Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Khiêu khích ly gián

- Ta đột nhiên nhớ tới một việc, ngươi chuyển cáo cho Bột Tân!
Bắt chước thanh âm và khí chất của đối phương, Trương Huyền nhìn qua.
- Đại thống lĩnh dặn dò là được!
Dị Linh tộc hắc giáp vội vàng khom người.
- Đưa lỗ tai tới, chuyện này không thể để cho người biết được...
Trương Huyền nhướng mày nói.
- Vâng...
Dị Linh tộc hắc giáp tràn đầy nghi ngờ, vì sao đối phương không truyền âm, suy nghĩ một chút, vẫn đi tới trước mặt, đầu lâu sát lại, không dám nâng lên. Nơi này là đại bản doanh của bọn họ, nằm mơ cũng không dám nghĩ vị trước mắt này là giả.
- Là như vậy...
Trương Huyền hạ giọng, mới nói ba chữ, trước mắt hiện lên một đạo hàn mang.
Dị Linh tộc hắc giáp mới vừa cảm thấy nguy hiểm, tinh thần liền rời thân thể, đầu lâu rơi trên mặt đất.
Hữu tâm tính vô tâm, lại thêm Yêu Dị Huyền Đao, cho dù người này đạt đến Bất Hủ cảnh, cũng bị thuấn sát tại chỗ.
Đương nhiên, cũng là bởi vì đối phương chỉ có Bất Hủ cảnh sơ kỳ, mạnh hơn một chút, liền không dễ dàng như vậy.
Thu thi thể tên này vào trữ vật giới chỉ, loại bỏ tất cả dấu vết, biến thành bộ dáng của đối phương.
Vừa rồi thời điểm chiến đấu, hắn liền phong cấm không gian bốn phía, cho dù có người dò xét, cũng khó có thể phát giác.
Ngụy trang thành Dị Linh tộc hắc giáp, Trương Huyền sải bước đi đến doanh trướng. Vừa tới trước cửa, hai vị binh sĩ, giơ lên trường thương chặn lại đường đi.
- Láo xược! Ta đại biểu đại thống lĩnh của chúng ta đến, còn không mau đi bẩm báo!
Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, trong mắt mang theo uy nghiêm. Một hộ vệ chần chờ một chút, xoay người đi vào lều vải, một lát sau vẫy tay nói:
- Mời!
Trương Huyền hừ một tiếng, theo ở phía sau đi vào.
Cái doanh trướng này giống như cái vừa rồi, bên trong cũng ngồi mười mấy cường giả Bất Hủ cảnh, Dị Linh tộc ở giữa khí tức so với đại thống lĩnh cũng không kém chút nào, hẳn là Bột Tân trong miệng đối phương nói.
- Ô Mộc đồng ý điều kiện của ta?
Bột Tân thấy hắn lần nữa đi vào, mí mắt khẽ nhấc.
- Đại thống lĩnh đồng ý, có điều có chút chi tiết, muốn cùng ngươi ngay mặt hiệp thương!
Trương Huyền gật đầu.
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, xem ra Ô Mộc cũng không có quật cường như trong truyền thuyết!
Nghe được đồng ý, Bột Tân dường như cũng không ngờ tới, ngay sau đó cười ha ha:
- Hiệp thương ở đâu?
- Việc quan hệ hai nhà liên minh, cần cẩn thận, ngay ở khe núi chính giữa hai đại trướng, nếu như ngươi không có ý kiến, mời ở sau nửa canh giờ đi tới, đại thống lĩnh nhà ta sẽ chờ ở nơi đó!
Trương Huyền nói.
Vừa rồi thời điểm tới, nhìn thấy giữa hai lều vải có một khe núi, địa phương không lớn.
- Tốt!
Bột Tân gật đầu.
- Cáo từ!
Trương Huyền lui ra ngoài, vừa mới rời khỏi, một Dị Linh tộc trong lều vải đứng dậy, vội vàng ôm quyền.
- Đại thống lĩnh, Ô Mộc từ trước tới nay gian xảo, lần này đột nhiên nói như vậy, ta sợ có bẫy!
- Đúng vậy, tên này hẹn ngươi ra ngoài, sợ có mai phục!
Lại có người nói.
- Muốn mai phục ta, không dễ dàng như vậy! Lại nói, khoảng cách gần như vậy, các ngươi đều ở đây, chắc hẳn hắn cũng không dám phá hủy tình hình tốt đẹp vừa mới liên minh!
Bột Tân hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường thương, xé rách không gian bốn phía.
- Bất quá tâm phòng bị người không thể không có, một lát nữa các ngươi phân tán ở bốn phía, một khi phát hiện có vấn đề, liền lập tức xông lại!
- Vâng!
Mọi người đồng thời gật đầu.
...
Rời khỏi doanh trướng của đối phương, Trương Huyền quay trở về, chỉ chốc lát trở lại đại trướng trước đó.
- Bẩm báo đại thống lĩnh, ta nói sự tình tỷ thí của ngươi với Bột Tân, hắn, hắn...
Vẻ mặt Trương Huyền xấu hổ, dường như không tiện nói ra.
- Cứ nói đừng ngại!
Đại thống lĩnh nói.
- Vâng... Hắn nói, thực lực của ngươi, không xứng tới động thủ, thật dám đi qua, biết làm ngươi... Quỳ xuống cầu xin tha thứ!
Bờ môi Trương Huyền run rẩy.
- Quỳ xuống cầu xin tha thứ? Khẩu khí thật lớn! Vậy để ta xem một chút, đến cùng có dạng thực lực gì, để cho ta cầu xin tha thứ!
Rầm!
Đại thống lĩnh Ô Mộc đứng dậy, bốn phía thân thể tựa như có gió lốc vây quanh, đôi mắt mang theo ngọn lửa tức giận.
- Hắn hẹn đại thống lĩnh sau nửa canh giờ, ở trong khe núi quyết đấu...
Trương Huyền tiếp tục nói.
- Tốt, ta sẽ như ước nguyện của hắn!
Ô Mộc run trường đao trong tay lên, phát ra thanh âm nghẹn ngào.
- Đại thống lĩnh, Bột Tân dám ăn nói ngông cuồng như thế, lại không kiêng nể gì cả, ta sợ có bẫy!
Một Dị Linh tộc đứng dậy.
- Đúng vậy, đại nhân nhất định phải cẩn thận!
Cũng có người đứng lên.
- Ừm, trước đó ta hẹn tên này, phòng thủ mà không chiến, lần này dám to gan như thế, chỉ sợ không có đơn giản như vậy, Hòa Mộc, Khuê Ly, hai người các ngươi đi xem khe núi kia một chút, nghiêm ngặt theo dõi, có động tĩnh gì lập tức trở về bẩm báo!
Ô Mộc khoát tay áo.
- Vâng!
- Vâng!
Hai Dị Linh tộc vội vã đi ra ngoài.
- Ta quen thuộc khe núi kia, ta đi cùng với bọn họ!
Trương Huyền vội vàng ôm quyền.
- Đi đi!
Ô Mộc xua tay.
Trương Huyền xoay người đi ra, vội vã đuổi theo.
- Hai vị chờ ta một chút, ta quen thuộc khe núi kia, mang các ngươi đi tới...
Hai Dị Linh tộc gật đầu, ba người che lấp khí tức, lặng lẽ tiến lên, chỉ chốc lát liền đi tới khe núi.
- Hai vị tốt nhất phân tán giấu kỹ, nếu như bọn họ có hoạt động mà nói, cũng có thể có chỗ đề phòng...
Trương Huyền dặn dò.
Hai người cảm thấy có lý, vừa mới quay người tìm kiếm chỗ ẩn thân thích hợp, thân thể đồng thời nhoáng một cái, ngã trên mặt đất.
Một cái bị Long Cốt Thần Thương đâm thủng trái tim, một cái bị Yêu Dị Huyền Đao chém xuống đầu lâu.
Chém giết xong hai người, Trương Huyền lấy đi thi thể, thân thể nhoáng một cái, biến thành bộ dáng của Bột Tân, thẳng tắp bay về doanh trướng. Còn chưa tới trước mặt, tiếng cười liền vang lên.
- Ô Mộc, không dám nghênh chiến cứ việc nói thẳng, phái người đánh lén ta, đây chính là kết quả của bọn họ...
Phần phật!
Tiếng nói kết thúc, vẫy tay một cái, ba thi thể thẳng tắp bay về phía doanh trướng, mà bản thân thì xoay người rời đi.
Đám người Ô Mộc lao ra lều vải, nhìn ba thi thể nằm dưới đất, chính là Hòa Mộc, Khuê Ly cùng Dị Linh tộc hắc giáp vừa rồi phái ra, tức giận đến sắp nổ tung. Đã liên minh, tên này lại trắng trợn tàn sát thuộc hạ của hắn, quả thực khinh người quá đáng.
- Bột Tân, không giết ngươi, ta liền không gọi Ô Mộc!
Ô Mộc quát to một tiếng, cũng nhịn không được nữa, thẳng tắp vọt tới doanh trướng của đối phương.
Phía sau hắn rất nhiều Dị Linh tộc hắc giáp nhìn thấy đồng bạn bị giết, cũng từng cái lên cơn giận dữ, không kìm nén được đi theo sát.
Doanh trướng đối diện đang phỏng đoán, mục đích Ô Mộc hẹn đến cùng là cái gì, liền cảm thấy một cỗ khí tức to lớn hạ xuống, ngay sau đó đao khí huy hoàng lăng không, chém lều vải thành hai khúc.
Hô hô hô!
Mọi người vội vàng bay lên, nhìn thấy Ô Mộc cầm đao đứng lơ lửng trên không, Bột Tân nhíu mày:
- Ô Mộc, ngươi muốn làm gì? Nổi điên làm gì!
Không phải đồng ý điều kiện của mình sao? Tại sao lại đột nhiên xông lại, biểu lộ như muốn giết người?
- Bớt giả ngu cho ta, có bản lĩnh liền để ta xem một chút, đến cùng có dạng thực lực gì...
Ô Mộc chẳng muốn nói nhiều, trường đao run lên, thẳng tắp bổ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận