Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Bia đá kinh khủng

- Loại tính cách chê nghèo yêu giàu như ngươi, dung mạo còn không bằng nha hoàn, thật cho rằng có thể để cho ta động tâm?
Biết hiện tại cùng đối phương quét càng sạch sẽ càng tốt, Vân Tường hừ một tiếng:
- Nếu không phải bởi vì phía dưới nhà ngươi có bảo tàng, ta sao có thể cùng ngươi hư tình giả ý đến bây giờ...
- Đủ rồi!
Trịnh Dương vung ống tay áo.
Bành!
Ngực gặp phải trọng kích, Vân Tường bay ngược ra, trùng trùng điệp điệp té ngã trên đất, hơi đỏ mặt, phun ra một ngụm máu tươi.
Trịnh Dương hừ lạnh:
- Trả lời ta muốn biết, không quan hệ, không cần nhiều lời!
- Vâng! Vâng!
Cố nén ngực sôi trào, Vân Tường biết triệt để rũ sạch liên quan, thở phào nhẹ nhõm, không còn dám nói nhảm:
- Bảo tàng là cái gì, ta cũng không biết, có điều tiếp cận một năm khai quật, sắp đào được, chỉ là trận pháp bốn phía quá lợi hại, thực lực của ta yếu, tạm thời không phá giải được...
Trịnh Dương nhíu mày:
- Dẫn chúng ta qua xem một chút!
Có thể để cho cường giả Thánh Nhân Vân gia phí lớn trắc trở ở đây khai quật, cái gọi là bảo tàng hẳn sẽ không đơn giản, đã biết, tự nhiên muốn đi qua kiến thức một chút.
- Vâng!
Vân Tường vội vàng gật đầu.
Mạng ở trong tay đối phương, không đáp ứng cũng không được.
Giải trừ lực lượng áp chế trên người Vân Tường, Trịnh Dương, Ngụy Như Yên đi theo, Tô Phi Phi chần chờ một chút, cuối cùng cũng theo sát phía sau.
Đi vào phủ đệ, quả nhiên thấy bố trí vô số trận pháp ngăn cách khí tức, trọn cái sân nhỏ bao phủ như thùng sắt, cái gì cũng toả không ra.
Thời gian không dài, đi tới một đại điện hùng vĩ rộng lớn, đẩy cửa tiến vào, lúc này mới phát hiện, toàn bộ mặt đất đều bị đào ra một cái động lớn, phía dưới bạch cốt trắng xoá, hoàn toàn tĩnh mịch.
- Vì bảo tàng, ngươi giết nhiều người như vậy?
Trịnh Dương híp mắt lại, sát khí sôi trào.
Chiến Sư đường, không chỉ đối kháng Dị Linh tộc, càng phải bảo vệ người bình thường bình yên, tên này vì bảo tàng, thế mà trắng trợn chém giết, đã xúc phạm điểm mấu chốt của Danh Sư đường.
- Không phải ta giết... Là ta dùng nhiều tiền mời tới công nhân, ai biết... Đào được một cái bia đá, chẳng biết tại sao, khí tức tiết lộ, trong nháy mắt hơn một trăm công nhân tử vong toàn bộ... Ta không dám để cho tin tức tiết lộ, đành phải để thi thể bọn hắn hóa thành bạch cốt, lưu ở nơi đây...
Vân Tường vội vàng lắc đầu, vẻ mặt lo lắng:
- Gia đình công nhân, ta đều cho trợ cấp cực cao, tuy ta muốn bảo tàng, nhưng tuyệt không dám lạm sát kẻ vô tội...
- Bia đá?
Biết những người này chết rồi, tiếp tục kiểm tra là bản án hồ đồ, Trịnh Dương tiếp tục hỏi.
- Ở dưới bùn đất, ta đã phái mười tử sĩ đi qua dò xét, ai biết đến đó liền chết, ngay cả một chút tin tức hữu dụng cũng không có truyền ra, cụ thể chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ ràng...
Vẻ mặt Vân Tường đắng chát.
Vốn cho rằng là đại bảo vật, nằm mơ cũng không nghĩ đến, người càng chết càng nhiều, đến bây giờ đã là đâm lao phải theo lao.
Muốn lui, đã tiêu phí nhiều như vậy, muốn tiến hành đã không có người dám dò xét, lúc này mới đi tìm Thẩm Truy bệ hạ, hy vọng có thể từ chỗ hắn kiếm chút tử sĩ, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa liền gặp hai vị cường giả này.
- Đi xuống xem một chút!
Nghe được bia đá, vậy mà giết nhiều người như vậy, Trịnh Dương càng thêm kỳ lạ.
- Ta... Thực lực quá thấp, hai vị đại nhân, vẫn là bản thân đi qua đi...
Sắc mặt Vân Tường trắng nhợt.
Những ngày gần đây, hắn vẫn không có đi xuống, thật muốn đi xuống, đoán chừng cũng giống như những người khác, biến thành bạch cốt.
- Ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy...
Ngụy Như Yên hừ lạnh một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên, Vân Tường kêu thảm, theo sát ở sau lưng hai người, bay xuống hố sâu.
Cái hố sâu vài trăm mét, phía dưới hiện đầy dạ minh châu, chiếu rọi giống như ban ngày.
Đi tới đáy hố, nhìn quanh hai bên một vòng, Trịnh Dương cùng Ngụy Như Yên đồng thời nhíu mày.
- Cỗ khí tức này... Có chút kỳ quái!
Sau một lúc lâu, Trịnh Dương gật đầu.
- Là Cổ Thánh!
Ngụy Như Yên lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Vân Tường:
- Bia đá ở đâu?
- Ngay ở phía dưới...
Nuốt ngụm nước bọt, Vân Tường chỉ cách đó không xa.
Trịnh Dương cũng cảm giác được chỗ này không đúng, hít sâu một hơi, trong tay bất ngờ xuất hiện trường thương, nhẹ nhàng run lên.
Phần phật!
Một mảng lớn bùn đất lật lên, ngay sau đó xuất hiện một cái bia đá to lớn.
Bia đá điêu khắc hoa văn, để cho người ta xem không hiểu, có điều từng đạo sát lục chi khí mạnh mẽ không ngừng lan ra, để cho người ta nhìn một cái, liền đau đầu muốn nứt.
Hai người cảm giác ứng khí tức Cổ Thánh, chính là như vậy phát ra.
- Chính là bia đá này... Hai vị đại nhân, thực lực của ta quá yếu, đi trước...
Vân Tường run rẩy, kìm nén không được xoay người muốn chạy trốn.
- Có chúng ta ở đây, ngươi không chết được! Nếu như chúng ta chết rồi, không có người giải độc, ngươi đồng dạng sẽ chết...
Ngụy Như Yên lãnh đạm nói.
Da mặt Vân Tường co lại, biểu lộ muốn khóc, thân thể cứng ngắc, không dám tiếp tục động đậy.
Đối phương nói không sai, hiện tại hắn trúng kịch độc, một khi hai người kia chết, hắn cũng hẳn phải chết, mặc kệ chạy trốn tới nơi nào cũng vô dụng.
- Ta trước đi qua nhìn một chút!
Hít sâu một hơi, trường thương ở trước ngực xoay tròn, Trịnh Dương hừ nhẹ, sải bước đi tới bia đá.
Còn chưa tới trước mặt, lập tức cảm thấy một cỗ sát khí nồng đậm phá không đến, giống như muốn lôi kéo hắn thành hai nửa.
Đổi lại cường giả Đại Thánh, chỉ sợ cũng không chịu nổi, đầu hỗn loạn mà chết, nhưng hắn đã đạt tới Cổ Thánh, càng là Chiến Sư đường đường chủ, đặc biệt tu luyện qua ý chí, dùng để đối kháng sát khí của Dị Linh tộc, mặc dù những khí tức này nồng đậm, nhưng đối với hắn mà nói, còn không tạo được uy hiếp tính mạng.
Đi tới trước mặt bia đá, không biết thứ gì điêu khắc thành, tản mát ra quang mang ôn nhuận, phảng phất như cất giữ trong lòng đất vài vạn năm, cũng không có tổn thương mảy may, tựa như mới điêu khắc.
- Đây là văn tự thời kỳ Thượng Cổ, ta không nhận ra!
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên, Trịnh Dương lắc đầu.
Trên tấm bia đá điêu khắc đều là văn tự đặc thù thời kỳ Thượng Cổ, học thức của hắn có hạn, căn bản không có cách nhận ra, đổi lại lão sư ở đây, có lẽ có thể rõ ràng.
- Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Thấy tên này lại dám vuốt ve bia đá, Vân Tường sợ tới mức hàm răng run lên.
Hắn phái ra công nhân, tử sĩ, cách bia đá rất xa liền tử vong, vị trước mắt này có thể đi tới trước mặt, thậm chí vuốt ve... Thực lực rốt cục mạnh đến mức nào?
Người lợi hại như vậy, vì sao đến địa phương nhỏ như Thiên Huyền vương quốc?
- Hắn nhận thức Tô Phi Phi, lại dùng thương... Vị sư muội này, am hiểu hạ độc, chẳng lẽ...
Đột nhiên thân thể cứng đờ, hai cái tên nhảy vào trong óc.
Thân là hậu nhân của Thánh Nhân Vân gia, mặc dù những năm này không ở gia tộc, tin tức bế tắc, nhưng sự tích của tên kia, cùng rất nhiều đệ tử của hắn, vẫn có chỗ nghe nói.
Dường như... Bọn họ đều từ Thiên Huyền vương quốc đi ra.
Chẳng lẽ vị trước mắt này, chính là Trịnh đường chủ của Chiến Sư đường?
Chỉ biết họ Trịnh, nhưng không rõ tên... Suy nghĩ kỹ một chút, hình như gọi Trịnh Dương...
Một nữ hài bình thường như Tô Phi Phi, để Chiến Sư đường đường chủ ưa thích?
Cái này...
Trên đầu Vân Tường không ngừng đổ mồ hôi, yết hầu phát khô, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận