Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chạy trốn

Vừa rồi nhìn thấy đám người kia, lấy ra nhiều bảo vật Cổ Thánh như vậy, còn có chút nghi ngờ, có phải mình sai lầm hay không, tận mắt thấy tên này hiển lộ nguyên hình, mới hiểu được ở đâu là Chư Tử bách gia gì, mà chính là Dị Linh tộc!
Vụng trộm dò xét Ngột Thần, trước đó lại phỏng đoán như thế... Nói thật, từ trong tiềm thức, hắn còn có chút nghi ngờ Lạc Nhược Hi.
Trương Huyền hơi đỏ mặt, tràn đầy áy náy.
Đối phương không giữ lại chút nào tin tưởng mình, bất kể loại tin tức nào cũng tới cộng hưởng, Khổng sư thân bút cũng khinh thường chú ý... Mà bản thân lại nghi ngờ... Càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Nhìn thấy tên này biến trở về bộ dáng vốn có, Lạc Nhược Hi cùng Ngột Thần tựa hồ cũng sửng sốt một chút, khiếp sợ không thôi.
- Nếu là Dị Linh tộc, vậy ta liền không khách khí...
Xác nhận thân phận, chẳng muốn tiếp tục nói nhiều, Trương Huyền hét lớn một tiếng, trường thương lần nữa đâm nhanh tới.
Ba!
Thanh niên cao béo biến hóa ra chân thân, có thể thi triển ra toàn bộ lực lượng, sức chiến đấu cũng tăng cường không ít, nhưng so sánh với Trương Huyền cầm Long Cốt Thần Thương vẫn kém không biết bao nhiêu.
Rất nhanh liền bị đâm trúng bả vai, máu tươi chảy ròng.
Thanh niên gầy yếu cùng thanh niên da đen cũng bị hắn chèn ép, chật vật không chịu nổi, chính mình cũng không lo nổi.
- Nhanh lấy thiên phù...
Biết tiếp tục nữa, khẳng định sẽ bị kẻ trước mắt này chém giết toàn bộ, thanh niên gầy yếu nhịn không được nữa hét lớn một tiếng.
- Được!
Thanh niên trắng nõn đi tới trước mặt truyền thế thiên phù lên tiếng.
Giờ phút này hắn đang giao thủ với Lạc Nhược Hi. Nữ hài công kích không nhanh, cũng không mãnh liệt lắm, nhưng mỗi một kích đều bí mật mang theo uy thế làm cho không người nào có thể ngăn cản, liên tục mấy chiêu, thanh niên trắng nõn tiện tay run lên, vẻ mặt càng trắng hơn.
Tất cả mọi người là đỉnh phong nhất dưới Cổ Thánh, làm sao cũng không nghĩ đến, ba người trước mắt này một cái so với một cái kinh khủng.
Biết tiếp tục nữa, khẳng định sẽ bị đánh bại, thậm chí tử vong, cắn răng một cái, cổ tay thanh niên trắng nõn rung lên, một quyển sách bay ra.
Ầm ầm!
Thư tịch vừa xuất hiện, lập tức biến thành màn sân khấu che giấu cửu thiên, ánh sáng chiếu rọi, ngăn Lạc Nhược Hi ở bên ngoài.
- Cổ Thánh bút ký?
Nữ hài sầm mặt lại, đôi mi thanh tú nâng lên, bàn tay bỗng nhiên đè ép, nhất thời cảm thấy toàn bộ lực lượng bị màn sân khấu hấp thu, không đả thương được đối phương mảy may.
Cổ Thánh tự mình viết bút ký, ẩn chứa đại năng lượng, nửa bước Cổ Thánh cũng không thể phá vỡ, chớ nói chi là Đại Thánh.
- Hô!
Thanh niên trắng nõn thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn về phía truyền thế thiên phù, lấy ra một lệnh bài không lớn, nhẹ nhàng điểm một cái.
Ông!
Lệnh bài cùng màn ánh phong ấn sáng tiếp xúc, người sau lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tiêu tán.
Rầm!
Bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra, nắm thiên phù ở trong lòng bàn tay.
- Đi!
Nhận được đồ vật, thanh niên trắng nõn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói, lăng không trảo một cái, một ngọc phù xuất hiện, sau đó dùng sức bóp nát.
Phần phật!
Không gian xuất hiện vết nứt, cả người nháy mắt biến mất tại nguyên chỗ.
- Đi!
Thanh niên gầy yếu cùng thanh niên da đen cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo Dị Linh tộc hiện ra nguyên hình kia, đồng thời lấy ra ngọc phù bóp nát.
- Trốn chỗ nào...
Không nghĩ tới đối phương có loại thủ đoạn chạy trốn này, Trương Huyền vội vàng lao tới.
Ông!
Không gian bốn phía lập tức đọng lại.
Phong cấm chân giải có thể phong cấm không gian, ngọc phù của đối phương hẳn là một loại truyền tống trận, đã như vậy thì có thể niêm phong lại, không cách nào trốn đi.
Quả nhiên ba người đang xé ra không gian muốn tiến hành xuyên qua, thoáng cái bị định ở trên không trung, không chạy trốn được nữa.
- Mau nói, đám người Triệu Nhã ở chỗ nào?
Ánh mắt Trương Huyền như điện, tay cầm trường thương, toàn thân sát khí sôi trào.
- Triệu Nhã? Ngươi nói là Thuần Âm thể kia?
Thanh niên gầy yếu nói.
- Không sai!
Trường thương lăng không, Trương Huyền híp mắt lại.
- Muốn tìm các nàng, tới Khổng miếu thấy đi!
Thanh niên gầy yếu cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay chẳng biết lúc nào nhiều ra một linh phù, lần nữa bóp nát.
Rầm!
Một đạo kiếm mang phá không, thời gian nháy mắt đánh nát phong cấm không gian.
Ông!
Hiệu quả phong cấm biến mất, thân ảnh ba người phai mờ, muốn chạy trốn.
- Không nói, vậy thì chết...
Hai mắt Trương Huyền đỏ thẫm, trường thương run lên, thẳng tắp đâm tới ba người.
Vừa rồi hắn một mực hạ thủ lưu tình, mục đích là muốn từ trong miệng đối phương biết được tin tức đám người Triệu Nhã, giờ phút này nếu biết bị hắn bọn họ bắt đi, liền kìm nén không được, ý định một lần đánh giết!
Coi như ba người này rất mạnh, nhưng ở trước mặt hắn sử dụng Khổng sư tinh huyết cùng Long Cốt Thần Thương, vẫn không đỡ nổi một đòn.
Rầm!
Lực lượng trường thương sôi trào, đánh về phía trước.
- Hừ!
Thanh niên gầy yếu hừ nhẹ, đầu ngón tay điểm một cái, lại một đạo kiếm mang bắn tới.
Đang muốn dùng mũi thương ngăn cản, Trương Huyền cảm thấy thân thể xiết chặt, bị người lôi kéo nhanh chóng lui về phía sau.
Phần phật!
Chỗ kiếm mang đến, không gian biến mất, hóa thành dấu vết đen kịt.
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại, trên đầu tràn đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không phải bị kéo trở về, lần này chỉ sợ đã bị cắt thành hai nửa, thân tử đạo tiêu.
Hắn tránh thoát một đòn, mấy người thanh niên gầy yếu cũng bước vào vết nứt không gian, giống như thanh niên trắng nõn trước đó, biến mất không thấy gì nữa.
Vội vàng quay đầu, thấy Lạc Nhược Hi đứng ở cách đó không xa, đôi mi thanh tú nhíu lại, vẻ mặt âm u:
- Đây là Cổ Thánh lưu lại linh phù, ẩn chứa một phần mười lực lượng của Cổ Thánh... Ngươi không ngăn cản nổi!
- Một phần mười lực lượng của Cổ Thánh?
Khuôn mặt Trương Huyền tái đi.
Khó trách cường đại như vậy, lực lượng Cổ Thánh, dù chỉ có một phần mười, cũng không phải hắn hiện tại có thể chống lại.
- Ừm, không nghĩ tới bọn họ không chỉ có Cổ Thánh linh phù, ngay cả Độn Không phù cũng có!
Ngột Thần cũng đi tới, vẻ mặt phức tạp, dường như không biết nghĩ cái gì.
- Độn Không phù?
- Là Cổ Thánh am hiểu không gian, khắc hoạ ra một loại linh phù đặc thù, sau khi bóp nát, hiệu quả giống như truyền tống trận, tức thời di chuyển đến trăm vạn cây số! Đối phương có thứ này, chỉ sợ chuẩn bị rất lâu...
Lạc Nhược Hi giải thích.
- Chuyển dời người đến trăm vạn cây số?
Trương Huyền xiết chặt nắm đấm.
Sớm biết đối phương có thứ này, khẳng định vừa ra chiêu liền thống hạ sát thủ!
Chỉ cần huỷ bỏ tu vi đối phương, cho dù có thứ này, khẳng định cũng không cách nào sử dụng!
Dù sao coi như linh phù có thể độn không, tiến vào bên trong cũng sẽ giống như truyền tống trận, tu vi quá thấp, sẽ bị nghiền thành thịt nát.
- Hao tốn khí lực lớn như vậy, kết quả truyền thế thiên phù còn bị cướp đi...
Ngột Thần lắc đầu, vẻ mặt cười khổ.
- Không có gì, mặc kệ ai nhận được, khẳng định cũng phải đi vào Khổng miếu, chỉ cần ở nơi đó ôm cây đợi thỏ, sớm muộn cũng sẽ xuất hiện!
Lạc Nhược Hi lắc đầu.
Tuy bị cướp đi, có chút thất lạc, nhưng cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
- Không cần buồn lòng, tuy bọn họ chạy trốn, nhưng truyền thế thiên phù không có bị lấy đi!
Trương Huyền lắc đầu, dứt bỏ trong lòng buồn bực, nhìn lại.
- Không có bị lấy đi?
Lạc Nhược Hi cùng Ngột Thần đồng thời nghi ngờ nhìn qua, có chút không hiểu.
- Ha ha!
Trương Huyền không có trả lời hai người nghi ngờ, mà xoay người nhìn về phía thạch đồng tử cách đó không xa:
- Không biết ta nói có đúng hay không... Truyền thế thiên phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận