Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Huyễn Sát Trận

– Hồng Diệp Vương xếp hạng thứ hai?
Đồng tử của Trương Huyền co rụt lại.
Được chứng kiến Ngọc Diệp Vương, Thạch Diệp Vương cường đại, đối với vị cường
giả bài danh cao hơn kia, một mực có lòng kiêng kị, chỉ là không nghĩ tới sẽ
gặp gỡ ở dưới loại tình huống này!
– Người nào? Giả thần giả quỷ, cút đi ra cho ta!
Hai người truyền âm đối thoại, đôi mắt ưng của Ngô sư thì nhìn chung quanh,
như xác nhận vị trí, nhướng mày, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay mãnh
liệt đâm ra ngoài.
Rầm ào ào!
Kiếm Khí rộng lớn, tựa như sao băng, xé rách không khí, bắn ra ngoài thẳng
tắp, tiếp xúc vách tường phía trước, lập tức thiết cắt ra một lỗ thủng thật
lớn.
– Thật mạnh…
Lần đầu tiên thấy Ngô sư ra chiêu, Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Một đường đến đây, vị Danh Sư thất tinh thượng phẩm này, không phải bị thương
chính là ẩn núp, để cho hắn cảm thấy có chút hữu danh vô thực, thực lực không
được tốt lắm, hiện tại toàn lực xuất thủ, mới biết đối phương đáng sợ.
Tuy so ra kém Ngọc Diệp Vương ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng so với Thạch Diệp
Vương lại không yếu chút nào.
Chính thức chiến đấu mà nói, ai sống ai chết còn không biết.
Ầm ầm!
Đánh thủng vách tường, Kiếm Khí nổ tung, kiến trúc trước mắt lập tức sụp
xuống, bụi mù lượn lờ, nào có nửa cái bóng người.
– Không có ai?
Không nghĩ tới mình phán đoán sai, sắc mặt của Ngô sư trầm xuống, vội vàng
nhìn lại bốn phía.
– Ha ha, muốn động thủ với ta? Ngươi còn non lắm.
Thanh âm vang lên lần nữa.
Rầm ào ào!
Ngô sư lại đâm ra.
Lần này tốc độ nhanh hơn, trường kiếm hóa thành huyễn ảnh, lan tràn ra vài
trăm thước, thẳng tắp đánh xuống, kiến trúc trước mắt như đậu hũ bị cắt, mắt
thường có thể thấy được tách ra hai bên, mặt đất xuất hiện một lỗ hổng thật
lớn.
Bất quá, giống như vừa rồi, một bóng người cũng không có, dường như người mới
vừa nói chuyện kia không hề tồn tại.
– Không cần uổng phí tâm cơ, coi như ngươi phá hủy toàn bộ nơi này, cũng tìm
không thấy ta, cố gắng hưởng thụ đi!
Tựa hồ biết rõ cử động của hắn vô dụng, Hồng Diệp Vương cười nhạo.
Rầm ào ào!
Kèm theo lời của hắn kết thúc, kiến trúc lúc trước sụp đổ, vù vù thoáng cái,
lần nữa khôi phục, giống như vừa rồi công kích, toàn bộ đều là giả dối.
– Cái này, cái này… sao có thể có chuyện đó?
Đồng tử co rụt lại, tất cả mọi người đều không thể tin được.
Vừa rồi một kiếm của Ngô sư, khí tức cuồng bạo, lực lượng to lớn, lầu các
trước mắt rõ ràng đã sụp đổ, làm sao sẽ trong nháy mắt khôi phục?
Hơn nữa, giống như lúc vừa tiến vào, không có bất kỳ khác biệt!
– Chúng ta nhất định là lâm vào một đại trận lợi hại nào đó…
Ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác, Ngô sư nhịn không được nói.
Mọi người gật đầu.
– Chẳng lẽ… Là huyễn trận?
Ô Thiên Khung nói.
Tuy hắn cũng phụ tu Trận Pháp Sư, nhưng tình cảnh trước mắt thật sự quá kì
quái, coi như là hắn cũng không dám xác nhận.
– Đúng vậy, hẳn là… Huyễn trận!
Hàn Hội trưởng nhẹ gật đầu:
– Nếu đoán không sai, chúng ta vừa tiến đến, liền lâm vào trong đó, nói cách
khác… Trước mắt thấy đều là giả dối! Vô luận công kích như thế nào, đều không
có bất kỳ tác dụng!
– Vô dụng?
– Ân, thật giống như những kiến trúc này, vô luận sụp xuống hay dựng lên, đều
là giả dối, không tìm ra bản chất cùng chân tướng, sẽ bị vây ở chỗ này vĩnh
viễn, sinh hoạt ở trong hư giả, không cách nào đào thoát…
Hàn Hội trưởng xiết chặt nắm đấm.
– Cái này…
Mọi người cứng ngắc.
Nếu thật là huyễn trận mà nói, hết thảy trước mắt, cũng không khỏi quá chân
thực đi.
Đại bộ phận bọn hắn đều là Danh Sư, sở trường là phân biệt rõ thật giả, xem
thấu bản chất, nhưng đến nơi này, lại không có phát hiện chút nào, đây rốt
cuộc là trận pháp cấp bậc gì?
Ảo cảnh chân thật như thế, hơn nữa có người chủ trì… Muốn chạy ra, hầu như
không có khả năng!
– Cái này…
Trương Huyền cũng biến sắc.
Hắn vừa đến đã cảm thấy không bình thường, thế nhưng vẫn không có phát hiện,
nơi đây dĩ nhiên là ảo cảnh!
Tinh thần khẽ động, vô số hoa văn hiển hiện ở trong mắt, lầu gác trước mắt vẫn
giống như lúc trước, không có chút biến hóa nào.
– Chẳng lẽ không phải ảo cảnh, đây đều là thật?
Nhịn không được sững sờ.
Minh Lý Chi Nhãn có thể xem thấu thật giả, hư ảo, nếu thật là ảo cảnh mà nói,
có lẽ có thể đơn giản nhìn thấu, vì sao một chút biến hóa cũng không có?
– Không đúng, hẳn là trận pháp này cấp bậc quá cao, thực lực của ta quá thấp,
Minh Lý Chi Nhãn còn không cách nào xem thấu…
Rất nhanh hắn liền hiểu được.
Tuy Minh Lý Chi Nhãn rất cường đại, đáng tiếc thực lực của hắn quá thấp, vượt
qua quá nhiều liền vô dụng, thật giống như có Danh Sư bát tinh ngụy trang đứng
ở trước mặt hắn, nếu như đối phương không muốn để hắn nhìn ra, hắn cũng nhìn
không ra cái gì.
Huyễn trận trước mắt này, rõ ràng cũng là như vậy.
– Đoán chừng giống như Lôi Đình chi hải… Ít nhất là một đại trận cấp tám!
Trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Cũng chỉ có loại đại trận cấp bậc này, mới có thể để cho tất cả mọi người lâm
vào, lại không có một chút phát hiện.
– Thiếu sót!
Biết rõ đẳng cấp của trận pháp quá cao, Trương Huyền tản đi Minh Lý Chi Nhãn,
nhìn quanh một vòng, trong lòng thấp giọng hô.
Minh Lý Chi Nhãn nhìn không ra trận pháp cao cấp như thế, nhưng Thiên Đạo Thư
Viện không thành vấn đề.
Vù vù!
Một quyển sách xuất hiện.
Vội vàng mở ra.
– Cửa thứ 172, một phần của đại trận, có tám thiếu sót, thứ nhất…
Sau khi xem xong, sắc mặt của Trương Huyền khó coi.
Thư Viện không chịu giới hạn cấp bậc của trận pháp, nhưng mà trận pháp này quá
lớn, bọn hắn lâm vào trong đó, nhìn bằng mắt thường chỉ là một phần.
Thật giống như trên thư tịch biểu hiện chính là cửa thứ một trăm bảy mươi hai,
cũng cho thấy, phía trước ít nhất còn có một trăm bảy mươi mốt cửa giống nhau…
Thậm chí nhiều hơn.
Nhiều đại môn như vậy, là Sinh môn vẫn còn tốt, nếu là Tử môn, tùy tiện đi
vào, chết cũng không biết chết như thế nào.
– Lúc trước gặp phải trận pháp, đều là một chỉnh thể, rút giây động rừng, mà
cái này, thì do vô số trận pháp nhỏ tạo thành, bị nhốt ở đâu, ở đó vận chuyển,
coi như Thư Viện lợi hại, cũng không cách nào biết được tình huống chỉnh thể…
Hiểu được tất cả, nắm đấm không khỏi xiết chặt.
Trước kia gặp phải trận pháp, chỉ cần vận chuyển, liền động cả thân, mà cái
đại trận này, chia làm không biết bao nhiêu cửa, coi như Thư Viện cường đại,
nhưng chỉ cần không ly khai, liền không cách nào xem thấu bản chất, tìm được
lộ tuyến thích hợp nhất.
Nói cách khác… Thư Viện không có khả năng để cho hắn giống như trước, trong
nháy mắt tìm được thiếu sót, đơn giản rời đi!
Rầm rầm!
Hắn suy nghĩ những cái này, trong đầu lóe lên tức thì, đang không biết làm sao
cho phải, chợt nghe đến cách đó không xa, lần nữa phát ra tiếng gió kêu, vô số
Kiếm Khí bổ tới.
Như hơn vạn binh sĩ bắn mưa tên, bốn phương tám hướng, rậm rạp chằng chịt,
không có bỏ sót, hơi không cẩn thận sẽ bị bắn thành gai nhím.
– Mọi người cẩn thận, đây không phải chỉ là huyễn trận, mà là Huyễn Sát Trận!
Hàn Hội trưởng la lên.
Huyễn trận chỉ có thể khiến người ta Mê Huyễn, không cách nào tìm được phương
hướng đào tẩu, đối với sinh mệnh, là không có nguy hiểm quá lớn, mà Huyễn Sát
Trận, là sát trận cùng huyễn trận dung hợp, khiến người ta phân không rõ thì
thôi, còn sẽ có các loại công kích, gây chuyện không tốt sẽ chết ở trong đó.
– Huyễn Sát Trận?
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, từng cái vận chuyển chân khí, chuẩn bị nghênh
đón chiến đấu.
Trương Huyền cũng đang muốn động thủ, chợt nghe Phùng Huân ở một bên thét dài:
– Chiến Sư Đường, Huyền Vũ kiếm trận!
– Vâng!
Chiến Sư Đường còn thừa lại chín người, đồng thời đi về phía trước, ngăn ở bốn
phía, trường kiếm trong tay đồng loạt xuất thủ.
Rầm rầm!
Kiếm trận thi triển ra, tạo thành một khiên tròn, tựa như mai rùa.
Đinh đinh đinh đinh!
Kiếm quang rơi vào phía trên, như mưa rơi trường đình, tuy phát ra thanh âm
rung động kịch liệt, nhưng không cách nào đánh thủng.
– Phòng ngự thật mạnh!
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Tuy thực lực của những Chiến Sư này không tính quá mạnh mẽ, nhưng phối hợp lại
hết sức ăn ý, Huyền Vũ kiếm trận này ngăn trở kiếm quang, không có một tia sơ
sẩy, coi như là hắn cũng làm không được.
Rầm ào ào!
Kiếm quang phát ra một lớp, liền ngừng lại.
Rất nhiều Chiến Sư thu hồi binh khí, từng cái cảnh giác nhìn về bốn phía.
– Loại công kích này, không có khả năng một mực tiến hành, có lẽ ẩn chứa quy
luật nào đó…
Hàn Hội trưởng nói.
Bất luận trận pháp gì, đều khó có khả năng một mực công kích, thật như vậy mà
nói, cần năng lượng là không cách nào cung cấp.
Phần phật!
Tiếng nói kết thúc, lại có Kiếm Khí bắn tới, các Chiến Sư kết thành trận pháp,
tiếp tục chắn ở bên ngoài.
Nhìn một màn này ở trong mắt, Ngô sư nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bốn phía, thanh
âm sáng sủa vang lên:
– Người hồi nãy, không phải ngươi rất mạnh sao? Có dám cùng ta quang minh
chính đại chiến một trận không?
Hiện tại bọn hắn một mực ở vào trạng thái bị động địch tối ta sáng, nếu
như có thể để đối phương đi ra, mặc kệ có thể chém giết hay không, đều an toàn
hơn rất nhiều.
– Quang minh chính đại? Ha ha, ngươi có thể đi ra rồi nói sau…
Đối phương căn bản không mắc mưu, lần nữa cười cười.
Vù vù!
Không khí xiết chặt, lại có vô số công kích kéo tới, lần này không còn là kiếm
quang, mà là đao khí.
Đao to búa lớn, chấn cánh tay người run lên.
Bất quá, các Chiến Sư hình thành kiếm trận rất mạnh, vẫn có thể chắn ở bên
ngoài.
Đao mang liên tục công kích ba lượt thì ngừng lại, sau đó tiếng đàn ung dung
vang lên, quanh quẩn bên tai, xâm nhập Linh Hồn.
– Là… Ma Âm công kích!
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Lúc trước ở Vô Cương Giới, bọn hắn bị Ma Âm công kích, thiếu chút nữa dẫn đến
toàn quân bị diệt, nơi đây càng thêm nguy hiểm, một khi lại đến, gây chuyện
không tốt thực sẽ chết ở chỗ này.
– Làm sao bây giờ?
Phát hiện đóng kín sáu giác quan cũng giống như lúc trước, căn bản ngăn không
được thanh âm, tất cả mọi người đều khẩn trương, từng cái khuôn mặt trắng
bệch.
Nói thật, loại tình huống này, Ma Âm công kích so với vật lý công kích càng
thêm hữu hiệu.
– A… Ta không chịu nổi…
Đột nhiên, một vị Chiến Sư hí dài, chạy về phía trước, trường kiếm trong tay
chém loạn, như lâm vào điên cuồng.
– Hồ Thần…
Chứng kiến hắn lao ra, Phùng Huân vội vàng hô lên, đang định kéo về, lại nghe
được tiếng gió vang lên.
Rầm rầm!
Vô số kiếm quang bắn tới, Hồ Thần đứng ở trước mọi người còn không kịp phản
ứng đã bị đâm thủng, thi thể trùng trùng điệp điệp ngã xuống đất.
PHỐC! PHỐC!
Huyền Vũ kiếm trận thiếu một người, trở nên có lỗ thủng, lập tức có hai vị
Chiến Sư bị thương, bị đâm thủng đùi, máu tươi chảy ra.
– Chư vị lui về phía sau…
Ngô sư la lên một tiếng, vội đi về phía trước, kiếm trong tay bổ xuống, kiếm
quang chung quanh ở dưới một kiếm này phá diệt toàn bộ, sau đó mới nhìn thoáng
qua mọi người nói:
– Nắm chặt thời gian bôi thuốc… Cứu người quan trọng hơn!
– Vâng…
Phùng Huân vội vàng gật đầu, sốt ruột băng bó cho thuộc hạ bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận