Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Còn không qua đây mài mực

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

- Nhìn ra thời gian chất liệu cùng tranh vẽ, đối với phá giải phong ấn không
có chỗ lợi gì đi?
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhíu mày, cắt đứt Trương Huyền.
- Là không có tác dụng trực tiếp, nhưng có thể căn cứ cái này, suy đoán nguồn
gốc bức tranh, phân tích ra tại sao đối phương lưu lại phong ấn, cùng với chưa
đủ cùng lỗ thủng của phong ấn.
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.
- Chỉ bằng vào niên đại bức tranh, có thể phỏng đoán ra phong ấn chưa đủ cùng
lỗ thủng... lời này có chút tự đại đi!
Cái đuôi cuốn cuốn, Trương Cửu Tiêu ở một bên ngửa đầu, bởi vì nói chuyện quá
dùng sức, sầu riêng trên đầu loạn chiến, tựa hồ tùy thời sẽ rơi xuống.
Tuy mọi người không nói chuyện, nhưng mà cũng tương đối đồng ý quan điểm của
hắn, niên đại họa quyển, nhìn chính xác đến đâu, nhiều nhất có thể nói rõ năng
lực ngươi giám bảo mạnh mẽ, nhưng cùng phong ấn có quan hệ gì?
- Ngươi không hiểu, không có nghĩa là ta không nhìn ra được!
Cười khẽ một tiếng, thân thể Trương Huyền thẳng lên, trên mặt tràn đầy tự tin,
dọc theo Thư Họa vòng một vòng, đột nhiên nhìn về phía Hội trưởng Thư Họa Sư
Công Hội cách đó không xa:
- Vị này chắc là Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội!
- Tại hạ Mông Trùng, thẹn là Hội trưởng Thư Họa Sư Công Hội!
Mông Trùng Hội trưởng đứng dậy ôm quyền.
- Mông Hội trưởng, ta muốn làm phiền ngươi cùng mọi người nói một chút, hai
nghìn một trăm bốn mươi năm trước, Thư Họa Sư Công Hội của Thanh Nguyên đế
quốc chúng ta, truyền lưu phong cách vẽ tranh gì? Am hiểu dùng là dạng bút mực
gì?
Trương Huyền nói.
- Cái này...
Sửng sốt một chút, Mông Trùng Hội trưởng suy tư một lát, nói:
- Thanh Nguyên đế quốc hơn hai nghìn một trăm năm trước, lưu hành là Cố Bản
Tác Họa Pháp! Nói cách khác, giống như in ấn xuất bản, thời điểm vẽ tranh, dựa
theo cách thức đặc biệt, lớn nhỏ đặc biệt, cố định từng tầng một bôi lên. Loại
phương thức vẽ tranh này, bình thường đều là trước tiên ở trên giấy đánh lên
một tầng mực in, sau đó lại từng tầng một bôi sắc, mỗi một tầng, đều gắng đạt
tới hoàn thiện, không hiện ra chỗ sơ suất... Làm như vậy, tuy thoạt nhìn rườm
rà, lại có thể khiến họa quyển tinh tế, không hiện ra chỗ sơ suất!
Thư Họa giống như tu luyện, kèm theo thời gian chuyển dời, sẽ xuất hiện tình
huống đổi mới, từng thời đại, đều có dấu vết rất rõ ràng, mỗi thời đại là hoàn
toàn bất đồng.
Nguyên nhân chính là như thế, Giám Bảo Sư mới có thể thuận lợi phân biệt ra
niên đại bảo vật, không có sai lệch.
Vững chắc tranh vẽ, hưng thịnh ở hai nghìn đến hai nghìn năm trăm năm trước,
truyền lưu rất rộng, trong mấy vị có sức ảnh hưởng nhất có Vô Bi lão nhân này.
Vì vậy, mọi người vừa nhìn thấy tác phẩm, liền biết là người này lưu lại.
- Đúng vậy, là Cố Bản Tác Họa Pháp!
Nghe được đối phương giải thích cực kỳ kỹ càng, Trương Huyền nhẹ gật đầu:
- Loại phương pháp vẽ tranh này, tuy có thể khiến tác phẩm vô cùng tinh tế,
tựa như in ấn, nhưng có thiếu sót rất lớn... Đó chính là, hết thảy mực in,
dùng số lượng nhất định phải giống nhau, cả bức họa phẳng như bào, nếu
không... liền bị người khác cười nhạo, xa rời chính đạo, trình độ quá kém...
Trương Huyền cười cười:
- Các ngươi nhìn bức họa này, vô luận sơn thủy hay bầu trời, hoa cỏ bốn phía,
đều dùng độ dày giống nhau...
Mọi người đồng loạt nhìn lại, thần thức kích động.
Một lát sau, tất cả đều nhẹ gật đầu.
Đúng là như thế.
Nếu như đối phương không nói, còn không nhìn ra.
- Hình thành thì như thế nào?
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh hừ một tiếng:
- Ta chỉ muốn phá giải phong ấn!
- Không cần phải gấp, nghe ta nói xong, muốn phá giải phong ấn, nhất định
phải biết rõ những thứ này!
Trương Huyền tiếp tục nói:
- Vừa rồi ta đã nói qua, bức họa này thành phẩm ở hai niên đại, chính giữa
cách nhau trọn vẹn ba mươi năm! Nói cách khác, ba mươi năm trước, họa quyển là
hoàn chỉnh, hình ảnh tất nhiên cũng hình thành... Ba mươi năm sau, vị Vô Bi
lão nhân này, vì che giấu cái gì, cố ý tăng thêm mây trắng ở phía trên! Nếu
như gia tăng lên mực in, độ dày khẳng định bất đồng, bây giờ chư vị nhìn vị
trí đám mây, có thể nhìn ra cái gì?
Mọi người lần nữa nhìn lại phương hướng mây trắng, thời gian nháy con mắt, tất
cả đều nhíu mày.
- Hình như là đồng dạng như một...
- Không có bất kỳ biến hóa nào a?
Thanh âm nghị luận vang lên.
Hình ảnh chỗ mây trắng cùng địa phương khác, đồng dạng như một, nhìn không ra
vấn đề.
- Xem ra, không cần nhiều lời, mọi người cũng đã nhìn ra, là đồng nhất! Cũng
nói rõ... Hắn không chỉ ở phía trên thêm mực in, còn tước mất một tầng cả bức
tranh!
Trương Huyền gật đầu.
- Cái này...
Mọi người trừng to mắt, có chút không dám tin tưởng.
- Gọt sạch nguyên tác, sau đó lại vẽ lên sẽ bất đồng, cái này... Làm sao có
thể hoàn thành?
Thư Họa Sư Công Hội Mông Trùng Hội trưởng nhịn không được nói.
Thân là Thư Họa Sư thất tinh đỉnh phong, biết rõ độ khó.
Mặc kệ họa quyển có chất liệu gì, một khi mực in dính vào, sẽ rót vào trong
đó, cạo một tầng, lần nữa vẽ lên hình ảnh bất đồng... Thật có thể hoàn thành
sao?
- Là rất khó, nhưng nếu như sử dụng Hư Không Lâm Thư thì sao?
Trương Huyền nói.
- Sử dụng Hư Không Lâm Thư? Như vậy... sẽ rơi xuống a!
Mông Trùng Hội trưởng nói tiếp.
Hư Không Lâm Thư, tương đương với vẽ tranh trong không khí, cùng bản thân bức
tranh không cách nào dung hợp, chỉ cần di động, cả hai nhất định sẽ chia
lìa... Làm sao sẽ giống như hiện tại, dung hợp hoàn mỹ vô khuyết?
- Cái này giống như Trương Cửu Tiêu nói, chính giữa gia nhập linh tính đặc
thù, nếu như mây trắng cùng họa quyển lúc trước, so sánh thành hai tờ giấy...
linh tính này chính là keo, để cho bọn nó hoàn mỹ dung hợp, rồi lại không phân
quấy nhiễu lẫn nhau!
Trương Huyền gật đầu.
- Thì ra là thế...
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc trước Trương Cửu Tiêu nói, trong phong ấn có linh tính, tất cả mọi người
có chút không hiểu, nghe xong giải thích, giờ mới hiểu được, nguyên lai là có
chuyện như vậy.
- Nói đến nói đi, kết quả còn không phải giống ta sao?
Trương Cửu Tiêu bĩu môi.
Còn tưởng rằng gia hỏa này có thể nói ra lý luận kinh người gì, kết quả nói
tới nói lui, cùng hắn lấy được kết luận giống nhau.
- Không giống nhau!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ngươi biết giữa hai bức họa có linh tính xen lẫn, vậy có biết tại sao lại
xuất hiện loại tình huống này, có biết phải làm sao mới có thể tiêu trừ không?
- Ta...
Sắc mặt đỏ lên, Trương Cửu Tiêu nói không ra lời.
Sở dĩ hắn biết rõ những thứ này, là vì ở gia tộc, thấy tận mắt qua có người
phá giải tác phẩm cùng loại... Còn vì sao làm như vậy, phá giải như thế nào,
lại không hiểu rõ tình hình.
Nói thật nếu biết được, cũng sẽ không biến thành trên đầu tất cả đều là sầu
riêng, cái đuôi thô lại dài rồi.
- Linh tính dung hợp tới hai bức họa, có tác dụng cố định, dựa theo tình
huống bình thường, dùng biện pháp gì cũng rất khó chia lìa, cưỡng ép đi làm,
ngược lại sẽ hủy cả hai bức họa... Thật giống như tính toán tách ra hai tờ
giấy dùng keo dán mấy nghìn năm, coi như có thể thành công, ngươi xác định họa
quyển phía dưới còn có thể phân biệt được?
Không để ý tới công tử ca tự cho là đúng kia, Trương Huyền nói.
- Cái này...
Da mặt co lại, người mang mặt nạ bằng đồng xanh không còn thái độ kiêu ngạo
như vừa rồi, ngược lại trầm mặc xuống.
Mục đích của hắn là vì nhìn phía dưới đến cùng phong ấn cái gì, nếu như cưỡng
ép tách ra, phía dưới nhìn không được, phía trên cũng hủy... Tuyệt đối là được
không bù mất.
- Không biết Trương sư có biện pháp nào cam đoan phía dưới không xảy ra vấn
đề không?
Chần chừ một chút, nhìn qua.
Vị trước mắt này, có thể nói kỹ càng như thế, chứng minh rõ như lòng bàn tay,
có lẽ... sự tình người khác khó có thể làm được, hắn có thể hoàn thành.
- Ta nói nhiều như vậy, tự nhiên có nắm chắc!
Nhẹ nhàng cười cười, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
- A? Kính xin chỉ giáo...
Ánh mắt sáng lên, người mang mặt nạ bằng đồng xanh vội vàng ôm quyền.
- Rất đơn giản!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền nói:
- Nếu như hắn dùng những vật khác dung hợp, muốn hoàn thành rất khó, nhưng
dùng linh tính ngược lại dễ dàng! Linh tính dung hợp hai bức họa, giống như
linh tính thực vật, sẽ dựa theo phương thức đặc biệt sinh trưởng hoặc vận
chuyển, mục đích là vì hoàn thành nhiệm vụ, bản thân không có ý thức! Điểm ấy,
Nguyễn Hội trưởng chắc hẳn rất rõ ràng.
- Ân!
Nguyễn Hội trưởng gật đầu.
Rất nhiều thực vật cũng có linh tính, khống chế được hấp thu dinh dưỡng, tăng
trưởng bản thân... Nhưng sẽ không giống như linh tính động vật, có được ý niệm
của mình, chạy tán loạn khắp nơi, xu cát tị hung.
- Nhiệm vụ của linh tính này, chính là dung hợp hai bức họa kia, vĩnh viễn
cũng không chia lìa, nếu như... ta có thể biến nó thành linh tính động vật, có
được linh trí, các ngươi cảm thấy... Nó còn có thể tiếp tục dung hợp hay
không?
Trương Huyền nở nụ cười.
- Cái này...
- Nếu như linh tính này đã có linh trí, vẽ lên mây trắng, thật giống như ở
trên người đâm gai, vô cùng khó chịu, nhất định sẽ hủy đối phương!
- Đúng là như thế, chỉ là... Khải Linh cho linh tính này, chỉ sợ không quá dễ
dàng a?
- Điểm ấy ta cũng không biết...
...
Tất cả mọi người ánh mắt sáng lên, đồng thời nghi hoặc.
Khải Linh cho binh khí dễ dàng, nhưng mà Khải Linh cho loại linh tính yên lặng
mấy nghìn năm này, để nó có được linh trí, chỉ sợ không có đơn giản như vậy!
- Loại phương pháp Khải Linh này, cũng không dễ dàng, nhưng ta vừa vặn có thể
làm được!
Trương Huyền nở nụ cười.
- Kính xin Trương sư hỗ trợ... Nếu như có thể hoàn thành, tại hạ tất nhiên có
hậu tạ...
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh khom người.
Lúc trước, hắn ai cũng không nhìn, cảm thấy người Thanh Nguyên đế quốc có
tiếng không có miếng, nghe xong vị Trương sư trước mắt này phân tích, bội phục
đầu rạp xuống đất.
Có thể trong thời gian ngắn như vậy, tìm ra chỗ mấu chốt, hơn nữa tìm ra
phương pháp giải quyết chính thức, vô luận nhãn lực hay kiến thức, đều vượt
qua người bình thường quá nhiều.
- Trước không cần phải gấp, coi như ta có thể làm được, vì cam đoan không tổn
hại hai bức họa, cũng phải trước xác định một ít chuyện mới được...
Trương Huyền nói.
- Vâng!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh gật đầu:
- Không biết Trương sư, cần gì, chỉ cần làm được, ta sẽ nghĩ biện pháp thỏa
mãn...
Giải thích dễ dàng, chính thức làm được tất nhiên không đơn giản, nếu không
hắn cũng không cầm thứ này lâu như vậy, lại không có biện pháp giải quyết.
- Tạm thời còn không cần!
Trương Huyền lắc đầu, dừng lại một chút, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một cây bút:
- Bức họa này là một chỉnh thể, muốn Khải Linh, nhất định phải phá hư ý cảnh
của họa quyển, hoặc là mở ra một lỗ hổng, để ý thức đi vào trong đó, nếu làm
như vậy, đối với bức họa có tổn thương, mong được tha thứ!
- Không sao!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhẹ gật đầu.
Hắn muốn là đồ vật dưới phong ấn, coi như họa quyển quý giá, nếu quả thật có
thể chứng kiến đồ vật phía dưới, cũng đáng.
- Vậy là tốt rồi...
Nhẹ nhàng thở ra, cầm bút lông trong tay, Trương Huyền đang muốn mài mực, đột
nhiên nhíu mày, nhìn về phía Trương Cửu Tiêu cách đó không xa, quát lớn.
- Còn Danh Sư thất tinh, lại ngay cả một chút nhãn lực cũng không có? Còn
không qua đây mài mực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận