Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Hai loại phương pháp

Trong sân trường, gió thu thổi, lá cây phát ra những tiếng xào xạc.
- Không thể không nói, Tôn lão sư dạy thật sự không tệ!
Vừa đi về phía trước, Triệu Vũ Tinh vừa xúc động.
Tôn Thừa lão sư và Liễu Trình lão sư cùng nhau bị tuyển chọn qua, tuy rằng ánh sáng đều bị người trước che lấp, bản lĩnh lại là sự thật.
Ngày hôm qua hắn và Lưu Trường Nham nghe một tiết dạy, cũng cảm thấy được ích lợi không nhỏ.
- Đúng vậy, quả thật rất tốt. Ta cảm thấy so với đám người Hồ lão sư nói còn tốt hơn!
Lưu Trường Nham gật đầu.
Thật ra bọn họ muốn nhất nghe là Liễu lão sư dạy. Chỉ có điều vị này thần long thấy đầu không thấy đuôi, tìm nhiều lần, cũng không thấy người.
Sau đó lại nghe được nghe đồn, Tôn lão sư dạy cũng không tệ. Lúc này bọn họ mới đi nghe ngóng một hồi, nhất thời kinh sợ.
Vị Tôn lão sư này thoạt nhìn không có gì đáng chú ý, nhưng hiểu biết và lĩnh ngộ đối với tu luyện, lại đạt tới trình độ khiến người ta khó có thể tin nổi. Cho dù giáo sư sao kim lợi hại nhất Thiên Vũ học viện, so sánh cùng hắn, cũng kém một mảng lớn.
- Liễu lão sư, Tôn lão sư, đều có người có bản lĩnh lớn, nhưng vì sao trước đó học viện không tuyển chọn, không có danh tiếng gì?
Trong lòng bọn họ xúc động, đồng thời cũng đầy nghi ngờ.
Là vàng sẽ phát sáng. Dựa theo đạo lý, hai vị lão sư này ưu tú như vậy, cũng không thể bị mai một, đã sớm danh chấn một phương. Thế nào đến bây giờ mới bị người ta biết đến?
- Ta cũng không biết. Chỉ có điều, học viện nếu như tuyển bọn họ làm lão sư, nhất định là điều tra kỹ càng tỉ mỉ lai lịch, sẽ không có vấn đề gì!
Lưu Trường Nham lắc đầu:
- Thật ra không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần giảng bài tốt, chúng ta bình thường đi nghe giảng bài là được. Tu vi tăng mới là vương đạo!
Thiên Vũ học viện, có thể đẩy cửa tiến vào nghe giảng bài.
Thiên tài cao cấp nhất như bọn họ, lớp học bình thường đã rất khó có hiệu quả.Cchỉ có loại nghe nhiều, học thêm này, mới có thể càng tăng thêm sự dẫn dắt.
- Điều này thật ra cũng đúng... Nói thật, hiện tại ngoại trừ Trương sư, Liễu lão sư, ta lại có thêm một thần tượng. Đó chính là Tôn lão sư!
Triệu Vũ Tinh mỉm cười.
- Đúng vậy, có thể giảng giải tu luyện vào sâu ra cạn như vậy, khiến người ta nghe một lần, lại hiểu ra, quả thật lợi hại...
Lưu Trường Nham cũng gật đầu. Hắn đang muốn nói chuyện đột nhiên sửng sốt một cái:
- Ngươi xem, đó không phải là Tôn lão sư sao?
Thuận ngón tay của hắn nhìn lại, quả nhiên thấy một người thanh niên thân thể lảo đảo đã đi tới, thoạt nhìn ủ rũ, không có một chút lực lượng.
Không phải là vị Tôn Thừa lão sư lợi hại kia sao?
- Hắn làm sao vậy? Đi qua nhìn một chút...
Hôm qua mới nhìn thấy đối phương, khí lực mười phần, sôi nổi cường tráng, thế nào ngày hôm nay lại là bộ dạng này?
- Chẳng lẽ... đang tu luyện võ kỹ lợi hại nào đó sao?
Trong lòng thoáng động, nghĩ đến một loại khả năng, Triệu hai mắt Vũ Tinh tỏa ra ánh sáng.
Theo lời đồn đại, Thiên Vũ vương quốc có loại võ kỹ lợi hại, có thể thi triển khi uống say, thoạt nhìn lảo đảo, giống như hán tử say, trên thực tế lại có lực công kích lớn lao.
Vị Tôn lão sư này, ngày hôm qua thời gian giảng giải công pháp, võ kỹ, tự mở ra một con đường, cao thâm khó dò. Lúc này hắn lại có bộ dạng này, khiến cho hai người không kìm lòng được nghĩ tới một điểm này.
- Vô cùng có khả năng!
Lưu Trường Nham đầu tiên là sửng sốt, sau cũng gật đầu, thần sắc ngưng trọng xúc động:
- Thật là bộ pháp cao thâm, thoạt nhìn tất cả đều là sơ hở, nhưng... có thể là có chút có ý tứ!
Một ít lão sư thiên tài của học viện, hành vi đều rất quái dị. Ngày hôm qua vị lão sư này khiến cho bọn họ chấn động thật sự quá lớn, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được.
Nhìn thấy được hắn đi lại rã rời, bọn họ cũng không nghĩ tới có phải xảy ra vấn đề gì, mà là đang tu luyện võ kỹ lợi hại nào đó.
- Ngươi xem bước này, nhìn như hướng đông, thực tế lại là hướng tây, chắc là sử dụng phương pháp dương đông kích tây...
- Bước này cũng rất lợi hại, đầu gối mềm nhũn nhìn như thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lại có thể đơn giản tránh né công kích của kẻ địch. Thực sự là chiêu số hay. Quay đầu lại ta cũng thử xem...
Hai người đang xúc động tán thưởng, đột nhiên đồng thời sửng sốt.
- Ta ngất. Tôn lão sư rơi xuống hố phân, nhanh cứu người...
Chỉ thấy Tôn lão sư vừa được bọn họ vừa khen thành một đóa hoa, nằm rạp trên mặt đất, thân thể nghiêng một cái, một đầu rơi vào trong hố phân cách đó không xa.
Học viện có nhà vệ sinh công công, tất nhiên cũng có con đường xử lý vật bẩn thối. Những con đường đều ở một bên của viện, khoảng cách đường đi rất xa.
Vị Tôn lão sư này giống như uống say, thân thể lảo đảo, không biết thế nào lại đi đến phía trước. Hai người vốn tưởng rằng hắn tu luyện võ kỹ nào đó, dù thế nào cũng không nghĩ tới, hắn nghiêng đầu lại rơi xuống.
Vội vàng đi tới phía trước, cố chịu đựng mùi thối, kéo hắn lên, Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy trên mặt giống như lửa đốt.
Vừa rồi lẩm bẩm nói, vị Tôn lão sư này khẳng định đang tu luyện võ kỹ gì đó. Kết quả hắn lại rơi hố ao... Trời ạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Một lão sư rất lợi hại hiểu rõ đối với võ kỹ, công pháp nhiều như vậy, bước đi liền đi tới hố phân...
Cho dù tận mắt nhìn thấy được, hai người vẫn cảm giác vỡ mộng, hoàn toàn không hiểu nổi lý do.
- Tôn lão sư, ngài có phải... có gì đó luẩn quẩn trong lòng hay không?
Ba chân bốn cẳng cầm tới mấy thùng nước sạch dội lên trên người hắn, Triệu Vũ Tinh không nhịn được hỏi.
- Phụt!
Không nghe được lời này còn tốt, vừa nghe được Mạc Hoằng Nhất sắc mặt nhất thời trắng bệch, một ngụm máu tươi phun ra.
Em gái ngươi!
Cho dù luẩn quẩn trong lòng, đã thấy nhảy sông, nhảy lầu, nhảy sông tự vận. Con mẹ nó ngươi đã nhìn thấy... người nào nhảy hố phân sao?
Muốn chết cũng không đến mức làm cho mình đê tiện tới như vậy!
Ta là trúng độc có được hay không...
Loại chất độc này có thể tê liệt tinh thần con người, khiến cho thân thể không chịu sự khống chế của bản thân. nếu không... Ngươi nghĩ rằng ta có thể rơi vào sao?
May là hiện tại hắn sử dụng chính là thân phận ngụy trang. Nếu không, sợ rằng sáng mai, tin tức thiên tài Mạc Hoằng Nhất rơi vào hố phân sẽ truyền khắp vương quốc, bảo hắn sau này làm sao còn có thể gặp người?
- Sáng sớm ta đã ở trong phòng học của Trương Huyền uống qua nước, cũng không làm gì khác cả...
Trong lòng phiền muộn, nhưng hắn cũng không hối hận, mà là cân nhắc, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm tỉnh ngủ lại tới lớp học của Trương Huyền, chỉ ở chỗ này uống qua nước. Chẳng lẽ... trong nước có độc?
Nhìn như vậy, thật ra vô cùng có khả năng!
Hắn đi tới lớp học của đối phương, thậm chí uống nước cũng là ngẫu nhiên, không phải tất nhiên. Nói cách khác, đối phương thật sự muốn hại mình, không có khả năng chuẩn bị một nhân tố không xác định. Vô cùng có khả năng đối phương muốn ngầm hãm hại chính là... Trương Huyền danh sư!
Rốt cuộc là ai? Lá gan lớn như vậy, dám ra tay đối với một vị danh sư?
- Không đúng, đêm qua...
Trong đầu lóe lên linh quang, đột nhiên hắn nhớ lại ba bóng người gặp được trong đêm qua..
Trước đó, hắn cảm thấy bọn họ có thể là học sinh "Liễu Trình" mới thu nhận, cũng không có suy nghĩ nhiều. Sáng sớm hôm nay ở phòng học hắn đợi hơn một canh giờ, cũng chưa gặp qua.
Không phải học sinh của hắn, nhưng buổi tối lại xuất hiện, chẳng lẽ...
- Bọn họ là... học sinh của Trương Huyền?
Cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của một người trong đó, linh quang lóe lên, hắn nghĩ ra.
Trương Huyền sát hạch danh sư nhất tinh, dẫn theo mấy học sinh qua. Cũng chính là độ tín nhiệm của mấy học sinh này đạt tới 85, phá tan kỷ lục của mình.
Lúc đó mình đầy chấn động kinh ngạc, từng liếc mắt nhìn qua mấy người này, nhớ không phải đặc biệt chuẩn xác.
Bởi vậy, lần thứ hai nhìn thấy, chẳng qua là cảm thấy quen mặt, cũng không nghĩ tới. Hiện tại cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng đối chiếu tìm ra được...
Học sinh của Trương Huyền gài bẫy cho "Liễu Trình", kết quả... mình nằm cũng bị thương!
Mẹ nó, đây là chuyện gì?
Ta trêu ai ghẹo ai?
Ngươi nói hai nữ học sinh của ngươi huyên náo tới long trời lở đất, cả thành chấn động kinh ngạc thì thôi... Mấy học sinh còn lại, tự nhiên lặng lẽ chạy tới hãm hại ngươi!
Hãm hại thì hãm hại. Ta chính là một người đánh nước tương, liên quan gì tới ta...
Mạc Hoằng Nhất chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, nước mắt ào ào chảy ra.
Hắn ngang dọc Thiên Vũ vương quốc, năm tuổi bắt đầu đã là thiên tài siêu cấp danh chấn thiên hạ. Đã khi nào gặp qua loại nỗi khổ này...
...
- Tôn... Tôn lão sư rơi vào hố phân?
Nghe được Mạnh Đào nói, Trương Huyền thiếu chút nữa bị nghẹn nước bọt.
Đây chính là Mạc Hoằng Nhất, cường giả Tông Sư đỉnh phong, một trong mười cường giả siêu cấp đứng đầu toàn bộ Thiên Vũ vương quốc, thần tượng được vô số thiếu nữ sùng bái...
Tự nhiên rơi vào hố phân?
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Đúng, ta mới đi ra, vừa lúc gặp phải hai người Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham cứu hắn ra... Lão sư, ngài nhanh đi qua xem một chút!
Mạnh Đào vội nói.
Trương Huyền gật đầu, vội vàng đi ra khỏi phòng học, đi về phía trước chưa đầy hai trăm thước, quả nhiên thấy "Tôn lão sư" nằm trên mặt đất, toàn thân cứng đờ, vẻ mặt suy sụp nhìn qua.
- Liễu lão sư, Tôn lão sư có khả năng luẩn quẩn trong lòng. Ngài nhanh đi khuyên hắn một chút...
Thấy hắn đi tới, Triệu Vũ Tinh, Lưu Trường Nham vội vàng đứng lên, liền ôm quyền.
- Luẩn quẩn trong lòng?
Trương Huyền đầy cổ quái.
Sau khi ngụy trang thân phận, người này trong bốn, năm ngày ngắn ngủi khiến độ tín nhiệm của học sinh đạt được bốn mươi, đang hăng hái dự định một lần hành động sát hạch danh sư nhị tinh thành công... Làm sao có thể luẩn quẩn trong lòng?
- Đừng có gấp. Ta xem một chút!
Hắn lên tiếng, đi tới trước mặt đối phương.
Lúc này sắc mặt "Tôn lão sư" trở nên trắng bệch, toàn thân tản ra mùi hôi, môi run rẩy muốn nói cái gì đó, hình như cũng nói không nên lời.
- Đây là... trúng độc?
Liếc mắt thoáng nhìn, cho dù không cần Đồ Thư Quán, Trương Huyền cũng biết chuyện gì xảy ra.
Nhất định là trúng độc. Hơn nữa... bệnh trạng có chút cùng lợi với phấn Địa Can trong chén trà của hắn.
- Ngươi uống nước trong chén?
Trong nháy mắt hắn liền hiểu được.
Vừa phát hiện nước trà trong phòng học có độc, Mạc Hoằng Nhất lại là bộ dáng này, không cần suy nghĩ, nhất định là uống nước đưa đến.
Nghĩ thông suốt những điểm này, Trương Huyền bất đắc dĩ một hồi.
Phấn Địa Can, độc dược nhị phẩm đỉnh phong, không chỉ có thể khiến cho người ta thượng thổ hạ tả, suy yếu không có lực, quan trọng nhất là có thể tê liệt tinh thần, khiến cho cơ bắp và tinh thần không có cách nào phối hợp.
Người này hoàn toàn không có đề phòng, lại trúng chiêu. Cũng khó trách đi tới một hồi lại rơi vào hố phân.
Kịch độc của độc sư, không sắc không vị, khiến người ta khó lòng phòng bị. Tông Sư đỉnh phong cũng không chống đỡ nổi. Chính vì vậy, độc sư mới có thể đáng sợ như vậy, khiến cho vô số người kinh hồn bạt vía, không muốn tiếp xúc.
Mấu chốt nhất chính là...
Đây là bị bỏ bao nhiêu thuốc?
Sợ rằng một lọ cũng có!
- Ô ô!
Thấy Trương Huyền trước mắt nhìn ra hắn là bị trúng độc, đồng thời suy đoán ra nguyên nhân, Mạc Hoằng Nhất muốn gật đầu, lại hoàn toàn không có chút khí lực, không thể làm gì khác hơn là ô ô lên tiếng.
- Ừ, nếu trúng độc, vậy nghĩ biện pháp giải quyết... Ta biết một loại phương pháp giải quyết, cần phải điều chế không ít dược liệu, ít nhất phải tốn thời gian một hai ngày! Còn có một loại biện pháp khác nhanh chóng giải quyết. Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày hôm nay lại có thể giúp ngươi chữa khỏi! Ngươi... chọn loại nào?
Trương Huyền nhìn qua.
Mạc Hoằng Nhất giãy dụa vươn hai ngón tay.
- Loại thứ hai sao? Tốt lắm...
Gật đầu, Trương Huyền vươn bàn tay ra.
- Bốp!
Một cái tát đánh tới.
-...
Mạc Hoằng Nhất trợn tròn mắt, ở trong ánh mắt khó có thể tin được, hôn mê bất tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận