Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bạch Diệp trưởng lão sụp đổ

Hắn tuy là trưởng lão hạch tâm, nhưng kiếm pháp, ở toàn bộ tông môn không tính là đặc biệt nổi bật.
Bị đối phương một kiếm chém giết, mặc dù buồn bực, nhưng cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng Bạch Diệp trưởng lão, thân là một trong tam đại trưởng lão, bị kiếm khí tán dật chém đầu... Đối phương rốt cục mạnh đến mức nào?
Ngu nữa cũng có cái đại khái!
Năng lực như vậy, ngay cả tông chủ cũng không làm được, khả năng duy nhất chỉ có một...
Đó chính là, đối phương chính là vị siêu cấp thiên tài trước đó để các trưởng lão điên cuồng kia...
- Có lẽ vậy!
Bạch Diệp trưởng lão gật đầu.
Trước đó một mực nghe Bạch Phong nói, vị “Ta Rất Biết Điều” kia có bao nhiêu lợi hại, từ đầu đến cuối đều cảm thấy có chút khoa trương, chân chính đối mặt mới biết được, đến cùng có bao nhiêu đáng sợ!
Kiếm pháp của đối phương, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, lại nhắm thẳng vào hạch tâm, để tất cả chiêu số của hắn đều trở nên không còn tác dụng!
Ở trước mặt kiếm pháp của đối phương, thật giống như bị lột trần trụi, không còn bất kỳ ngụy trang.
- Không đúng, ngươi mới vừa nói, hắn chém giết đệ tử hạch tâm khác? Chẳng lẽ... giống như nội môn, muốn khiêu chiến tất cả mọi người?
Đồng tử co rụt lại, lão giả ý thức được không đúng, vội nói:
- Nhanh ngăn cản...
- Không còn kịp rồi...
Bạch Diệp trưởng lão cười khổ:
- Đệ tử hạch tâm đã bị giết sạch...
- Giết sạch?
Lão giả, Bạch Phong đều sững sờ.
Bọn họ đi ra chẳng qua chừng một phút... Hơn mười vị đệ tử hạch tâm, đều bị giết?
- Vậy báo tin đám người Hà trưởng lão, bọn họ còn không biết việc này, lúc này hẳn là ở Kiếm Các đình, tìm kiếm tung tích cuối cùng ‘Ta Rất Biết Điều’...
Sau một lúc lâu, lão giả nói.
- Không cần tra xét, ta đã đoán ra là ai, hiện tại liền đi qua tìm hắn...
Đứng dậy, Bạch Diệp trưởng lão dặn dò một tiếng:
- Ngươi đi tìm Hà trưởng lão, tỉ mỉ trình báo sự tình phát sinh, sau đó để bọn họ về Trưởng Lão điện, ta cùng Bạch Phong đi tìm vị thiên tài kia, không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh liền có thể mang hắn về...
Nói xong, thân thể nhảy lên, bay ra ngoài.
...
Bạch Nguyễn Khanh tìm một cái Thông Thần ngọc phù, lần nữa trở lại Thông Thần điện hạch tâm.
- Người đâu?
Nhìn thấy lôi đài trống rỗng, có chút bối rối.
Mới vừa rồi còn có rất nhiều người ở đây, làm sao chỉ ra ngoài một chuyến, liền không thấy?
Đang buồn bực, bóng người lay động, Hà Tĩnh Hiên vừa cùng nàng đồng quy vu tận cũng đờ đẫn xuất hiện ở cách đó không xa.
- Chuyện gì xảy ra?
Bạch Nguyễn Khanh nhìn qua.
- Vừa rồi có một gia hỏa tên ‘Ta Rất Tuấn Tú’, chém giết tất cả đệ tử hạch tâm...
Hà Tĩnh Hiên nói.
Mới vừa rồi ở bên ngoài, nghe được tin tức, muốn chạy tới hỗ trợ, không nghĩ tới nhanh như vậy... Tất cả mọi người cũng đã chết sạch!
Kiếm thuật này... Quá nghịch thiên đi!
- Tất cả đều giết? Ta Rất Tuấn Tú?
Bạch Nguyễn Khanh run rẩy, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Sư thúc... Ngươi đây là muốn nghịch thiên a!
Nội môn một người đơn đấu còn chưa đủ nghiền, lại đơn đấu hạch tâm...
Có phải ngày mai liền đi khiêu chiến trưởng lão Thông Thần điện, giết sạch tất cả bọn hắn hay không?
- Ta đi ra xem một chút...
Lại nhịn không được, tinh thần khẽ động, rời khỏi Thông Thần điện, lần nữa về phòng, vừa vặn nhìn thấy Trương Huyền duỗi lưng mỏi, đứng lên.
- Sư thúc... Ngươi giết sạch tất cả đệ tử hạch tâm ở Thông Thần điện?
- Bọn họ đánh cược thua, vậy mà muốn không trả tiền, ta liền giết toàn bộ, dù sao ở trong Thông Thần điện sẽ không chết, xem như cho bọn hắn một bài học...
Trương Huyền thản nhiên nói.
- ...
Bạch Nguyễn Khanh phát điên.
Chỉ vì chút chuyện nhỏ này?
- Đúng rồi, ngươi xem một chút, bọn họ trả tiền chưa? Trả mà nói, chuyển qua cho ta... Không trả, ta chờ bọn hắn đi vào, lại giết một lần!
Trương Huyền khoát tay áo.
- ...
Bạch Nguyễn Khanh kìm nén ngực đau nhức, có chút không thở nổi.
Một cao thủ lợi hại như vậy, chém giết toàn bộ đệ tử hạch tâm... chỉ vì tiền...
Lắc đầu, lấy ra ngọc phù liếc mắt nhìn, một lát sau ngẩng đầu lên:
- Tiền đã cho, đại khái chừng mười vạn Kiếm Các Tệ!
- Mười vạn?
Trương Huyền sững sờ:
- Quả nhiên đệ tử hạch tâm có tiền...
Giết năm ngàn đệ tử nội môn, cũng mới hơn hai mươi vạn, hạch tâm mười mấy cái, liền mười vạn... Căn bản không ở cùng một đẳng cấp!
Xem ra sau này phải giết đệ tử hạch tâm kiếm tiền...
Trong lòng cảm xúc, chỉ chốc lát, tiền liền quay tới, Trương Huyền thoả mãn gật đầu, nhìn về phía nữ hài trước mắt:
- Vừa rồi kiếm pháp của ngươi dùng không tệ, có điều Thiện Hiểu Thiên giảng giải, thiếu hụt rất nhiều, hiện tại ta giúp ngươi sửa lại thoáng cái, quay đầu đi vào tiếp tục khiêu chiến, kiếm nhiều tiền một chút...
- ...
Bạch Nguyễn Khanh.
Vốn tràn đầy phát điên, nghe được muốn giảng giải kiếm pháp, vội vàng đứng thẳng người, muốn cẩn thận lắng nghe, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó tiếng quát tháo của Tào Thành Lập truyền vào:
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta đến tìm Trương Huyền!
Một thanh âm vang lên.
Nghe được thanh âm này, da đầu Bạch Nguyễn Khanh nổ tung, bờ môi run rẩy:
- Sư thúc... Là gia gia, hắn đến rồi!
- Gia gia ngươi?
Trương Huyền sững sờ:
- Bạch Diệp trưởng lão?
Một trong tam đại trưởng lão của Lăng Vân Kiếm Các, cường giả đỉnh phong chân chính!
Cái tên này, làm sao chạy tới?
Chẳng lẽ trước đó diễn không tốt... Đối phương còn muốn thu bản thân làm đệ tử, thậm chí đích thân đến?
Hẳn là như vậy!
Dù sao tới Lăng Vân Kiếm Các mới một ngày, hắn vẫn luôn rất biết điều, không có làm chuyện khác người gì! Hẳn là sẽ không bị nghi ngờ.
- Vâng!
Bạch Nguyễn Khanh gật đầu.
- Hắn tới là muốn nhận ta làm đệ tử, như vậy... Một lát nữa, ngươi giả bộ như giảng giải kiếm pháp cho ta, thuận tiện dạy dỗ ta một hồi, nói kiếm pháp ta làm sao yếu như vậy, phụ lòng gia gia ngươi tín nhiệm...
Trương Huyền nhìn qua.
- Cái này...
Bạch Nguyễn Khanh rầu rĩ.
Giả vờ giả vịt, nàng không am hiểu a!
- Cứ làm như thế, nếu không ta không truyền thụ ngươi kiếm thuật...
Trương Huyền nói.
- Được rồi...
Bạch Nguyễn Khanh đành phải đáp ứng.
Không có cách nào... Kiếm thuật của đối phương thực quá đáng sợ, chỉ học hai chiêu, hơn nữa còn là nông cạn nhất, liền để nàng cùng hạch tâm đệ nhất đánh thành hoà nhau, học nhiều một ít, rốt cục mạnh đến mức nào, ai cũng không biết!
Loại cơ hội này, tuyệt không thể từ bỏ.
...
Bên này thảo luận, Bạch Phong tiến lên một bước, lấy ra lệnh bài trong tay.
- Làm sao? Không nói lời nào, cho rằng lấy ra cái lệnh bài, liền có thể vào cửa?
Tào Thành Lập nhíu mày.
Vừa bị thiếu gia liên tục tát hai lần, bản thân còn có chút tức giận, hai người này làm gì, cứ thế chạy tới?
Hỏi thân phận cũng không nói, cái phá lệnh bài kia, ở đây khoe khoang... Có gì có thể khoe khoang?
- Ta là trưởng lão Lăng Vân Kiếm Các... Đến tìm thiếu gia của ngươi Trương Huyền!
Thấy đối phương không nhận ra lệnh bài trưởng lão, Bạch Diệp trưởng lão cũng không tức giận, thản nhiên nói.
Đối phương vừa tới Kiếm Các một ngày, chưa thấy qua lệnh bài trưởng lão cao cấp như vậy, có thể thông cảm được.
- Trưởng lão?
Tào Thành Lập giật nảy mình, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng khom người:
- Mời vào bên trong...
Hắn không giống Tôn Cường.
Thân là sơn tặc, trải qua bao nhiêu lần sinh tử, biết trưởng lão Lăng Vân Kiếm Các đáng sợ!
Thật muốn động thủ, chết cũng không biết chết như thế nào!
Trang bức...
Vẫn là thôi đi!
Có thể còn sống, có nữ nhân, khẳng định mạnh hơn chết nhiều.
Bạch Diệp trưởng lão gật đầu, vừa định qua cửa, chỉ thấy quản gia trước mắt ngăn đường đi:
- Đúng rồi... Hai vị chờ một lát, thiếu gia nhà chúng ta có quy định, thời điểm qua cửa, không thể dùng chân trái, cũng không thể dùng chân phải... Mong được tha thứ!
Nói xong đi đầu nhảy vào.
- Cái này...
Bạch Diệp trưởng lão cùng Bạch Phong hai mặt nhìn nhau.
Còn có người có quy định kỳ hoa như vậy?
- Thiên tài đều có chút quái dị, có lẽ là thật...
Bạch Phong gật đầu.
Năm đó Quỷ Kiếm tính cách cực kỳ quái dị, hiện tại Trương Huyền này, có thể lĩnh ngộ “Thần chi kiếm ý”, tính cách quái đản một ít, cũng có thể thông cảm được.
Phù phù! Phù phù!
Hai người nhảy vào sân.
Vừa tới, muốn hỏi Trương Huyền ở nơi nào một chút, liền nghe một tiếng quát tháo vang lên.
- Ngươi làm sao đần như vậy? Bộ kiếm pháp cơ sở này, ta nói thời gian dài như vậy, ngươi một chút cũng không học được... Loại trình độ này, còn muốn để gia gia ta thu ngươi làm đệ tử, nằm mơ!
Bành!
Lời còn chưa dứt, cửa phòng mở ra, một nữ hài nổi giận đùng đùng đi ra.
Đi theo phía sau là một thanh niên, đầu cúi xuống, vẻ mặt xấu hổ.
- ...
Bạch Diệp trưởng lão cùng Bạch Phong trưởng lão nhìn nhau...
Con mẹ nó!
Lại huyên náo một màn này?
- Gia gia, Phong lão, sao các ngươi lại tới?
Ngay thời điểm nghi ngờ, Bạch Nguyễn Khanh giống như vừa nhìn thấy bọn họ, tràn đầy kinh ngạc đi tới.
- Chúng ta tới...
Bạch Diệp trưởng lão chần chờ một chút, vừa định nói ra mục đích, lại nghe được cháu gái nói:
- Gia gia, ngươi tới vừa vặn, vị này chính là Trương Huyền bán ta dược vật, kiếm pháp thực sự quá kém... Ta đã dạy thời gian dài như vậy, ngay cả kiếm chiêu cơ sở nhất cũng không có học được...
Trong mắt Bạch Nguyễn Khanh mang theo chỉ tiếc mài sắt không nên kim:
- Nhanh lên một chút, vừa rồi ta dạy cho ngươi kiếm pháp, thi triển cho gia gia nhìn một chút! Gia gia của ta chính là một trong tam đại trưởng lão Bạch Diệp trưởng lão, ngươi không phải muốn bái hắn làm sư ư? Đã như vậy, còn không động tác nhanh lên một chút!
- Vâng!
Trương Huyền xấu hổ, cầm lấy trường kiếm, ở trên không trung vẽ hai cái.
Động tác rất xấu, cũng không có kiếm khí, thậm chí ngay cả kiếm chiêu cũng không bằng.
- ...
Bạch Diệp trưởng lão lần nữa nhìn về phía Bạch Phong.
Chúng ta... Giống như thằng ngốc như vậy?
Muốn lừa gạt, cũng phải diễn thật một chút a!
- Được rồi, gia gia ngươi nhìn, hắn ngốc như vậy, thực sự không xứng làm học sinh của ngươi, nếu không cứ tính như vậy... Tuy ân cứu mạng nhất định phải báo... nhưng cho ít tiền là được rồi!
Thấy gia gia cùng Phong lão đều không có nói chuyện, giống như khiếp sợ, Bạch Nguyễn Khanh còn tưởng kỹ xảo của mình qua ải, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thuật lại một lần.
- Ngốc?
- Không xứng?
Bạch Diệp trưởng lão sặc nước bọt ho khan.
Không biết thực lực chân thực của Trương Huyền này, ngược lại cũng thôi!
Vừa bị một đạo kiếm khí tán dật cắt đầu, ngay cả lực đánh trả cũng không có... Nói người ta không xứng...
May mắn không có khe nứt, nếu không, khẳng định muốn chui vào!
- Đúng vậy, ta rất ngốc, kiếm pháp thật không học được... phụ trưởng lão ưu ái...
Trương Huyền vội vàng gật đầu, biểu lộ trên mặt thoạt nhìn tràn đầy khát vọng, lại có chút tự ti, nội tâm có tức giận, nhưng lại biết tình huống bản thân, không dám nói nhiều...
Hiện ra tình cảm phong phú, tràn đầy phong cách chủ nghĩa hiện đại.
Bạch Diệp trưởng lão cùng Bạch Phong sắp ra nội thương.
Làm cái gì a!
Đại ca, không nghĩ tới ngươi không chỉ kiếm thuật cao minh, còn là diễn viên xuất sắc...
Vua màn ảnh, xứng!
- Kiếm pháp của ngươi thật rất yếu mà nói, quả thực không thể nhận làm đệ tử!
Nhẫn nhịn một hồi lâu, Bạch Diệp trưởng lão mở miệng:
- Bất quá... Kiếm pháp được xưng vạn binh chi vương, có tác dụng không thể thay thế, nếu như ngươi bái ta làm thầy, có thể từ cơ sở bắt đầu truyền thụ... Rất nhanh, bảo đảm để kiếm thuật của ngươi trở nên giống như Nguyễn Khanh...
- Cái này...
Không nghĩ tới giả làm như vậy, đối phương còn muốn thu làm đệ tử, Trương Huyền im lặng, vội vàng xua tay:
- Không cần, ta đần như vậy, khẳng định không học được... Không muốn phụ lòng trưởng lão ưu ái!
- Không có gì... Ngươi có ân cứu mạng, báo đáp ngươi, là nên...
Thấy hắn một mực không thừa nhận, Bạch Diệp trưởng lão đè nén tâm sắp sụp đổ, nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn học những binh khí khác, không muốn học kiếm?
Nghe được đối phương tìm ra lý do thích hợp như vậy, ánh mắt Trương Huyền sáng lên, vội vàng gật đầu:
- Đúng vậy a, ta đối với kiếm, không quá cảm thấy hứng thú, mà là... Muốn học đao pháp!
- Đao?
Bạch Diệp trưởng lão cùng Bạch Phong nhìn nhau, tất cả đều sững sờ.
Ngươi một gia hỏa lĩnh ngộ “Thần chi kiếm ý”, nói muốn học đao...
Mặt không đỏ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận