Thiên Đạo Đồ Thư Quán

So kiếm

Vị Trường Thanh thật sự sắp phát điên rồi, vừa rồi hắn đã thông báo, muốn Thanh Ưng Thú ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần chống chọi được đối phương thuần phục thì sẽ cho các loại ban thưởng cho nó.
Kết quả. . . Trong nháy mắt đã giống như chó xù làm phản, có lầm hay không vậy?
Quan trọng nhất là, nếu như đối phương cho ngươi đồ tốt mà ngươi không có cách nào cự tuyệt, máu linh thú cấp bậc cao hơn thì ta cũng nhận. Chỉ tát một cái, thái độ ác liệt không có chút chào đón nào. . .
Sự kiêu ngạo lúc ta thuần phục ngươi ở đâu? Tự tôn ở đâu?
- Thanh Linh, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi là linh thú của ta...
Càng nghĩ càng giận, hắn rít lên một tiếng rồi vọt tới trước mặt.
Ngươi thân là linh thú của ta mà lại đi quỳ lạy một người khác, hơn nữa còn tâng bốc như thế, quả thực thúc có thể nhịn nhưng thẩm không thể nhịn!
Sưu!
Còn chưa tới đến trước mặt thì đã thấy có một cái móng vuốt to lớn đi tới trước mặt.
Phanh!
Bị một cước đá trúng, Vị Trường Thanh máu me đầy mặt bay ngược ra phía sau, đầu đâm vào trên mặt đất.
- Ngươi...
Vị Trường Thanh phát điên, ngươi xuất thủ không phải là ai khác, mà chính là thú sủng Thanh Linh thú của hắn.
Tên này đã hoàn toàn làm phản, bản thân chạy tới quát lớn nó mà còn bị một cước đạp cho lăn. . .
Ta đã thuần phục ngươi hai năm, ở trên thân thể ngươi đã tốn bao nhiêu thứ. Số lượng cũng đã đủ mua một tòa thành trì, kết quả. . .
Vị Trường Thanh không nhịn được mà lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Đại ca, ta thật sự đang đi lên tìm về tôn nghiêm a. . .
- Cái này. . . Thuần phục rồi sao?
- Đánh cho một tát còn thuần phục?
. . .
Vị Trường Thanh thổ huyết, mọi người xem náo nhiệt cũng cảm thấy trong đầu đầy sương mù, có một loại cảm giác như phát điên.
Đây là gặp quỷ, hay là gặp quỷ, gặp quỷ?
Trương sư đánh ra một cái tát thì đầu Thanh Linh thú này đã ngoan ngoãn nhận chủ, thậm chí ngay cả chủ nhân cũ của mình cũng không cần, một cước đá bay. . .
Làm sao lại có cảm giác giống như nằm mơ vậy chứ?
- Là. . . đánh thuần thú pháp của Trương sư hay sao?
Khóe miệng mấy người Khang đường chủ, Tô sư cũng co giật.
Trước đó bọn họ đã nghe Triệu Nhã nói qua bên trên thuần thú Trương sư có loại thủ đoạn này. Chỉ là không thể tin được mà thôi, tận mắt nhìn thấy mới biết được, so với chuyện nghe được còn kinh khủng hơn.
Đánh một trận linh thú đã thuần phục, ngay cả chủ nhân cũ cũng không thừa nhận, đây rốt cuộc là thiên lý gì chứ?
- Mất mặt ah!
Mấy vị trưởng lão Tử Kim tông lần nữa che trán của mình lại.
- Khụ khụ, không cần lạy, ta thu ngươi làm thú sủng!
Thấy Thanh Linh thú một cước đá bay Vị Trường Thanh, lại còn không dừng lại lạy, sợ mình cự tuyệt, Trương Huyền gật đầu.
Rống!
Nghe thấy hắn đồng ý, vẻ mặt nó mặt đắc ý đứng dậy, đi tới bên người Yêu Thần thú, giống như là một tiểu đệ tùy tùng, hưng phấn không nói nên lời. Khi lần nữa nhìn về phía Vị Trường Thanh mặt mũi đều máu tươi, trên mặt tràn ngập vẻ ngạo mạn.
- ...
Vị Trường Thanh che ngực, tràn ngập tâm tắc.
Lúc này rốt cuộc hắn đã hiểu vì cái gì mà vừa rồi Trương sư liên tục hỏi qua mấy lần, còn tiếp tục nữa hay không. Hóa ra không phải sợ thua, mà là. . . Sợ bản thân hắn thua quá khó nhìn.
Sớm biết có thể sẽ như vậy thì hắn còn tìm tôn nghiêm cái rắm mà sẽ nghe lời trưởng lão tông môn, ngoan ngoãn nhận thua a.
Lần này, giới chỉ trữ vật bị cướp, thú sủng duy nhất cũng làm phản, trước khi lên đài, giá trị bản thân không ít. Thế nhưng tỷ thí còn không có kết thúc thì cũng đã biến thành kẻ nghèo hèn. . .
- Ta như vậy có được coi là thắng không?
Ngay khi hắn đang buồn bực, thì đã nghe thanh âm của Trương sư tiếp tục vang lên:
-Nếu như cảm thấy không được thì có thể lại tỷ thí một trận...
- Không so, đánh chết cũng không so. . . Ta nhận thua!
Vị Trường Thanh vội vàng lắc đầu, bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch.
Vẫn còn so nữa hay sao?
So một lần cũng đã thảm như vậy, lại so tiếp, hắn sợ mình không có cách nào còn sống mà đi xuống.
- Yêu Thần, trả lại đồ vật của người ta đi!
Thấy hắn nhận thua, Trương Huyền mỉm cười, khoát tay áo.
- Rống?
Yêu Thần thú rất là oan ức, cuối cùng vẫn phải ném bình ngọc và giới chỉ trữ vật tới.
- Cái này...
Vị Trường Thanh sững sờ.
Thứ này là hắn thuần phục linh thú không thành công, linh thú cướp, dựa theo đạo lý mà nói, xem như trừng phạt đúng tội, coi như không trả thì cũng không có ai nói gì được. Thế nhưng Trương sư đã tịch thu mà lại để linh thú ném trả lại, chuyện này khiến cho không thể tin được.
- Yêu Thần không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, có chỗ nào đắc tội mong ngươi bỏ qua. Ngươi sưu tập những bảo vật này cũng không dễ, có lẽ nên vật quy nguyên chủ!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Trương sư...
Hốc mắt đỏ lên, Vị Trường Thanh sắc mặt tái nhợt.
Vì sao có câu gọi Danh sư, đây mới gọi là Danh sư a!
Vì vượt qua đối phương, bản thân hắn đã thi triển không ít thủ đoạn bỉ ổi, mà đối phương, biết rất rõ ràng nhưng lại thản nhiên tiếp nhận. Sau khi quang minh chính đại đánh bại bản thân, không những không có tức giận mà còn mang đồ vật giành được trả lại. . .
Phần hàm dưỡng này, phần khí độ này khiến cho hắn cảm thấy mình tựa như tôm tép nhãi nhép, hèn mọn và buồn cười.
- Về sau, ta sẽ tùy tùng trung thành Trương sư, ai dám nói xấu hắn một câu nói, coi như ta dùng sức lực một đời thì cũng phải khiến cho hắn xin lỗi!
Nắm đấm xiết chặt, trong lòng Vị Trường Thanh lập ra lời thề.
Danh sư lợi hại, có học sinh, có tùy tùng, những người theo đuổi mang theo tín ngưỡng đi theo sau lưng, vì đó mà truyền bá thanh danh, bồi dưỡng hậu bối.
Muốn danh dự truyền khắp thiên hạ, như vậy ắt không thể thiếu những người theo đuổi này.
Trương Huyền cũng không có nghĩ đến, chỉ là thuận miệng nói một câu mà đã bắt được một vị Danh sư tứ tinh làm tùy tùng.
Vị Trường Thanh nhận thua, cũng tương đương với việc Trương Huyền thuận lợi tấn cấp. Lúc này, các khác lôi đài cũng đều có kết quả, tám người đứng đầu long trọng xuất hiện.
Hai vị thiên tài có tiếng ủng hộ lớn nhất là La Tuyền, Liêu Vũ Chí xuất hiện. Điều khiến hco Trương Huyền có chút ngoài ý muốn chính là, không ngờ Tống Siêu cũng có mặt. Xem ra mặc dù tên này gặp hắn mới trở nên đần độn, thế nhưng trên thực tế lại không chịu nổi như vậy, là thực sự có bản lĩnh.
Nhược Hoan công tử dựa vào sự giúp đỡ của hắn cũng lấy được một vị trí. Chỉ có điều, Trương Huyền cũng biết, kế tiếp muốn thắng, chỉ sợ rất khó, cho nên hắn cũng không quản nhiều như vậy nữa.
- Được rồi, hiện tại tiến hành bốn trận tỷ thí. Mời tám người Danh sư đứng đầu phân biệt đi vào lôi đài của mình. Lôi đài chữ Giáp là Vạn Quốc liên minh Quân Nhược Hoan đối chiến với La Tuyền Lưu Vân tông. Lôi đài chữ Ất Vọng Giang tông Tất Giang Hải đối chiến với Hàn Thanh tông Tống Siêu. . . Lôi đài chữ đinh Vạn Quốc liên minh Trương Huyền đối chiến với Hàn Khí tông Liêu Vũ Chí!
Hồng sư tuyên bố trận tỷ thí tiếp theo.
- Liêu Vũ Chí?
Nghe được tên đối thủ của mình, Trương Huyền sững sờ.
Tên này trước đó hắn đã nghe qua, là siêu cấp thiên tài gần với La Tuyền, đã từng đoạt giải quán quân đứng đầu.
Không nghĩ tới trong tỷ thí từ tám lấy bốn, bản thân hắn lại gặp phải.
- Trương sư, vị Liêu Vũ Chí này ngươi phải cẩn thận, tỷ thí trước đó ta đều nhìn qua. Gần như đều là luận võ, hơn nữa mỗi lần đều là dùng phương thức nghiền ép để chiến thắng đối thủ!
Tô sư đi tới trước mặt Trương Huyền rồi nói:
- Vừa mới ra trận đã cùng với một vị tuyển thủ khác của Bạch Dương tông đối chiến, ba kiếm đã đánh cho cánh tay đối phương không nhấc lên nổi, chủ động nhận thua!
- Ba kiếm?
- Ừm, ba kiếm đã là số lượng nhiều nhất mà hắn dùng trong trận đấu, trận đầu, thậm chí không có rút kiếm, chỉ dùng vỏ kiếm đã đánh ngất đối thủ...
Khuôn mặt Tô sư rất là ngưng trọng.
Khi Liêu Vũ Chí tỷ thí, trên cơ bản Trương Huyền đều đang so tài, vì vậy người đối chiến với hắn, hắn không có thời gian tìm hiểu qua.
- Nếu như ta đoán không sai. . . Mặc dù hắn chỉ là Trọc Thanh cảnh đỉnh phong, mà thực lực chân thật, so với nửa bước Hợp Linh cảnh cũng không kém hơn chút nào!
Tô sư nói tiếp.
Trương Huyền gật đầu.
Trọc Thanh cảnh đỉnh phong đã nắm giữ thực lực không kém gì nửa bước Hợp Linh cảnh, vị Liêu Vũ Chí này quả thực rất đáng sợ.
Phải biết rằng, bản thân Danh sư đã vô địch trong cùng cấp bậc, một cấp bậc thấp mà còn có thể vượt qua được Danh sư cấp bậc cao, sức chiến đấu có thể nghĩ.
- Bắt đầu!
Lại nói hai câu, thấy đối phương đã đi đến lôi đài, Trương Huyền cũng không do dự nữa mà nhấc chân đi tới.
Lúc này khí thế toàn thân Liêu Vũ Chí cũng thiêu đốt đến mức cao nhất, cả người giống như là một đạo kiếm mang sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẽ tuốt ra khỏi vỏ.
- Trương sư, ta khiêu chiến ngươi kiếm pháp, kính xin chỉ giáo!
Thấy hắn đã đi tới lôi đài, ánh mắt Liêu Vũ Chí quét ngang tới.
- Được, vừa vặn đoạn thời gian trước ta học một bộ kiếm pháp, còn chưa thử qua.
Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Hắn nói chưa thử qua, không phải là khiêm tốn, mà là sự thật, chẳng những chưa có giao thủ qua với người khác mà ngay cả diễn luyện cũng không có diễn luyện qua.
Nói cách khác, bộ kiếm pháp kia, từ khi học được cho đến bây giờ chỉ là thôi diễn trong đầu, chưa bao giờ dùng vào thực tế. Cho nên uy lực cụ thể lớn bao nhiêu, ngay cả hắn cũng không rõ ràng.
Chính là bản gia tăng của Thiên Đạo kiếm pháp ban đầu hắn tu luyện ở trong đầu trên đường đi tới Băng Nguyên cung.
Ban đầu bắt đầu học Thiên Đạo kiếm pháp, thương pháp đều là chiêu số cơ bản, sau mới sửa sang. Trên cơ bản đều là ý cảnh, ý cảnh không giống, cùng một chiêu số, uy lực cũng hoàn toàn khác biệt.
Chính vì vậy, trong đầu đã có thể tu luyện, thậm chí còn không cần phải tay cầm trường kiếm để diễn luyện từng chiêu.
Học tập kiếm pháp, nhưng lại chưa bao giờ luyện qua, thậm chí không biết uy lực. . . Từ xưa đến nay, người kỳ quái như thế chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn.
- Hồng sư, ta có cái yêu cầu quá đáng!
Thấy hắn đã đồng ý, Liêu Vũ Chí nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía Hồng sư cách đó không xa.
- Mời nói!
Hồng sư gật đầu.
- Ta muốn luận võ cùng Trương sư mà không bị người khác nhìn thấy, không biết có thể thành toàn cho ta hay không?
Liêu Vũ Chí nói.
- Không bị nhìn thấy? Có thể!
Hồng sư gật đầu.
Mỗi một vị Danh sư đều có bí mật thuộc về mình, nhất là đối chiến võ kỹ, dưới tình huống dưới thực lực ngang nhau, cũng không nguyện ý bị người khác nhìn thấy. Dù sao ai cũng không tình nguyện bại lộ át chủ bài trước mặt tất cả mọi người a.
Bởi vậy, hắn đưa ra yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
Còn thắng bại, nếu như thực sự thua, coi như không có người quan sát thì hắn cũng không dám không thừa nhận.
Sưu!
Hồng sư cong ngón tay búng một cái, sương mù trên lôi đài chữ Bính lần nữa dâng lên, giống như trước đó vậy. Biến mất không còn tung tích từ trong mắt mọi người, coi như là cường giả Hợp Linh cảnh cũng không thể nào thăm dò.
- Đáng tiếc, một trận long tranh hổ đấu lại không xem được!
- Đúng vậy a, Liêu Vũ Chí liêu sư có kiếm thuật Thông Huyền, mà Trương sư thì càng không cần phải nói, sâu không lường được. Ta chờ nửa ngày, vốn cho rằng có thể nhìn trận chiến này mà học được không ít, không nghĩ tới người ta lại không cho nhìn. . . Quá là hại người!
- Vậy ngươi đoán xem, trong hai vị này ai có thể chiến thắng?
- Ta cảm thấy là Trương sư, một đường mà đến, hầu như không có người nào có thể địch nổi. Mặc dù Liêu sư mạnh mẽ, thế nhưng ta cảm thấy hẳn cũng không phải là đối thủ!
- Ta không cho là như vậy, liêu sư ở bên trên kiếm thuật có trình độ rất tốt, có thể nói là vô địch cùng cấp bậc. Tỷ thí trước đó không phải ngươi không nhìn thấy, hầu như không có người nào có thể chặn lại. Ta sợ quyền pháp, chưởng pháp của Trương sư mặc dù lợi hại, thế nhưng bên trên kiếm thuật vẫn còn kém một ít!
. . .
Trận luận võ làm cho người mong đợi nhất, không ngờ lại bị che đi mất, vẻ mặt tất cả mọi người đều mất tinh thần.
- Đừng nói chuyện nữa, trận tỷ thí của bọn hắn. . . Chỉ sợ đã bắt đầu!
Ngay khi mọi người đang thảo luận, trong đám người không biết là ai hô lên, ngay sau đó hộ vệ, binh sĩ cầm trường kiếm trong tay đang ở chung quanh đã cảm thấy trường kiếm trong tay mình không tự chủ được kêu to. Giống như bất kỳ lúc nào cũng sẽ phá không mà bay.
- Là. . . Vạn kiếm tề minh, long ngâm khiếu thiên! Hai người bọn họ, là ai. . . Đẫ đạt đến Kiếm Tâm cảnh vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận