Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Động tâm

Núi non trùng điệp, cây cối nguyên thủy, vô số hoa cỏ không biết tên tản mát ra mùi thơm ngát. Mặc dù đã đến mùa đông, thế nhưng linh khí ở nơi này đầy đủ, vẫn có vẻ sinh cơ bừng bừng, màu xanh biếc dạt dào như cũ.
" Thanh Tắc sơn này quả thực là bảo địa tu luyện!
Nhìn một vòng, Trương Huyền nhịn không được tán thưởng một câu.
Có thể trở thành đế quốc nhị đẳng, áp đảo phía trên rất nhiều vương quốc. Danh Sư đường là một nhân tố lớn, mà càng quan trọng hơn lại là địa linh nhân kiệt.
Bất kể Thanh Tắc sơn hay là Long Lân hà đều ôn dưỡng linh khí, tiến vào bên trong sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác tâm thần thanh thản, tu luyện cũng sẽ càng thêm mau lẹ.
"Về trước đi!
Đang điều chỉnh một hồi, khôi phục thương thế từ không trung rớt xuống, đang định một lần nữa trở lại Đế đô thì lại đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng soàn soạt. Sau đó hắn lập tức nhìn thấy một đầu Hùng Lân Hổ to lớn, rón rén đi thẳng về phía trước.
"Cái gì?
Trương Huyền sững sờ.
Hùng Lân Hổ là linh thú khoảng chừng Hóa Phàm ngũ trọng, hung mãnh cực kỳ, có thể nói ở trong rừng nó cấp bậc gần như bá chủ. Dù là cường giả Hóa Phàm lục trọng sơ kỳ tới chiến đấu cũng rất khó chiến thắng.
Thứ này đi săn luôn luôn quang minh chính đại, không có che dấu, làm sao hiện tại lại lén lén lút lút, giống như linh thú loại hồ yêu vậy chứ?
Quan trọng nhất là, hắn cũng đã nhìn thấy đối phương, dùng năng lực của đối phương, chuyện nhìn thấy bản thân rất là bình thường, thế mà lại không thèm để ý, trực tiếp đi, khiến cho người ta không nhịn được cảm thấy kỳ quái.
"Nhìn xem tên này làm cái gì. . .
Trong nháy mắt,trong lòng có chút hiếu kỳ, thân thể hắn nhảy lên, rơi vào trên một nhánh cây, đuổi theo phương hướng Hùng Lân Hổ tiến lên.
Rất nhanh, hắn đã lần nữa nhìn thấy gia hỏa này, đối phương đang dán thân thể lên trên đất, mang theo vẻ mặt cảnh giác chậm rãi tiến lên.
Sưu sưu!
Cách nó không xa là một đầu linh thú Thương Sư to lớn.
Linh thú Thương Sư giống như Hùng Lân Hổ, cũng là linh thú khoảng chừng Hóa Phàm ngũ trọng, thực lực tương xứng. Bởi vì con mồi không kém nhiều, luôn luôn đối địch cho nên thường xung khắc như nước với lửa.
"Xem ra là xuất hiện thiên địch, hai gia hỏa này đều muốn đánh lén đối phương!
Trương Huyền cười cười.
Hắn còn tưởng rằng là chuyện gì, hóa ra là hai bên riêng đều phát hiện ra sự tồn tại của thiên địch, muốn muốn thừa cơ đánh lén.
"Vừa vặn xem hai gia hỏa này công kích thế nào, không cẩn thận còn có thể nhìn ra một chút kỹ xảo, sáng chế ra một hai môn võ kỹ!
Thấy cảnh này, Trương Huyền cũng không vội vã rời đi.
Dù sao người người đều biết hắn bị lão sư mang đi, cũng không cần trở về gấp như vậy.
Hổ sư vật lộn lợi hại như thế, nếu nhìn kỹ, có lẽ có thể sáng chế ra một, hai bộ võ kỹ.
Trong lịch sử, không ít người tới quan sát linh thú chiến đấu, từ đó sáng chế ra tuyệt chiêu.
Ngồi xổm ở trên chạc cây, Hùng Lân Hổ và linh thú Thương Sư chậm rãi đến gần nhau. Rất nhanh đã vòng qua chướng ngại bụi cây, đều mình thấy đối phương.
Sưu!
Vốn cho rằng hắn lập tức có thể nhìn thấy một trận long tranh hổ đấu, kết quả hai gia hỏa này cũng không đánh nhau như trong tưởng tượng mà đều khẽ gật đầu, song song đi thẳng về phía trước.
"Cái này. . .
Trương Huyền nháy mắt.
Tương hổ là thiên địch của nhau, từ lúc nào biến thành bạn tốt cơ chứ?
Hơn nữa nhìn bộ dáng, dường như đang liên thủ đối phó với thứ gì đó.
Trương Huyền rất là hiếu kỳ, lại lặng lẽ đuổi theo. Đi không được bao xa thì đã lần nữa nghe thấy một trận tiếng gió rít gào trên không trung, một đầu linh thú phi hành to lớn từ không trung đi tới.
"Linh thú phi hành Hóa Phàm ngũ trọng. . . Long Ưng thú?
Hắn trợn mắt.
Gia hỏa này cũng tiếng tăm lừng lẫy, được coi là bá chủ trên bầu trời trong các linh thú Hóa Phàm ngũ trọng, hung mãnh cực kỳ, một đôi móng vuốt như sắt thép khiến cho ngay cả vũ khí Linh cấp trung phẩm cũng có thể bị xé rách.
Yêu Thần trước đó dù ném tới đây, có ba đầu thì cũng không phải là đối thủ của chúng!
Chẳng lẽ. . . Thứ mà hai đầu linh thú kia muốn đối phó chính là đầu linh thú có thể bay này hay sao?
Không thể nào, bá chủ mặt đất và bá chủ bầu trời luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, lại nói, người ta đánh không lại có thể bay, ngươi không thể bay thì làm sao công kích đây chứ?
Giống như đối tượng mà lão hổ đi săn vậy, bình thường đều là con thỏ, hươu, rất ít khi gặp phải chuyện đi săn chim sẻ, diều hâu.
Cả hai loại hình khác nhau, không cần thiết phải chiến đấu!
Soạt!
Trong lúc hắn đang kỳ quái, chỉ thấy Long Ưng thú đã đáp xuống trước mặt hai đại linh thú, cũng giống như trước đó, cũng nhẹ gật đầu. Ba đại gia hỏa, lặng lẽ không một tiếng động tiếp tục đi về phía trước.
"Bọn chúng. . . Cũng liên hợp?
Trương Huyền càng xem càng kinh ngạc.
Tử địch trong rừng núi liên hợp lại vốn đã là chuyện kì quái, hiện tại lại tăng thêm một đầu bá chủ phi hành, rốt cuộc bọn chúng đang làm gì chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể khiến cho bọn chúng vứt bỏ hiềm khích trước đó, tương hỗ là bằng hữu?
Xì xì xì xì...!
Tiếp tục đi theo, lại đi không xa thì một đầu mãng xà to lớn, một đầu cự viên hung mãnh, một đầu linh thú bay lượn. . . Nhao nhao đi tới, rất nhanh đã hội tụ được hơn ba mươi gia hỏa.
Những linh thú này, đều có thực lực Hóa Phàm ngũ trọng, mỗi một đầu đều có thực lực khiến cho hắn chùn bước. Thoáng cái có nhiều như vậy, dù là người gan lớn cũng cảm thấy da đầu run lên, không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Rơi vào trong đó, nhất định sẽ khó mà đào thoát!
Lặng lẽ ẩn dấu ở phía sau, sợ phát ra tiếng động, trong lòng bàn tay Trương Huyền đổ đầy mồ hôi.
Nhiều linh thú hung mãnh như vậy, xem như hắn, nếu như bị vây ở trong, muốn đào thoát cũng rất khó khăn.
Bay, bò, chạy. . . Cần thứ gì có thứ đó, mỗi một đầu đều có thực lực mạnh mẽ ngay cả Hóa Phàm ngũ trọng đỉnh phong cũng khó mà chống lại. Lúc này lại chất thành một đống, đừng nói là Hóa Phàm lục trọng, chỉ sợ ngay cả cường giả thất trọng bị nhốt vào cũng chỉ có một con đường chết.
"Rốt cuộc là đồ vật gì, có thể khiến cho nhiều linh thú hội tụ vào một chỗ, liên thủ đối phó như vậy chứ?"
Càng nguy hiểm thì càng khiến cho hắn hiếu kỳ.
Khiến cho nhiều linh thú chủng loại khác biệt, thậm chí còn có rất nhiều gia hỏa đều là thiên địch, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, tập hợp lại cùng nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Chẳng lẽ. . . Là bảo tàng gì đó sao?
Trong lòng khẽ động, tâm tư lập tức trở nên hừng hực.
Nghe nói thiên tài địa bảo xuất thế sẽ hấp dẫn vô số linh thú, thậm chí còn tạo ra thú triều. Làm cho nhiều đại gia hỏa như vậy chất thành một đống, có phải là một loại bảo vật lợi hại nào đó sắp xuất hiện hay không?
"Không đúng, nếu như là thiên tài địa bảo, có lẽ phải là cướp đoạt, đánh trước hừng hực khí thế mới đúng chứ. . .
Rất nhanh hắn đã phủ định ý nghĩ này.
Thiên tài địa bảo, ai cũng muốn bản thân mình lấy được, nếu thật sự là thứ này xuất thế, tuyệt đối không phải là liên hợp, ăn ý như vậy, mà là đã sớm đánh tới mức ngươi chết ta sống.
"Mặc kệ làm gì, trước tiên xem chuyện gì xảy ra một chút trước!
Nếu như hắn đã phát hiện, đương nhiên phải hiểu rõ ngọn ngành, Trương Huyền lặng lẽ đi theo.
Rầm rầm!
Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái, trong bụi cây phía trước lần nữa phát ra tiếng vang, lại một đám bóng đen xuất hiện.
"Cái này. . .
Nhìn thấy đám bóng đen này, Trương Huyền mở to hai mắt ra nhìn.
Trước đó trên đường đi tới là một đống linh thú, mà lúc này. . . Lại là người!
Tổng cộng có bảy, tám người đều giống như linh thú, đều đạt đến cảnh giới Hóa Phàm ngũ trọng. Hai hàng lông mày mang theo màu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết, trên tay dính đầy máu tươi.
"Là. . . Người săn thú!
Trong đầu xuấ thiện một cái tên, Trương Huyền cảm thấy như sắp phát điên.
Da thú, xương cốt và nội đan của linh thú đối với người tu luyện đều là bảo vật hiếm có.
Có thị trường thì sẽ có người chuyên môn tham gia hành động này.
Một số người vì kiếm lấy lợi ích mà truy tung chém giết linh thú, chuyên môn săn bắt và bán ra những vật này. Cho nên cũng tạo thành loại chức nghiệp kỳ quái. . . Thợ săn chức nghiệp!
Thợ săn, thuộc về một loại nghề nghiệp, lại không phải là chức nghiệp đặc thù. Không giống người nuôi dưỡng dược liệu, không được Danh Sư đường thừa nhận.
Cũng không phải bởi vì bọn họ tàn nhẫn, mà là truyền thừa chưa hoàn chỉnh.
Rất nhiều con người vì cuộc sống bức bách mà sẽ trở thành thợ săn, cũng có vô số người bị linh thú giết, bị nuốt chững tại chỗ, từ đó truyền thừa đoạn tuyệt.
Tỉ lệ tử vong thực sự quá cao, rất nhiều kinh nghiệm cũng không có lưu truyền tới nay. Bởi vậy thợ săn, không có tổ chức cố định, cũng không có công hội. Đương nhiên cũng không thể gọi là chức nghiệp đặc thù.
Loại người này bởi vì số lượng không ít, cho nên Trương Huyền cũng đã thấy qua ở bên trên thư tịch, chỉ là. . . Không nghĩ tới, bọn chúng lại ở cùng một chỗ với nhiều linh thú như vậy.
Nói thế nào đi chăng nữa thì thợ săn và linh thú đều là tử địch, thế mà cũng ở cùng một chỗ. . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều thợ săn đi tới trước mặt rất nhiều linh thú lại giống như đám linh thú trước đó, khẽ gật đầu, lần nữa đồng loạt đi về phía trước.
Vốn là một trận đại chiến giữa một đám linh thú và thợ săn, lúc này lại hài hòa như lão bằng hữu, khiến cho người ta có cảm giác như hòa thượng sờ đầu mãi không thấy tóc.
Thấy đội ngũ của đối phương càng lúc càng lớn, vì đề phòng bị phát hiện ra, Trương Huyền đành phải mượn Hồng Trần Đạp Thiên bộ phi hành trong đám cành lá um tùm.
Lại đi tới một lúc, một cái thác nước xuất hiện ở trước mắt, từ trên cao chảy xuống nước, thanh âm vang vọng khắp nơi!
Hơi nước bay lên tản ra bốn phương tám hướng, khiến cho bốn phía xanh biêng biếc.
"Hiện tại là mùa đông, nơi này. . . Làm sao lại có màu xanh nhạt như thế?
Trương Huyền rấ tlaf kỳ quái.
Mặc dù Thanh Tắc sơn bởi vì linh khí đầy đủ cho nên hoa cỏ cây cối không tàn lụi giống địa phương khác. Thế nhưng dù sao cũng đang là mùa đông, bên trong màu xanh lục mang theo một chút nặng nề.
Mà nơi trước mắt này, lại là màu xanh tươi, như là mùa xuân đến, khiến cho người ta khó hiểu.
Chẳng lẽ, thác nước này có gì đó cổ quái hay sao?
Rầm rầm!
Phía dưới thác nước là một cái đầm lớn, tiếng nước vang vọng, một đầu linh thú lông xù màu trắng vẫy vùng ở bên trong.
Đầu linh thú này chỉ lớn bằng quả dưa hấu, cặp mắt linh động đáng yêu.
"Là. . . Tuyết Hồ, hơn nữa, hẳn là vừa mới ra đời không lâu!
Trương Huyền lập tức nhận ra được.
Tuyết Hồ là một loại linh thú, rất là thưa thớt, không có lực công kích gì. Thế nhưng nội đan lại hết sức trân quý, nghe nói ẩn chứa lực lượng đặc thù, có thể khiến cho người tu luyện và linh thú vô điều kiện tấn thăng lên một cấp bậc lớn!
Đây cũng không phải đơn giản như từ sơ kỳ đến trung kỳ, hoặc là từ trung kỳ đến hậu kỳ, mà là cấp bậc lớn. . . Nói cách khác, có thể khiến cho người ta từ Trọc Thanh cảnh trực tiếp đạt tới Hợp Linh cảnh!
Tuyệt đối là thiên tài địa bảo cấp bậc nghịch thiên!
"Chỉ là. . . Chỉ là một đầu Tuyết Hồ nho nhỏ, không đến mức khiến cho nhiều đại gia hỏa liên thủ vây công như vậy a!
Đúng là Tuyết Hồ rất trân quý, thế nhưng lực công kích không mạnh. Đám linh thú như Hùng Lân Hổ, Thương Sư, bất kỳ một đầu nào cũng có thể tuỳ tiện xé rách nó. Thế nhưng lúc này lại có một đám tới, rốt cuộc là sao chứ?
Hơn nữa, đây là một đầu Tuyết Hồ nhỏ vừa ra đời không lâu, không cần thiết phải khiến cho những đại gia hỏa này cảnh báo kính sợ như thế chứ?
"Không đúng, thứ mà bọn hắn muốn đối phó chính là. . ."
Trong lòng nghi hoặc, con mắt theo ánh mắt của rất nhiều linh thú, thợ săn tập trung về một phương hướng. Vừa xem xét qua, hắn không nhịn được sững sờ.
Ở bên trên bờ cạnh cái đầm có mọt bóng hình áo trắng xinh đẹp xuất hiện, yên tĩnh đứng trong núi non, hoa cỏ, giống như là một bức tranh tĩnh mịch.
Quá yên tĩnh, không thấy được, dùng cường độ linh hồn của hắn, không ngờ ngay cả một điểm cũng không có cảm thấy được!
Nhìn sang, hắn trùng hợp nhìn thấy bóng hình áo trắng xinh đẹp đang xoay đầu lại, dung mạo xinh đẹp giống như hòa hợp với tự nhiên. Chỉ nhìn thoáng qua, chẳng biết tại sao Trương Huyền lại cảm thấy trái tim đột nhiên khẽ động.
Tâm cảnh không hề bận tâm từ lúc hắn đi tới thế giới này, soạt một cái lập tức mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận