói cho Liễu lão sư, cuộc tỷ thí này khẳng định không đánh nổi, làm thế nào lấy danh tiếng cho hắn, để cho tất cả mọi người biết, hắn là một vị lão sư cực kỳ lợi hại?
Đương nhiên, Mạnh Đào cũng biết, học tỷ nói những lời này chỉ là khiến cho trận so tài trở nên đường hoàng, không phải là mục đích chủ yếu của nàng.
Vị Mộc học tỷ này lại là tiểu bá vương của học viện, liên tục khiến cho vài lão sư phải rời đi. Ngày hôm nay bị người đánh tổn thương, nếu như không báo thù, trực tiếp xin lỗi, khẳng định đánh chết trong lòng cũng không phục.
- Được, chuyện này ngàn vạn lần không thể để cho Liễu lão sư biết. Ai nói ra, xem ta giáo huấn như thế nào!
Nhìn về phía một đám niên đệ niên muội, Mộc Tuyết Tình hừ lạnh uy hiếp.
- Vâng!
Mọi người lên tiếng.
- Chúng ta không nói, nhưng nếu chẳng may Lộ Trùng...
Mạnh Đào sửng sốt, chỉ về phía phương hướng phòng học.
Tất cả bọn họ đi ra, Lộ Trùng bây giờ ở cùng Liễu lão sư. Nếu chẳng may bọn họ giữ mồm giữ miệng, nhưng người này nói ra thì làm sao bây giờ?
- Lộ Trùng? Người câm này, ngay cả chuyện của mình cũng sẽ không mở miệng, ngươi cảm thấy, có thể nói tới chúng ta sao?
Mộc Tuyết Tình liếc một cái.
- Điều này ngược lại cũng đúng...
Mạnh Đào lúng túng gãi đầu một cái.
Hơn hai năm Lộ Trùng ngay cả ba câu cũng chưa nói qua, làm sao có thể lắm miệng nói những điều này...
...
Giống như bọn họ suy đoán, Lộ Trùng quả thật không nói gì.
Lúc này, vẻ mặt hắn đang câu nệ nhìn qua. Bởi vì Liễu lão sư... nói yêu cầu, khiến cho hắn có chút thẹn thùng.
- Cởi sạch y phục...
Tiếng của lão sư vang lên.
- Cởi quần áo...
Lộ Trùng gãi đầu, không biết nên làm như thế nào cho phải.
- Tu luyện độc thể vô cùng khó khăn. Hơn nữa, cần công pháp luyện thể ta dạy cho ngươi tu luyện đạt tới đại thành. Ngươi bây giờ vẫn thiếu chút hỏa hậu, chỉ có thể để ta giúp ngươi!
Thần sắc Trương Huyền nghiêm trọng.
Tu luyện độc thể khó khăn hơn so với trong tưởng tượng. Nếu không, vô số độc sư cũng không có khả năng đều chết ở trong đó.
- Vâng!
Nghe lão sư bảo hắn cởi quần áo là vì tu luyện, lúc này Lộ Trùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như để cho Trương Huyền biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ tức chết.
Học sinh bây giờ... đều trưởng thành sớm như vậy sao?
Đều là những tư tưởng gì vậy...
Thời gian không lâu, Lộ Trùng lại cởi sạch y phục nằm thẳng ở trên ghế nghỉ trong phòng học.
Lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái, búng ngón tay một cái. Mấy cây ngân châm xuất hiện ở lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng run lên.
Ngân châm lập tức đâm vào bên trong huyệt đạo Lộ Trùng. Chân khí thiên đạo tinh thuần, lập tức chảy xuôi ở bên trong thân thể ra.
Thiên phú của Lộ Trùng này quả thật rất bình thường. Dựa theo tốc độ tu luyện của hắn, tu luyện thiên đạo kim thân bản đơn giản hoá tới đại thành, sợ rằng cần phải một, hai ngày. Nếu như lại thêm củng cố các loại, chí ít phải ba, bốn ngày.
Đã mở miệng khoe khoang, trong vòng mười ngày khiến cho hắn báo thù, chỉ thần công thiên đạo lại tốn thời gian lâu như vậy, độc thể tất nhiên rất khó hoàn thành.
Cho nên, vì tốc độ nhanh hơn, hắn dự định mạnh mẽ vận chuyển chân khí, giúp đối phương nâng cao thực lực.
Nếu như giúp đám người Triệu Nhã nâng cao, trong lòng bọn họ có thể sẽ phát sinh sự ỷ lại, đối với tu luyện về sau, lưu lại tai hoạ ngầm. Nhưng Lộ Trùng này lại khác.
Hắn có thể ở ngoài cửa quỳ bảy ngày bảy đêm, chỉ vì bái sư. Vì đề phòng nói lộ ra, giả vờ câm điếc hai năm... Phần tâm trí này, vượt qua bọn họ quá nhiều.
Tâm trí mạnh như vậy, sau này làm sao có thể tiến bước chậm, đánh mất lòng tin?
Mấu chốt nhất chính là, loại mạnh mẽ nâng cao thực lực này, sẽ phải chịu thống khổ rất lớn. Đám người Triệu Nhã, cho dù là Viên Đào, sợ rằng cũng sẽ không chịu nổi.
Ầm ầm ầm ầm!
Năm ngón tay khẽ búng, ngân châm bay lượn.
Từng luồng chân khí dọc theo kinh mạch tiến vào trong cơ thể Lộ Trùng, trong nháy mắt xé mở kinh mạch chật hẹp trước đó.
Đau đớn mãnh liệt giống như lăng trì, xé rách từng mảng cơ bắp toàn thân. May mà ý chí của Lộ Trùng kiên định, bằng không, khẳng định đã sớm kêu thảm thành tiếng.
- Chịu đựng!
Cũng không nhiều lời vô ích, chân khí trong cơ thể Trương Huyền sôi trào, tất cả ngân châm trong tay bắn ra ngoài.
Phương thức vận chuyển của thiên đạo kim thân, hắn hết sức rõ ràng. Hắn biết tu luyện thế nào mới có khả năng tăng lên nhanh nhất. Kim châm giống như dọc theo một tuyến đường, không ngừng đi về phía trước, rất nhanh đi tới đỉnh đầu.
Ầm ầm!
Chân khí trong cơ thể ở dưới sự hướng dẫn chân khí của hắn, vọt tới. Lộ Trùng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng động rất lớn, giống như là phá tan một vách ngăn.
- Ích Huyệt cảnh... Ta tự nhiên đạt được Ích Huyệt cảnh?
Trong nháy mắt, hắn đã biết, mình tự nhiên đột phá Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Ích Huyệt.
- Đừng nhúc nhích. Còn không có kết thúc!
Thấy thân thể hắn kích động run rẩy, lông mày Trương Huyền nâng lên, bàn tay chộp một cái. Dược liệu hắn nhận được từ chỗ của nghiệp đoàn y sư và Khương Thư xuất hiện ở trước mặt. Hai tay hắn kích phát chân khí, chợt trùng kích qua, đánh cho dược liệu trở thành thuốc bột.
Tăng tăng tăng tăng!
Những thuốc bột này dung hợp với nhau, lập tức phát sinh phản ứng, giống như là thay đổi hình thái, biến thành một loại vật phẩm kịch độc.
Bàn tay chộp một cái, ngân châm trên người Lộ Trùng bay ra, vừa tiếp xúc với thuốc bột, nhất thời biến thành màu đen.
Mười ngón liên tục bắn ra. Độc châm lại bay trở lại, một lần nữa đâm vào trong cơ thể người này.
- A...
Kịch độc dọc theo ngân châm chui vào trong cơ thể. Một đau đớn xé rách mạnh mẽ hơn so với trước gấp mấy lần ập đến. Sắc mặt Lộ Trùng thoáng chốc trở nên trắng bệch. Hắn cũng không kiên trì nổi, la lên.
- Phù!
Đánh tất cả ngân châm vào trong cơ thể đối phương, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn lau mồ hôi trên đầu một chút, cất số thuốc bột còn lại, bỏ vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
Lần đầu tiên rèn luyện đã làm xong. Có thể kiên trì hay không lại phải xem lực ý chí của hắn.
Không kiên trì nổi, chết!
Kiên trì được, cá chép nhảy long môn, phá kén thành bướm, một lần bay lên trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận