Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Xích Ngạch Bạch Hổ

Bộ phận cường đại nhất của Thánh thú chính là hàm răng cùng móng vuốt, lấy hai thứ này đi, còn lại giá trị liền thấp.
Bất quá biết thực lực của thanh niên, mọi người không dám nói nhiều, tất cả đều gật đầu.
Chỉ chốc lát, xác sói to lớn bị giải phẫu sạch sẽ.
Trên người Trương Huyền có rất nhiều bảo vật, mặc dù Kim Diện Khung Lang không yếu, nhưng còn không vào mắt, lại nói đối phương vất vả giết chết, cùng hắn quan hệ không lớn, thân là Danh Sư, còn không làm được sự tình đoạt bảo vật của người.
Nhìn phân phối xác sói, cũng coi như nhìn ra một ít môn đạo.
Vốn cho rằng những người này biết nhau, sau khi đi vào di tích không tách ra, hiện tại xem ra, cũng không phải như vậy.
Mấy người bọn hắn rõ ràng đề phòng lẫn nhau, ở trên phân phối cũng tận tranh thủ thêm lợi ích, thoạt nhìn là đoàn thể, thực tế ngoài hợp mà trong xa.
- Vị bằng hữu này, nhìn ngươi một thân một mình, không bằng gia nhập chúng ta, phạm vi di tích rộng lớn, không biết có bao nhiêu cao thủ cùng Thánh thú, một mình đi lại, nguy hiểm không cần phải nói, coi như nhận được đồ tốt, sợ cũng không có năng lực cầm tới!
Chia xong đồ vật, thanh niên cầm đầu nhìn qua.
- Mọi người đi cùng nhau, có thể chiếu ứng lẫn nhau!
- Không nói cái khác, như Kim Diện Khung Lang, loại Thánh thú cấp bậc này, Danh Sư đại lục hầu như tuyệt tích, tìm cũng không tìm được, một khi gặp, sẽ không phải là đối thủ, đừng nói da lông cùng thi thể, khả năng ngay cả một cái lông sói cũng không chiếm được!
Mấy người khác cũng gật đầu nói.
Mặc dù mọi người cùng một chỗ, phân phối lên, khả năng chỉ có thể cầm tới cực ít, nhưng không chịu nổi bảo bối nhiều!
Một người không chiếm được không nói, ngộ nhỡ bị người cướp, chết cũng không biết chết như thế nào.
Bên ngoài có Danh Sư đường tọa trấn, tu luyện giả không dám quá mức vi phạm quy củ, nhưng đây là di tích, Thánh thú không biết bao nhiêu, tùy tiện giết mấy người, xử lý sạch thi thể, ai biết chuyện gì xảy ra?
Nơi này không có bất kỳ quy tắc nào khác, có chỉ là điểm mấu chốt cùng nhân tính.
Danh Sư có thể giữ vững điểm mấu chốt, Dị Linh tộc thì sao? Tán tu khác thì sao?
Trương Huyền gật đầu:
- Được!
Dù sao không có phương vị, không bằng đi cùng đám người này, cũng có thể che giấu tung tích, không cho người ngoài nghi ngờ.
- Tại hạ Mộc Tiêu, tu luyện giả Mộc gia!
Thấy hắn đồng ý, thanh niên cầm đầu đứng dậy, mang theo một cỗ ngạo khí.
Trương Huyền giật mình, nguyên lai là cao thủ Mộc gia.
Loại thực lực này, phỏng chừng cũng là át chủ bài của bọn hắn, trước đó chưa từng nghe qua.
Trương Huyền ôm quyền:
- Tại hạ Huyền Chương, tán tu!
- Nguyên lai là Huyền huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Mộc Tiêu khách sáo nói.
Mấy người còn lại cũng tự giới thiệu, bảy người, có sáu vị là đệ tử thế lực lớn đi ra, chỉ có một vị là tán tu.
- Lên đường đi!
Kết minh xong xuôi, Mộc Tiêu nói một tiếng, mọi người đồng loạt tiến lên.
Thấy phương hướng bọn họ đi lại, cùng vừa rồi mình muốn đi nhất trí, Trương Huyền chẳng muốn nói nhiều, theo sát ở sau lưng.
Liên tục đi hai canh giờ, trong lúc đó gặp ba Thánh thú có thể so với Kim Diện Khung Lang, không muốn bại lộ năng lực vượt cấp khiêu chiến, Trương Huyền một mực xuất công không xuất lực, đánh đấm giả bộ cho có khí thế.
Vốn thấy hắn một mình đi lại cũng vô sự, còn tưởng rằng có vô số bảo vật cùng thủ đoạn, giờ phút này thấy thực lực bình thường, mọi người tất cả đều không còn hứng thú, thái độ cũng không nhiệt tình giống như trước.
- Ngươi không có ra lực gì, con Thánh thú này không có phần của ngươi, chờ sau này gặp được thích hợp lại nói!
Chia cắt con Thánh thú thứ ba, Mộc Tiêu nói.
- Còn tưởng rằng sẽ có thủ đoạn lợi hại gì, tán tu chính là tán tu a!
- Giết chết con Thánh thú này, hắn hầu như không có giúp đỡ, chia làm gì!
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Đối với mấy lời nói này, Trương Huyền không thèm để ý, mà nhìn về phương hướng vừa rồi Thánh thú xuất hiện, con mắt càng ngày càng sáng.
Liên tục gặp phải ba con Thánh thú, đều là từ phía trước chạy đến, phương hướng nhất trí, đã như vậy... phương vị của Khổng miếu, có thể ngay ở phía trước hay không?
Nghĩ đến cái này, Trương Huyền không chần chừ, đang muốn thoát ly đội ngũ, một mình tiến lên, lần nữa nghe được sơn lâm xuất hiện thanh âm sột soạt.
Ngẩng đầu nhìn lại, một con Xích Ngạch Bạch Hổ xuất hiện ở phía trước.
Con Thánh thú này nắm giữ thực lực Tâm Huyết Lai Triều đại viên mãn, vừa xuất hiện, liền hiển lộ ra uy áp mạnh mẽ, cho người ta một loại cảm giác hoảng sợ.
- Mọi người đề phòng!
Mộc Tiêu biến sắc, vội vàng hét lớn.
Rầm!
Mọi người cũng coi như có quá nhiều lần kinh nghiệm chiến đấu, nghe hắn chỉ huy, đồng loạt đứng vào vị trí, từng cái tay cầm vũ khí, thần thái ngưng trọng.
Rống!
Thấy có người ngăn cản, Xích Ngạch Bạch Hổ nhất thời giận dữ, gào thét một tiếng, lao đến.
Vừa động thủ, đại gia hỏa này đã hiển lộ ra lực lượng kinh người, móng vuốt ép xuống, không khí phát ra thanh âm nghẹn ngào, còn không cận thân, từng đạo sóng khí liền như lợi kiếm, bổ về phía Mộc Tiêu.
- Thanh Mộc thuẫn!
Đồng tử của Mộc Tiêu co rụt lại, lại không để ý tới cứu viện, một cái mộc thuẫn hình tròn xuất hiện ở phía trước. Chính là bảo vật của Mộc gia.
Tạch tạch!
Mặc dù bảo vật này trân quý, nhưng Xích Ngạch Bạch Hổ quá mạnh, móng vuốt như gió, bỗng nhiên vạch một cái, liền xuất hiện vết rách.
Phốc!
Mộc Tiêu ngăn cản không nổi, máu tươi phun mạnh, bay ngược ra.
- Đồng loạt ra tay...
Biết không động thủ, có khả năng đều chết ở chỗ này, người ở trên không trung liền hô lên.
Nhận được mệnh lệnh, những người khác đồng loạt tấn công.
Đủ loại vũ khí bay lượn ở trên trời, khí mang tung hoành, có điều ngay cả da lông của đối phương cũng không có đâm thủng.
Rống!
Xích Ngạch Bạch Hổ quát to một tiếng, thân thể khổng lồ bỗng nhiên xoay một cái.
Vũ khí của mấy người, tất cả đều bị đánh rơi trên mặt đất, từng cái bay ngược ra, bị trọng thương.
Mọi người liên hợp, lại đều không ngăn cản nổi. Không hổ là Thánh thú tu vi Tâm Huyết Lai Triều cảnh đỉnh phong, đáng sợ!
- Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?
Nhìn thấy dùng hết toàn lực, ngay cả da lông của đối phương cũng đâm không thủng, đám người Mộc Tiêu cười khổ, biết khả năng lần này thật sẽ chết ở đây.
Sớm biết liền không vào sâu như vậy.
Ngay thời điểm mọi người cảm thấy lần này hẳn phải chết không nghi ngờ, chỉ thấy thanh niên vừa rồi một mực đánh xì dầu, từ đằng sau đám người đi ra.
- Nơi này không thể phi hành, bước đi mà nói tốc độ lại quá chậm, vừa vặn ngươi xuất hiện... Đã có duyên phận như vậy, liền cho ngươi một cơ hội, làm thú sủng của ta!
Đi tới trước mặt Xích Ngạch Bạch Hổ, “Huyền Chương” thản nhiên nói.
- Rống? ? ?
Xích Ngạch Bạch Hổ bối rối.
Cái tên này đầu óc không có vấn đề chứ?
Còn cho ta một cơ hội, để ta làm thú sủng...
Những người khác cũng ngây người.
Vừa rồi gặp được Thánh thú tu vi Kim Thân cảnh, cũng không có ra cái lực gì, giờ phút này muốn thu Thánh thú Tâm Huyết Lai Triều đại viên mãn làm thú sủng...
Thuần Thú sư thu thú sủng, bình thường cần bồi dưỡng tình cảm nhiều năm, mới có thể ký kết khế ước, di tích Khổng miếu không biết có thể mở ra bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ không có mấy năm.
Không nói thực lực, chỉ nói thời gian là không thể nào!
Nguyên nhân chính là như vậy, bọn họ nhìn thấy liền trực tiếp vây công chém giết, còn chưa hề nghĩ tới có cơ hội thuần phục một con trở về.
Cái tên này, thực lực chỉ có tu vi Kim Thân cảnh, dám nói lời này, thật không sợ bị một bàn tay đập chết?
Ánh mắt mọi người nghi hoặc còn không có kết thúc, quả nhiên thấy Bạch Hổ gào lên một tiếng, móng vuốt chụp tới đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận