Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Ta chính là kẻ ngu ngốc kia

Đi phía sau người thanh niên một hồi, đi tới một gian phòng cực lớn rộng rãi.
Điện danh sư.
Vạn Quốc Thành có chỗ danh sư, nghị sự, đại hội. Còn chưa đến tới trước mặt, liền thấy bên trong chất kín người.
Dòng người như thoi đưa, chật chội như nước thủy triều.
- Trương sư, vẫn mong ngươi mặc trường bào và đeo huy hiệu lên đi...
Đi tới trước mặt, người thanh niên nói.
- Ừ!
Đây là danh sư tụ hội, tự nhiên phải mặc thứ đại biểu thân phận, nếu không có vẻ không hợp nhau.
Cổ tay lật một cái, hắn lấy trường bào ra ngoài, mặc lên người, lại đeo huy hiệu ở trên ngực.
Bộ này, sau khi từ sát hạch danh sư ở Thiên Vũ vương quốc nhận được, hắn chưa từng mặc qua. Không phải là hắn không muốn mặc, mà là đã quen với kiểu quần áo bó sát người kiếp trước, trường bào mặc ở trên người, hết sức bất tiện.
Sửa sang xong trang phục, hắn đi theo phía sau đoàn người, đi vào.
Trước đó ở đại sảnh, chỉ biết rất nhiều danh sư. Hiện tại tập trung một chỗ, hắn mới phát hiện, số lượng cực lớn, quả thực kinh người.
Đông nghìn nghịt, tự nhiên không dưới năm trăm người!
Năm trăm danh sư... Nhìn cũng cảm thấy đáng sợ.
Chỉ có điều, nghĩ đến đây là nơi liên minh vạn quốc, hắn cũng lại hiểu ra.
Thi đấu danh sư thu hút vô số cường giả qua quan sát. Chỉ cần danh sư có chút thực lực, gần như đều tới. Tuy rằng còn có một vài người ở lại trấn giữ, nhưng dù sao cũng là số ít. Cho dù lại thêm tất cả, toàn bộ cảnh nội liên minh, cũng sẽ không vượt quá một nghìn.
Mà trong liên minh, vương quốc phong hào, vương quốc nhất đẳng, vương quốc nhị đẳng thậm chí vương quốc không nhập lưu, vô số kể, tổng nhân khẩu tuyệt đối vượt qua ngàn vạn. Nhiều người tu luyện như vậy, mới có chút danh sư như thế. Dựa theo tỉ lệ, có thể nói ít đến mức khiến cho người ta giận sôi.
Người thanh niên còn không phải là danh sư, cũng sẽ không cùng đi qua. Trương Huyền theo dòng người đi vào gian phòng.
Bên trong bày ra mấy hàng bàn, dày đặc. Đưa mắt nhìn lại, phía đầu số lượng rất ít ỏi. Chỉ có chừng hai mươi chỗ ngồi. Phía sau đại khái khoảng bảy, tám mươi chỗ, cứ lấy cái này tăng lên.
- Xem ra là ngồi dựa theo thân phận...
Liếc mắt thoáng nhìn, hắn liền hiểu được.
Danh sư tuy rằng chú ý người người như rồng, nhưng nếu chia ra làm cửu tinh, cũng có đẳng cấp.
Chỗ ngồi trước nhất, chỉ có danh sư tứ tinh mới có khả năng ngồi xuống. Phía sau là tam tinh. Sau đó là nhị tinh...
Hiện tại hắn chỉ là danh sư nhị tinh, tất nhiên chỉ có thể ngồi ở phía sau.
Chỉ có điều, đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì. Dù sao một hồi nữa lại phải tuyển chọn, chắc hẳn thời gian ngồi cũng không bao lâu.
Tìm một vòng, hắn đi tới khu vực thuộc về danh sư nhị tinh, ngồi xuống.
- Khẩn cấp triệu tập chúng ta như vậy, muốn làm cái gì?
- Ta cũng không biết. Chỉ có điều, mấy ngày hôm trước ta nghe nói, muốn sớm tuyển chọn người tham gia thi đấu. Đoán chừng là muốn làm tiến hành các loại tuyển chọn thi đấu!
- Có khả năng! Không biết ai có thể được tuyển chọn lên!
- Điều này còn phải nói? Nhất định là Phó Tiếu Trần, Phó sư!
- Điều này không nhất định. Ta càng xem trọng Nhược Hoan công tử hơn. Quân Nhược Hoan, hắn lại là thần tượng của ta!
...
Hắn vừa ngồi xuống, liền nghe được xung quanh có tiếng bàn luận vang lên.
Mười ngày trước, đường chủ quyết định tiến hành tuyển chọn. Tin tức ai có thể bị chọn lên, lại huyên náo như mặt trời lên cao. Các loại cách nói đều có. Thậm chí có không ít nơi còn coi đây là chuyện đặt cược.
Rất nhiều danh sư biết nhau. Từng người cũng có người ủng hộ và tín nhiệm riêng.
Trương Huyền nghe một hồi, phát hiện giống như Tô sư, Lăng sư nói, thảo luận tối đa chính là Nhược Hoan công tử và Phó Tiếu Trần.
Xem ra hai người này, ở trong lòng mọi người có địa vị cực cao.
Theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, hắn quả nhiên thấy được thêm mấy bóng người.
Một người đi đầu, môi hồng răng trắng, tay cầm quạt giấy, phong độ phiêu dật, mơ hồ cho người ta một loại cảm giác công tử thế giai. Đôi mắt mang theo tia sáng chói mắt. Vừa nhìn đã biết tu vi không thấp.
- Nhìn ra được đây chính là vị Nhược Hoan công tử kia, Quân Nhược Hoan!
Trước đó vẫn kỳ quái, vì sao đường đường là danh sư, những người khác không gọi là "Quân sư", ngược lại gọi là "Nhược Hoan công tử".
Hóa ra, phần khí chất này, lại không giống người thường. Nếu không phải thân mặc trường bào danh sư, thật sự không nghĩ tới là một vị thiên tài tuyệt thế dĩ nhiên đạt được cấp bậc tứ tinh, sẽ tưởng là con em thế gia nào đó.
Cách Nhược Hoan công tử không xa, một người thanh niên đứng song song. Tuy rằng huy hiệu trên ngực là ba sao, nhưng trên phương diện khí thế hoàn toàn không yếu.
Diện mạo không tính là xuất chúng, trái lại còn có phần giống như đứa trẻ béo mập, thân thể cũng thoáng lộ ra một chút mập mạp. Chỉ có điều, ánh mắt sáng như điện, khí tức lại rất mạnh. Tu vi so sánh với Quân Nhược Hoan, chỉ có cao chứ không thấp hơn. Sợ rằng cũng đạt tới khoảng Hóa Phàm tứ trọng!
Đây chính là một người khác có danh tiếng rất lớn Phó Tiếu Trần.
Hắn đang muốn xem thử một chút xem ba người còn lại đều là dạng gì, liền nghe được bên tai có một tiếng cười vang lên:
- Vị bằng hữu này rất lạ mặt, trước đây chưa từng thấy qua, không biết từ một vương quốc nào tới?
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thanh niên ngồi xuống ở chỗ ngồi bên cạnh.
Người này dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, trước ngực có hai sao lóe lên.
- Thiên Huyền vương quốc!
Trương Huyền trả lời.
- Thiên Huyền? Vương quốc cấp mấy?
Người thanh niên gãi đầu một cái, hình như chưa từng nghe qua.
- Không đẳng cấp, xem như là... không nhập lưu!
Trương Huyền nói.
- Vương quốc không nhập lưu?
Người thanh niên ngẩn người, lập tức xấu hổ cười:
- Địa phương như vậy có thể xuất hiện một vị danh sư nhị tinh trẻ tuổi như vậy, quả thật không tầm thường!
Biết đối phương chỉ nói lời khách khí, Trương Huyền mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Tuy rằng trải qua Thiên Vũ, Hiên Viên, nhưng muốn nói tới xuất thân, vẫn là Thiên Huyền.
- Thi đấu danh sư lại là chuyện trọng đại, đối với danh sư chúng ta mà nói, so với chuyện gì cũng quan trọng hơn. Bỏ ra cái giá lớn hơn nữa, cũng muốn đi qua quan sát!
Thấy hắn không nói lời nào, người thanh niên nói sang chuyện khác.
- Đúng vậy!
Trương Huyền gật đầu.
Có thể tập trung nhiều danh sư như vậy đến đây, thật sự là chuyện trọng đại nhất từ trước tới nay.
Danh sư tập trung thảo luận, học tập lẫn nhau, đối với sự trưởng thành sau này, có tác dụng to lớn. Sợ rằng đây cũng là ước nguyện ban đầu của người đề nghị thi đấu.
- Đúng rồi, lần chọn lựa thi đấu này, ngươi xem trọng ai?
Trong mắt người thanh niên đầy vẻ hưng phấn nhìn qua.
- Xem trọng ai? Ta còn không rõ lắm!
Trương Huyền lắc đầu.
- Cũng đúng. Ngươi vừa tới, không biết được rõ ràng là bình thường! Vừa rồi bọn họ thảo luận, ngươi nhất định cũng thấy được. Nhược Hoan công tử và Phó Tiếu Trần là có tiếng hô lớn nhất. Nhược Hoan công tử sinh ra ở Quân gia đứng đầu bốn gia tộc lớn ở vương thành Vạn Quốc, sinh ra đã được hậu đãi, còn là bốn công tử lớn của Vạn Quốc Thành. Ngay cả con trai của Triệu minh chủ thái tử Triệu Huy cũng bị ép một đầu. Phó Tiếu Trần Phó sư là học sinh thân truyền của Hải trưởng lão. Nếu như tuyển chọn hai người, tỷ lệ bọn họ thắng lợi quả thật rất lớn.
Người thanh niên nói:
- Chỉ có điều, ta càng xem trọng học sinh của Phùng trưởng lão, Phùng Mạc Sinh hơn.
- Phùng Mạc Sinh?
- Không sai, ta từng gặp qua Phùng sư một lần, tính tình giấu mình khiêm tốn, nhưng thực lực lại không kém một chút nào! Ba năm trước đây ta từng tiếp nhận qua sự chỉ điểm của hắn. Khi đó, hắn chính là danh sư tam tinh đỉnh phong.
Nói tới vị Phùng sư này, hai mắt người thanh niên tỏa sáng, mang theo sự sùng bái.
- Về phần hai người còn lại, nghe nói đến từ vương quốc khác. Một người tên là Lạc Khê, là vị danh sư mỹ nữ. Một người khác gọi là Đỗ Hổ... Đối với thực lực của bọn họ, ta biết không nhiều lắm. Chỉ có điều có thể từ vương quốc khác tuyển chọn ra, khẳng định cũng không đơn giản!
Nói đến đây, người thanh niên đột nhiên hạ giọng, thoạt nhìn dường như có chút thần bí:
- Đúng rồi, ta nghe nói tham gia tuyển chọn thi đấu, không phải năm, mà là sáu! Mười ngày trước đường chủ lại tuyên bố muốn tiến hành tuyển chọn. Kết quả còn chưa bắt đầu, nghe nói chính là đang đợi người này!
- A? Ngươi biết người này?
Trương Huyền nhìn qua.
- Lão sư ta cũng là một trưởng lão trong đó. Lúc đó tham gia hội nghị, hình như là Tô sư, Lăng sư cố gắng đề cử. Tên gì nhỉ... Trương Huyền!
Người thanh niên hừ một tiếng:
- Nếu không vì người này, tuyển chọn thi đấu khẳng định lại sớm bắt đầu. Để người ta chờ lâu như vậy, nhưng vẫn không xuất hiện, thật là một kẻ ngu ngốc!
- Khụ khụ, kẻ ngu ngốc?
Trương Huyền ho khan một tiếng.
- Thi đấu danh sư chuyện quan trọng như vậy, người này tự nhiên cũng có thể tới chậm, khiến cho nhiều danh sư như vậy chờ... Nếu như hắn thật sự rất lợi hại ngược lại cũng thôi. Nghe nói chỉ là một danh sư nhị tinh. Hơn nữa tuổi hình như không lớn... Không biết tôn trọng tiền bối, tùy ý làm bậy, không phải kẻ ngu ngốc là gì? Có người nói, nếu không Tô sư, Lăng sư liều mạng ra sức bảo vệ, khẳng định vị trí đó sớm sẽ không có!
Người thanh niên lộ vẻ mặt xem thường.
- Được rồi!
Trương Huyền vò đầu.
Bị người ở trước mặt mắng thành lẻ ngu ngốc, suy nghĩ một chút cũng choáng váng.
Chỉ có điều, thời điểm trước đây Tô sư nói với hắn, chỉ cần trong vòng ba tháng chạy tới Vạn Quốc Thành là được. Ai ngờ được còn có một tuyển chọn sớm?
- Không chỉ ta nói như vậy, những người khác cũng đều cho là như vậy! Thật không biết tiểu tử kia bộ dạng thế nào. Nếu như để ta gặp gỡ, không phải cố gắng đánh một trận cũng không thể!
Người thanh niên hung hăng nói:
- Nếu không chờ lần chọn lựa thi đấu này, ta đã sớm bế quan trùng kích cảnh giới cao hơn. Mà bây giờ, chỉ có thể kéo dài...
Không nghĩ tới mình đến chậm, khiến cho không ít người ghi hận, Trương Huyền lộ vẻ mặt cười gượng, đang muốn nói chuyện, liền nghe được toàn bộ đại sảnh yên tĩnh trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Khang đường chủ và Tô sư đi đến, tới chỗ đám người phía đầu.
- Gõ chuông khẩn cấp tập hợp, nói vậy các vị đều đoán được nguyên nhân!
Khang đường chủ vung tay lên:
- Không sai, ngày hôm nay tiến hành tuyển chọn trước khi thi đấu danh sư. Triệu tập mọi người qua, chính là muốn cùng nhau chứng kiến.
- Quả nhiên là tuyển chọn!
- Đúng vậy, xem ra thật sự đã đoán đúng. Nói như vậy, danh sư gọi là Trương Huyền kia đã tới?
- Tới rồi? Ở đâu?
...
Nghe được đường chủ xác nhận, mọi người nhỏ giọng bàn luận, nhìn ra chung quanh.
- Thi đấu danh sư, là rất nhiều phân bộ Danh Sư Đường phía dưới Huyễn Vũ đế quốc, chuyện trọng đại lớn nhất. Thành tích của chúng ta trước kia, nói vậy không cần ta nhiều lời, các vị cũng đều biết... Lần này, vừa lúc Vạn Quốc Thành làn chủ nhà, ta hy vọng có thể có đột phá, đánh ra khí thế của phân bộ chúng ta!
Khang đường chủ vòng một vòng.
- Vâng!
Nghe nói như thế, mặc dù biết mình không có tư cách tham gia, rất nhiều danh sư dưới đài, vẫn đều kích động sắc mặt đỏ lên. Mỗi một người xiết chặt nắm đấm.
Làm danh sư phân bộ của Vạn Quốc Thành, nhìn thấy được Danh Sư Đường của mình, mỗi lần so tài, đều rơi xuống cuối cùng, trong lòng buồn bực có thể tưởng tượng được.
Lần này làm chủ nhà, nhất định phải nhận được thứ hạng khác. Nếu không, làm sao đối mặt với rất nhiều tiền bối bên trong Phong Sư điện!
- Được rồi, mấy người các ngươi lên đây đi!
Nói xong, Khang đường chủ ngoắc tay. Đám người Nhược Hoan công tử, Phó Tiếu Trần đã đồng loạt đi tới.
Tổng cộng năm người.
- Ừ, Trương sư?
Thấy Trương Huyền cũng không lên cùng bọn họ, lông mày Khang đường chủ nhíu lại một cái.
...
- Hắc hắc, ngươi xem, cũng bắt đầu tuyển chọn, kẻ ngu ngốc gọi là Trương Huyền kia lại còn không có tới. Chỉ mong đường chủ dưới cơn nóng giận loại bỏ vị trí của hắn...
Thấy Khang đường chủ tìm kiếm Trương sư kia khắp nơi, người thanh niên hừ lạnh một tiếng, lắc đầu, không nhịn được nhìn về phía bạn đồng nghiệp mới quen bên cạnh:
- Đúng rồi, huynh đệ, nói chuyện nửa ngày còn không biết tên của ngươi đấy!
- Ta?
Trương Huyền cười gượng đứng dậy.
- Dường như... Ta chính là kẻ ngu ngốc trong miệng ngươi... Trương Huyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận