Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đánh thành bánh quai chèo

Người tu luyện liên tục thi triển công kích sẽ mệt bở hơi tai, không có khí lực, huống chi là khôi lỗi!
Trong cơ thể thứ này có Tụ Linh trận, dựa vào linh khí hoặc là linh thạch để vận chuyển. Nếu như tiêu hao quá lớn thì cũng sẽ mất đi năng lượng mà ngừng vận chuyển.
Khó trách đám người Ngọc Phi Nhi lại nói, trước đó có hơn hai mươi đầu khôi lỗi liên hợp tiến công các nàng. Về sau đều rời đi, hóa ra liên tục công kích màn ánh sáng làm cho bọn hắn tiêu hao sạch năng lượng. Vì vậy mới tới đây tiến hành bổ sung.
- Linh mạch trong lòng đất này hội tụ linh khí trong hơn ngàn cây số chung quanh, dùng để bổ sung năng lượng quả thực rất nhanh, thế nhưng. . . Cũng không có khả năng dễ dàng khiến cho khôi lỗi triệt để khôi phục như thế. . . Trái tim này có gì đó kỳ quái!
Khôi lỗi hấp thu năng lượng, duy trì vận chuyển, giống như người tu luyện hao hết lực lượng khôi phục lại vậy. Cũng cần thời gian tích lũy.
Chuyện chỉ trong mấy hơi thở đã triệt để khôi phục xong xuôi, thực sự quá mức quỷ dị.
Xem ra, tất nhiên có quan hệ với trái tim này.
Trong nước sông duy trì linh khí lại có chứa đựng một khỏa trái tim ngập sát lục chi khí, Trương Huyền càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, từ trên sống lưng toát ra mồ hôi lạnh.
Thực sự quá quỷ dị!
Cô cô cô cục cục!
Trong lúc đang nghi hoặc thì lại một Dị Linh tộc đi tới, nương theo trái tim nhúc nhích, tên này cũng khôi phục lại khí lực, tinh khí.
- Nguy rồi...
Nhìn thấy khôi lỗi đi tới liên tiếp khôi phục thể lực, trong lòng Trương Huyền lập tức cảm thấy nặng nề.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, những khôi lỗi này sẽ rất nhanh khôi phục lại. Đến lúc đó lại đi công kích đám người Ngọc Phi Nhi, đám người các nàng hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ!
- Nhất định phải cứu bọn họ ra trước khi đám khôi lỗi này hoàn toàn khôi phục thể lực, trực tiếp chạy trốn!
Xiết chặt nắm tay.
Đám người kia, toàn bộ đều ở đây để khôi phục thể lực, đây là một cơ hội tốt, một khi bỏ lỡ. Chờ tới khi toàn bộ bọn hắn quay lại, khi đó còn muốn cứu người sex không khả năng!
- Thế nhưng. . . coi như nhiều khôi lỗi như vậy vắng mặt thì bên kia vẫn có hai người ở lại, ta cũng không chiến thắng nổi...
Coi như chỗ kia chỉ có hai đầu thì cũng không phải là số lượng mà hắn có thể chống lại. Lại nói, một khi chiến đấu, tất nhiên sẽ gây ra năng lượng ba động, chỉ sợ còn chưa có chạy trốn thì đã bị các khôi lỗi khác kia vây quanh. Đến lúc đó, coi như muốn chạy trốn, cũng không thể ra sức được.
Hắn có thể chém giết đầu khôi lỗi trước đó là bởi vì có Lạc Thất Thất phối hợp, còn mượn bảo vật luyện khí như Hồng Viêm đỉnh. Hiện tại tiểu Thất và thứ này đều vắng mặt, muốn giết hai đầu. . . Hầu như là không có cách nào làm được a!
Nói cho cùng, thực lực của hắn vẫn quá thấp.
- Đúng rồi, có thể làm như vậy...
Xoa xoa mi tâm, đang không biết nên làm sao bây giờ thì đột nhiên tinh thần khẽ động, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
Cẩn thận cân nhắc một lần, hai mắt càng ngày càng sáng, tinh thần khẽ động, trực tiếp bay về chỗ cũ. Một lát sau, hắn một lần nữa bay trở về.
Lần này, đồng thời hắn cũng không có đi tới tế đàn chỗ đám người Ngọc Phi Nhi đang ở mà là tìm một nơi không có khôi lỗi rồi dừng lại, tinh thần khẽ động, phân thân xuất hiện ở trước mắt hắn.
Vừa rồi trở về hắn đã dùng giới chỉ trữ vật kéo phân thân đi qua đây.
Ngay sau đó tinh thần lần nữa khẽ động, một thi thể cao lớn lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn, là đầu khôi lỗi trước đó hắn giết ở Địa Cung bên kia.
- Vu hồn nhập thể!
Hít sâu một hơi, Trương Huyền thấp giọng hô trong lòng.
Sưu sưu!
Vu hồn lập tức chui vào trên người khôi lỗi đang nằm dưới đất.
Những khôi lỗi này giống như Vô Hồn Kim Nhân lúc trước vậy, thuộc về luyện chế từ người sống, muốn dung hợp cũng không tính là quá khó khăn.
Chỉ là sát lục chi khí trong đó quá thịnh, cũng chỉ có Thiên Đạo Vu hồn như hắn mới có thể đi vào.
Đổi lại là Vu Hồn sư khác, chỉ sợ còn chưa tới gần thì đã bị đánh tan hồn phách, tử vong tại chỗ rồi.
Kẽo kẹt!
Hồn phách chui vào trong thân thể, khôi lỗi vốn đang nằm dưới đất lắc lư một cái, giãy dụa rồi đứng lên.
- Quả nhiên có thể thực hiện được...
Khẽ cười một tiếng, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vừa rồi hắn đang cân nhắc nên cứu người như thế nào thì đột nhiên nhớ tới bên trong giới chỉ trữ vật của hắn còn có cỗ thi thể này.
Mặc dù cỗ khôi lỗi này đã bị bổ đầu xuống, thế nhưng hẳn là có thể dung hợp linh hồn. Mà chỉ cần linh hồn phụ thể thì đã có thể hành động giống như trước đây, có lẽ sẽ có thể lừa gạt được đối phương, thừa cơ cứu người đi.
Khôi lỗi bị Vu hồn phụ thể, xoay người từ dưới đất nhặt lấy cái đầu, lại đặt ở trên cổ, lại nhìn quanh một vòng. Sau khi thích ứng một chút, phát hiện ra muốn đi lại hoàn toàn không có vấn đề, lúc này hắn mới mang theo vẻ mặt hưng phấn đi đến tế đàn.
Mới vừa đi vài bước thì phanh, đầu đã đâm vào trên một cái xà ngang cách đó không xa, đầu lăn ra thật xa.
Trương Huyền luống cuống tay chân chạy tới, lần nữa nhấc đầu lên, gắn lên trên cổ.
Vu hồn chui vào khôi lỗi quả thực khiến cho người ta nhìn không ra thật giả, khuyết điểm duy nhất chính là lúc trước hắn đã cắt bỏ đầu của đối phương. Cho nên cái đầu này có chút không ổn định, vừa đi một bước đã rơi mất.
- Đành phải giữ a...
Thấy đầu càng đi thì càng rung lắc, bất cứ lúc nào cũng sẽ để lộ ra manh mối. Hắn bất đắc dĩ xòe bàn tay ra, một tay đỡ lấy đầu, sau đó lại nhanh chân đi về phương hướng tế đàn.
Vừa rồi từ nơi ẩn nấp cho tới tế đàn đã không xa, không lâu sau hắn đã đến gần.
- Xong...
Đám người Ngọc Phi Nhi đang ngồi ở tại chỗ chờ mong Trương Huyền tới cứu người thì đã thấy một đầu khôi lỗi đang ôm đầu đi tới, vẻ mặt tất cả đều trầm xuống.
Hai đầu khôi lỗi luân phiên công kích đã khiến hco màn ánh sáng bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt toác. Nếu như lại có một đầu tới, nhất định sẽ không kiên trì nổi!
Chỉ là dáng dấp của khôi lỗi này có chút cổ quái, không nói tới việc đầu không đứng đắn mà lại còn dùng một cái tay để vịn, thoạt nhìn rấ tlaf quỷ dị.
Khôi lỗi nghiêng đầu rất nhanh đã tới gần, vỗ vỗ bả vai của hai đầu khôi lỗi đang tấn công.
Hai đầu đang tấn công ngừng lại, hai con mắt trợn trừng.
Rống!
Khôi lỗi nghiêng đầu chỉ về phía sau, ngay sau đó đám người Ngọc Phi Nhi đã thấy dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu chiếu rọi cách đó không xa có một đạo thân ảnh nhân loại đang rón rén đi tới bên này.
- Là. . . Trương sư!
Thấy rõ ràng bộ dáng của bóng người, tất cả mấy người đều rất là sốt ruột.
Bọn họ đã gặp kẻ ngốc, thế nhưng chưa từng thấy qua người ngốc như thế a.
Ngươi đã muốn cứu người, bất kể nói thế nào cũng phải che giấu dấu vết a!
Trực tiếp từ dưới bóng của Dạ Minh Châu đi tới gần, đây không phải là chờ bị phát hiện hay sao?
Mấu chốt nhất là, bị đầu khôi lỗi nghiêng đầu này phát hiện ra, còn không trốn đi, còn mang theo vẻ mặt ngốc nghếch đi tới, ngươi đang ngại chết không đủ nhanh hay sao?
Ngươi không phải đi cứu người, mà là đang đi chịu chết a!
Rống!
Suy nghĩ còn không có kết thúc thì hai đầu khôi lỗi cũng đã phát hiện ra Trương Huyền. Cả hai tức giận đến mức nổi giận rống một tiếng, một đầu trong đó bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, bỗng nhiên chạy qua chỗ hắn.
Đối mặt với công kích, Trương Huyền bị dọa đến mức biến sắc, vừa mới chạy trốn thì đã bị khí thế tập trung lại. Dù làm thế nào cũng không trốn được, bị một quyền của khôi lỗi đánh trúng đầu.
Phanh!
Khuôn mặt biến thành một tấm bánh rán, thân thể nặng nề ngã xuống trên mặt đất.
- Trương sư...
- Trương Huyền...
Không nghĩ tới người còn chưa đến gần thì đã bị đánh bể đầu, thân thể tất cả đám người Hình Viễn, Ngô Chấn run rẩy một cái, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Vừa rồi đối phương còn nói muốn đi qua cứu người, kết quả vừa mới lộ diện một cái đã bị đánh chết. . .
Không phải ngươi muốn tới cứu người, mà là đến tìm cái chết a?
- Ngươi không phải. . . lợi hại hay sao? Ta còn chưa có thắng đánh cược a, ngươi không thể chết...
Hai mắt Ngọc Phi Nhi ửng hồng, lên tiếng rống to.
Đây rốt cuộc là cái gì chứ!
Không phải ngươi bắt nạt ta rất dễ hay sao?
Làm sao vừa gặp khôi lỗi như thế, ngay cả một chiêu cũng không có chống lại thì đã bị đánh bể đầu, ngươi có thể mạnh mẽ hơn một chút hay không?
Tu luyện ở Hóa Thanh trì làm cho bản thân luyện thành thi thể, vốn nàng cho rằng đối phương sẽ trở nên thông minh hơn một chút. Kết quả, người còn chưa có cứu được thì đã bị đánh bể đầu?
Mấy người khổ sở, thương tâm, khôi lỗi dùng một quyền đánh nổ đầu Trương Huyền khẽ lắc đầu, không tiếp tục để ý tới gia hỏa đã chết mà lập tức xoay người quay trở về.
Còn chưa đi xa thì đã thấy khôi lỗi nghiêng đầu tiếp tục chỉ về phía sau hắn.
Khôi lỗi nhướng mày, vừa quay đầu, chỉ thấy tên vừa rồi, chẳng biết từ lúc nào đã một lần nữa đứng lên. Trên cổ mang theo cái đầu dẹt như là bánh, không ngừng lay động ở bên trong ánh sáng yếu ớt, mặc dù run run rẩy rẩy, thế nhưng vẫn đứng không ngã.
- A?
- Cái này...
Đám người Hình Viễn, Ngô Chấn đang đau lòng, tất cả đều há hốc miệng, mở to hai mắt ra nhìn.
Đầu đã dẹp thành như vậy, ngươi còn có thể đứng lên, ngươi. . . Chúng ta không có nhầm đó chứ?
- Hắn. . . Không chết?
Đôi mắt thanh tú của Ngọc Phi Nhi cũng trợn tròn, triệt để choáng váng.
- Chẳng lẽ. . . Lại là xác chết vùng dậy?
Môi đỏ run rẩy, nàng không nhịn được nói.
Trương sư này lần trước ở trong Hóa Thanh trì đã lừa dối qua một lần, thừa dịp nhóm người mình không chú ý mà lặng lẽ bò vào ao nước. Không phải lần này sẽ lại như thế, đầu bị đánh phát nổ. . . Lại còn xác chết vùng dậy rồi đứng lên a!
Xác chết vùng dậy một lần cũng đã làm cho người ta cảm thấy quái lạ, không rõ ràng cho lắm, thế mà lại liên tục hai lần. . .
Nhà ngươi mở cửa hàng xác chết vùng dậy hay sao?
- Rống?
Mọi người choáng váng, vẻ mặt khôi lỗi càng ngây ngốc, sau đó hắn cắn răng xoay người đi tới, đá ra một cước.
Một cước đạp tới, ngực Trương Huyền “Xác chết vùng dậy” lập tức xẹp đi, lần nữa bay ngược ra, mắt thấy không sống được nữa.
Thấy lần này đã giết chết không sai biệt lắm, lúc này khôi lỗi mới hài lòng gật đầu. Vừa mới chuyển thân muốn rời đi thì lại lần nữa nhìn thấy khôi lỗi có cái cổ xiêu vẹo dùng vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía sau.
Vội vàng xoay người, quả nhiên lại nhìn thấy bóng người ngực xẹp xuống lại lần nữa đứng lên, hai tay cắm ở trên lưng, giống như không có việc gì vậy.
- Ah ah ah...
Đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn đã khổ sở khó chịu nỗi, mỗi một người đều hung hăng bạt tai mình, cảm thấy có phải mình đã nhìn lầm hay không.
Cái này, con mẹ nó là tình huống gì đây?
Đầu biến thành bánh rán không chết thì cũng thôi đi, thế nhưng ngực đã biến thành trang giấy, còn có thể đứng lên. . . Ngươi đang chơi đùa chúng ta sao!
Hô!
Không nghĩ tới liên tục tiến công hai lần mà tên này chưa chết, khôi lỗi cũng tức giận oa oa kêu loạn. Lại một lần nữa chạy qua, quyền đấm cước đá một hồi.
Bản thân Trương Huyền đã bị trọng thương cho nên đâu còn chịu nổi nữa, lập tức bị đánh cho tới mức hoàn toàn thay đổi.
Đầu thiếu đi nửa bên, thân thể đã biến thành một tấm mỏng, xương đùi, xương tay cũng bị giẫm nát bấy.
Thấy tên này bị đạp thành thịt nát, lúc này khôi lỗi mới thở phào nhẹ nhõm, dùng vẻ mặt hài lòng lần nữa xoay người lại, đi về chỗ cũ.
Hắn còn chưa đi xa thì lại lần nữa nhìn thấy khôi lỗi nghiêng đầu chỉ về phía sau hắn.
Khôi lỗi này tức giận tới mức oa oa kêu loạn, hắn bỗng nhiên quay đầu, quả nhiên lại nhìn thấy bóng người bị đạp cho biến dạng chẳng biết từ lúc nào lại đứng thẳng lên, hai tay cắm ở trên lưng, bên trong đôi mắt chen chúc, ở chung một chỗ dường như có vẻ chế giễu.
- Ta, con mẹ nó...
- Đây quả thật là Trương sư hay sao?
- Con mẹ nó, đánh thế nào cũng không chết?
- Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?
Đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn, Ngô Chấn, Diệp Tiền càng ngây ngốc, tất cả đều cảm giác sắp phát điên rồi.
Khôi lỗi đã dùng nhiều tuyệt chiêu như vậy, mỗi một chiêu đều trí mạng. Đầu bị dánh nổ, nói là xác chết vùng dậy, hiện tại thân thể cũng đã vặn vẹo thành bánh quai chèo, lại không có một chút hình người nào. Thế mà vẫn còn có thể một lần nữa đứng lên, chỉ sợ cũng không phải đơn giản là xác chết vùng dậy như vậy a!
Ngươi đã gặp qua tình huống thi thể đã biến thành như vậy mà còn có thể đứng lên sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận