Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tưởng Phương Du sụp đổ

Người trước mắt này, lĩnh ngộ không gian chân giải, thời gian chân giải, đã để cho người ta sụp đổ, làm sao cũng không nghĩ đến, linh hồn chân giải cũng đã lĩnh ngộ.
Ba loại chân giải này, tam đại gia tộc, vài vạn năm có thể lĩnh ngộ không được mấy người, Cổ Thánh cũng muốn lực bất tòng tâm...
Một người thân kiêm ba loại? Rốt cuộc làm sao làm được?
Ai yêu nghiệt như thế?
Tạch tạch!
Hắn khiếp sợ tột đỉnh, bóng người phía trước phá tan phong ấn, đã đụng vỡ bức tường chạy trốn.
- Chuyển không Tưởng gia, còn muốn chạy trốn? Nào có dễ dàng như vậy...
Tưởng Phương Du tức đến sắc mặt đỏ lên, bỗng nhiên nhoáng một cái, giống như xé rách không gian vọt ra, năm ngón tay mở rộng, khí tức như rồng, mãnh liệt trảo một cái.
Ầm ầm!
Chân khí mạnh mẽ, hình thành một khí tường to lớn, bao vây lộ tuyến chạy trốn của đối phương, linh hồn mạnh mẽ hóa thành một thanh kiếm, thẳng tắp đâm tới óc.
Bành!
Công kích linh hồn, không nhận thời gian, không gian hạn chế, rơi vào trên thân bóng người, thẳng tắp đâm tới trong óc.
Ông!
Bị hồn lực đánh trúng, bóng người phát ra quang mang nhàn nhạt như nước chảy, nhẹ nhàng rung động, liền ngăn công kích ở bên ngoài.
- Hồn sóng bình chướng? Ngươi là... Vu Hồn sư?
Trái tim Tưởng Phương Du co lại, suýt chút nữa từ không trung rơi xuống.
Ngày hôm nay nhận khiếp sợ, còn nhiều hơn cả một đời cộng lại!
Hồn sóng bình chướng, là một loại võ kỹ đặc thù của Vu Hồn sư, có thể diễn hóa hồn lực thành dòng nước, chảy xuôi ở bốn phía thân thể, ngăn cản công kích linh hồn.
Loại thủ đoạn này, chỉ có Vu Hồn sư thuần túy mới có thể làm được, cho dù là hắn cũng không thể hoàn thành... Kẻ trước mắt này, không chỉ lĩnh ngộ thời gian, không gian, linh hồn chân giải, chẳng lẽ còn là một Vu Hồn sư?
Ở trên Đại lục, lúc nào toát ra như một cường giả lợi hại như vậy?
Bất quá hắn cũng biết giờ phút này không phải thời điểm khiếp sợ, cổ tay khẽ đảo, một lá cờ lăng không bay lên.
Vũ khí Đại Thánh cấp, Linh Hồn Kỳ!
Thứ này do Cổ Thánh trong tộc luyện chế thành, ở trong tay hắn đã tiếp cận trăm năm, mỗi ngày lấy linh hồn lực tẩm bổ, liên tục hơn tám mươi năm không có sử dụng qua!
Nói cách khác đã tích lũy tám mươi năm lực lượng linh hồn của hắn. Giờ phút này đột nhiên tế ra, khí tức cuồn cuộn, không gian bốn phía bị bao vây, lực lượng linh hồn to lớn từ trên lá cờ điên cuồng xâm nhập tới.
Toàn bộ Tưởng gia, giống như âm lãnh hơn mấy phần, nhiệt độ giảm xuống.
Linh Hồn Kỳ lan ra lực lượng linh hồn, tu vi yếu, lá cờ vừa ra, sẽ bị trùng kích biến thành ngớ ngẩn, coi như tu vi mạnh, cũng sẽ đầu váng mắt hoa, rất khó ngăn cản.
Lúc trước Dương sư tới luận bàn cũng khiếp sợ không thôi, suýt chút nữa bị thiệt lớn.
Giờ phút này tế ra, bóng người tiến lên giống như châu chấu bị đóng băng ở trong nước, không còn cách nào chạy trốn.
- Mặc dù ngươi là Vu Hồn sư, nhưng thực lực bản thân quá thấp, không chống đỡ được...
Thấy định trụ được đối phương, Tưởng Phương Du thở phào nhẹ nhõm, đang muốn bắt đối phương, nhìn một chút rốt cuộc là ai, liền cảm thấy lá cờ trên không lay động kịch liệt, giống như không nắm được lực lượng.
Xì xì xì xì...
Phía trên tích súc hơn tám mươi năm lực lượng linh hồn, điên cuồng vọt tới thân ảnh kia, thời gian qua một lát, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
- Hắn... Hắn... Đang hấp thu lực lượng linh hồn trên Linh Hồn Kỳ? Nguy rồi...
Sắc mặt của Tưởng Phương Du trắng bệch, thân thể nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngất đi.
Dùng thứ này công kích ngươi, chẳng những không có việc gì, còn hấp thu hồn lực của ta... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Chết cho ta...
Tưởng Phương Du tức giận, sắc mặt tái xanh, khống chế Linh Hồn Kỳ đập tới bóng người.
Món bảo vật này không chỉ có thể công kích linh hồn, còn có thể công kích vật lý, hơn nữa toàn lực đập xuống, Thánh Vực nhị trọng Kim Thân cảnh cũng phải vỡ vụn tại chỗ.
Phần phật!
Linh Hồn Kỳ rơi vào trên người đối phương, vốn cho rằng có thể đập chết, ai biết bóng người duỗi tay ra, nhẹ nhàng sờ soạng lá cờ hai lần, sau đó lá cờ tràn đầy hưng phấn vòng quanh đối phương, thanh âm vui vẻ không dứt bên tai, phảng phất như thấy được cha mẹ ruột vậy.
Phốc!
Khuôn mặt Tưởng Phương Du trắng bệch, phun ra máu tươi, ngay sau đó cảm thấy Linh Hồn Kỳ ở cách đó không xa, ý niệm kết nối với hắn bị chặt đứt.
- Ngươi, ngươi luyện hóa Linh Hồn Kỳ của ta...
Tưởng Phương Du sắp khóc.
Hấp thu lực lượng trong Linh Hồn Kỳ của ta thì thôi, dùng nó công kích, lại bị luyện hóa... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta ở chỗ nào? Ta là ai... bị đả kích bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Đây chính là bảo vật dùng hồn lực tẩm bổ không biết bao nhiêu năm, nói phản bội liền phản bội... Tâm thật đau...
Hô hô!
Luyện hóa Linh Hồn Kỳ, thu vào nhẫn, bóng người tiếp tục bay đi.
- Trốn chỗ nào!
Hai người một bên giao thủ một bên phi hành, thanh thế lớn như vậy, đã kinh động đến vô số tộc nhân, giờ phút này hơn mười vị trưởng lão của Tưởng gia bay ra, lơ lửng ở bốn phía, bao vây tất cả phương vị chạy trốn.
- Ngày hôm nay để ngươi chạy mất, ta liền không họ Tưởng!
Thấy nhiều trưởng lão xuất hiện như vậy, Tưởng Phương Du thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trở nên dữ tợn, gào thét một tiếng, lòng bàn tay nhiều hơn một ngọc bài, thẳng tắp bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Ngọc bài vừa xuất hiện, trận pháp phía dưới sôi trào lên, vô số lực lượng hội tụ ở trên không trung.
Đại trận hộ tộc của Tưởng gia triệt để kích hoạt.
- Phong ấn!
Trận pháp mở ra, Tưởng Phương Du híp mắt lại, ngón tay chỉ ngọc bài.
Ông!
Quang mang lấp lánh, lực lượng tụ đến, nhanh chóng bao vây bóng người.
Đây không phải không gian pháp tắc, cũng không phải thủ đoạn linh hồn, mà là một loại lực lượng thực sự.
Một khi bị bao phủ ở bên trong, sẽ giống như cá thịt trên thớt, không cách nào trốn đi.
Bóng người như nhìn ra cỗ lực lượng này kinh khủng, thân thể rụt lại, nhẹ nhàng nhoáng một cái, đi tới một chỗ, bàn chân bước ra.
Tạch tạch!
Thanh âm bạo liệt vang lên, lực lượng hội tụ ra thời gian nháy mắt dừng ở giữa không trung.
- Trận pháp dừng lại?
Tưởng Phương Du cảm thấy một vạn con Thần thú không ngừng bay qua ở trong lòng.
Đại ca, ngươi còn có cái gì không biết sao?
Bất quá không đợi hắn triệt để phản ứng lại, chỉ thấy bóng người nhẹ nhàng vẫy tay, ngọc bài lơ lửng trên không thẳng tắp bay đi.
Hô!
Rơi vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng điểm một cái, người sau phát ra thanh âm hưng phấn... lần nữa bị luyện hóa!
Phốc!
Tưởng Phương Du phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt biến thành màu đen.
Không phải là bị đánh, mà là bị đả kích.
Cái này con mẹ nó là tộc trưởng lệnh của ta, gia tộc của ta, địa bàn của ta... Không phải của ngươi!
Dừng lại trận pháp gia tộc, luyện hóa tộc trưởng lệnh... Rốt cuộc làm sao làm được? Mẹ nó, làm sao cảm giác ta giống như người từ ngoài đến vậy?
- Cha...
Nhìn thấy hắn thổ huyết, Tưởng Phỉ Phỉ vội vàng chạy tới, tràn đầy lo lắng.
- Đừng tới đây... Cẩn thận bị tên kia bắt được...
Tưởng Phương Du vội vàng hét lớn.
Cái tên này ném ra Linh Hồn Kỳ, luyện hóa; ném ra tộc trưởng lệnh, luyện hóa; đại trận cũng nghe hắn dặn dò... Con gái xông tới, đoán chừng sau một khắc cũng biến thành của đối phương.
Thậm chí hắn hoài nghi bản thân xông tới, có thể cũng biến thành của đối phương hay không.
- ...
Tưởng Phỉ Phỉ.
- ...
Trương Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận