Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Đám tiểu súc sinh này!

Thiên Đạo Kim Thân tầng thứ hai, có phương pháp chính xác nhất. Thân thể Trương Huyền giống như là đói khát thức ăn mấy năm, tham lam hấp thu năng lượng trong linh huyết.
Không biết qua bao lâu.
Ầm ầm!
Một trận nổ lớn vang lên. Dường như có thứ gì đó nổ tung. Lực lượng thân thể trong nháy mắt phá tan gông cùm xiềng xích, đạt tới một thiên địa mới.
Vù!
Mở miệng thở ra một hơi, Trương Huyền lúc này mới phát hiện, cơ bắp toàn thân no đủ, da căng, trơn nhẵn, diện mạo cũng phát sinh biến hóa, càng anh tuấn cao ngất, thân thể càng phù hợp với tỉ lệ hoàng kim.
Thiên Đạo Kim Thân tầng thứ hai, tu luyện thành công!
Hai giọt linh huyết trước đó thả ở trên huyệt đạo, cũng đã hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ, biến mất.
- Thử xem lực lượng!
Biết lực lượng cơ bắp rất khó cảm giác được, hắn mỉm cười, thân thể thoáng một cái đi tới cột đá đo lực phía trước, cách đó không xa, giơ tay lên đánh tới.
Răng rắc!
Cột đá thoáng lắc lư một cái, thiếu chút nữa bị đánh nát, một lát sau chậm rãi hiện lên một hàng chữ.
- 9999 đỉnh? Thiếu chút nữa là hơn vạn?
Chí Tôn cảnh, lại là cảnh giới bảo vạn đỉnh, lực lượng đạt được một vạn. 9999 đỉnh, nói rõ hắn chỉ dựa vào thân thể, đã gần như dưới Chí Tôn không có địch thủ!
- Đáng tiếc, linh huyết quá ít, chỉ có hai giọt. Nếu có thêm mười giọt, có lẽ có thể xông thẳng tới Chí Tôn đỉnh phong...
Hắn mỉm cười.
Tuy rằng tu luyện hoàn thành Thiên Đạo Kim Thân tầng thứ hai, nhưng hắn biết, lực lượng vẫn chưa đạt được điểm cuối. Chỉ cần tinh huyết đủ, tiếp tục tu luyện, thực lực khẳng định còn có thể tăng mạnh.
Dù vậy, hắn cũng rất hài lòng.
Lâm Nhược Thiên ở Tông Sư đỉnh phong không biết tốn bao lâu, mượn lực lượng trong đó, chân khí đột phá, lực lượng cũng mới chỉ có hơn chín ngàn đỉnh.
Thân thể hắn đột phá, đạt được 9999 đỉnh, độ khó to lớn, tuyệt đối là gấp mấy lần so với đối phương.
Phải biết rằng chân khí cùng người chiến đấu, luôn sẽ có thời gian tiêu hao sạch sẽ. Lực lượng thân thể, lại là vô cùng vô tận. Hơn nữa phòng ngự có thể nói vô địch, đồng thời lực lượng của thân thể cường giả, một người chiến thắng ba người, bốn cường giả chân khí cũng không thành vấn đề.
Điều kiện trước tiên là võ kỹ tương đương nhau, ý thức chiến đấu tương đồng.
- Loại lực lượng này, Chí Tôn sơ kỳ, dễ dàng giết chết. Chí Tôn trung kỳ, cũng có thể đánh một trận!
Cơ bắp toàn thân chuyển động, khiến cho hắn giống như một vị ma thần.
Trước đó Lâm Nhược Thiên Tông Sư đỉnh phong, là có thể đạt được 9000 lực lớn đỉnh, hắn đánh giống như chuột chạy qua đường. Lúc này lực lượng tăng mạnh, lực chiến đấu tự nhiên mạnh hơn.
Lực lượng Chí Tôn sơ kỳ một vạn đỉnh. Trung kỳ hai vạn. Hậu kỳ, ba vạn. Đỉnh phong bốn vạn đỉnh!
Thân thể 9999 đỉnh, lại phối hợp với chân khí 5000 đỉnh, cộng lại là lực lượng lớn chừng 14999 đỉnh. Chí Tôn trung kỳ, cũng không nhất định không thể đánh một trận.
Xác định xong thực lực, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Trước đóLâm Nhược Thiên nói đã nói cho Lâm Lung thái tử phi biết. Đối phương vô cùng có khả năng phái người qua. Ngoài mặt hắn tỏ ra không để ý, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.
Lúc này thực lực tăng mạnh, lo lắng tiêu tan.
Thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới nhớ tới, Lộ Trùng còn đang ở trong gian phòng. Hắn quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy người thiếu niên mở miệng tròn vo, nhìn chằm chằm qua, trợn mắt há hốc mồm.
Thời khắc này, Lộ Trùng có chút suy sụp.
Sau khi đưa qua chiếc nhẫn trữ vật tịch thu được từ Lâm gia, lão sư liền bắt đầu đờ người ra. Thời gian không lâu, đánh như như gió, một quyền nện ở trên trụ đá đo lực...
Sau đó... cho thấy lực lớn 9999 đình!
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Lấy ra một bình ngọc, nhỏ thứ đỏ giống như máu bên trong ở trên người, đờ người ra một hồi, thực lực lại tăng mạnh. Nếu không đột phá Tông Sư đỉnh phong, còn thiếu chút nữa đạt được Chí Tôn...
Làm sao làm được?
Trước đó, hắn vẫn cho là, lợi dụng độc dược ngâm thể, nhận thống khổ vô cùng, hắn tiến bước lại rất nhanh. Lúc này, nhìn thấy lão sư, hắn mới hiểu được... Về chút thành tựu này, cái gì cũng không tính.
Người khác đột phá nửa bước Chí Tôn, cũng muốn mệt chết. Lão sư ngây người một hồi là có thể... Hơn nữa chạy thẳng tới đỉnh phong... Chuyện này truyền đi, chắc hẳn những người tự xưng là thiên tài, tất cả đều sẽ xấu hổ mà chết.
Điều này đã không thể dùng thiên tài để hình dung nữa, mà là... Yêu nghiệt!
Trong lòng đang xúc động, kìm chế chấn động, đã thấy lão sư luôn luôn trầm ổn, hai mắt sáng lên nhìn qua:
- Đúng rồi, ngươi còn có kẻ thù nào không? Nếu không... Ta cũng giúp ngươi báo thù! Nếu như không có, thuận tiện hỏi giúp ta một chút, Mộc Tuyết Tình bọn họ có hay không...
Nói xong, hắn bẻ ngón tay tính toán:
- Nếu có mấy Lâm gia như vậy, nhất định có thể lấy được không ít bảo vật bí tịch. Vậy thật sự đã phát tài...
-...
Lộ Trùng.
Lão sư, ngươi không phải là cao nhân thế ngoại, xem tiền tài giống như cặn bã sao?
Ngươi không phải là thiên tài siêu cấp, trong lòng ngạo khí, không để ý tới vật tầm thường sao?
Thay người báo thù... cướp đoạt đồ?
Dù thế nào càng nhìn càng không giống cao nhân, ngược lại giống như một kẻ tham tiền?
Trong nháy mắt, Lộ Trùng cảm thấy tán thưởng đối với lão sư trước đó, cần phải định vị lại một lần nữa...
Cũng khó trách Trương Huyền hưng phấn. Ban đầu hắn giúp Lộ Trùng báo thù, chẳng qua là cảm thấy không cam lòng, thay đối phương trút giận. Dù thế nào hắn đều không nghĩ tới, có có thể được nhiều lợi ích như vậy.
Không nói gì khác, nếu như lại có thể tìm tới vài giọt linh huyết, mượn Thiên Đạo Kim Thân tầng thứ hai, tuyệt đối có thể khiến thân thể đột phá gông cùm xiềng xích, đạt được cảnh giới Chí Tôn.
Đến lúc đó, cho dù đi tới Hiên Viên vương quốc, cũng có thể không cần sợ hãi gì, xông ra một phần thiên địa.
Đang đợi đối phương trả lời, hắn lại nghe phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
- Liễu lão sư ở đây không?
- Trước qua một bên nghỉ ngơi đi!
Lại khôi phục vẻ uy nghiêm của lão sư, Trương Huyền nhìn Lộ Trùng khoát tay áo, ngồi nghiêm chỉnh, hờ hững mở miệng:
- Là Tôn lão sư sao? Tiến vào đi!
Nghe âm thanh, chính là Mạc Hoằng Nhất ngụy trang Tôn Thừa.
Xem ra hắn hoàn toàn hóa giải độc trong người, thân thể bình phục.
Két!
Vừa dứt lời, một bóng dáng lại vọt vào. Vừa nhìn về phía Trương Huyền, hắn nổi giận đùng đùng, đầy chất vấn:
- Liễu lão sư, nước trà của ngươi có độc, ngươi hẳn biết chứ?
- Sau này ta mới biết. Nói thật, ta cũng là người bị hại...
Thấy cái bộ dáng này của hắn, Trương Huyền an ủi một câu:
- Nhất định là có người muốn độc chết ta. Ngươi trùng hợp đi qua, uống nhầm nước trà, mới biến thành như vậy... Yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra ra rốt cuộc là ai muốn hại ta, trả lại cho ngươi một công đạo!
- Trả lại công đạo? Người bị hại, bị hại cái rắm...
Không nghe được lời này còn tốt, vừa nghe, Mạc Hoằng Nhất thiếu chút nữa thì bùng nổ.
Người bị hại cái lông. Ngươi đánh rắm không đến.Tta đường đường đệ nhất thiên tài của vương quốc, không chỉ trúng độc, còn rơi vào hố phân...
Mấu chốt nhất chính là, còn điều tra... Ngươi điều tra thế nào? Chính là học sinh của ngươi hạ độc, còn trả công đạo cho ta thế nào?
- Thế nào?
Thấy hắn càng lúc càng tức giận, Trương Huyền đầy kỳ quái.
Loại chuyện trúng độc như vậy, ai cũng không muốn. Nói thật, ta cũng không biết ngươi sẽ đang ở trong phòng ta uống nước...
- Ngươi... được lắm!
Biết người này cũng là người bị hại, quả thật không biết chuyện, cố nén tức giận, Mạc Hoằng Nhất hừ một tiếng:
- Cũng không cần tra xét nữa! Độc này là ai hạ, ta dĩ nhiên biết được!
- Ai?
Nhướng mày, sắc mặt Trương Huyền nghiêm trọng nhìn qua.
Trước đó hắn vẫn kỳ quái, thân phận này của hắn ai cũng không đắc tội. Tại sao lại có người hạ độc. Nếu như biết là ai, hắn tuyệt đối không từ bỏ ý định!
- Là... đám người Trịnh Dương bọn họ hạ. Chuyện tối ngày hôm qua, ta tận mắt nhìn thấy!
Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Mạc Hoằng Nhất hừ một tiếng nói.
- Trịnh Dương?
Đang suy nghĩ giáo huấn đối phương như thế nào, nhân cơ hội cướp đoạt đồ, nghe nói như thế, Trương Huyền thoáng cái lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Học sinh của mình, tính kế với mình?
Tình huống gì vậy?
Trong lòng hắn chấn động kinh ngạc. Chỉ có điều, rất nhanh hắn cũng lại kịp phản ứng, sắc mặt tái xanh, hoàn toàn là phát điên.
- Đám tiểu súc sinh này...
Rít gào một tiếng, Trương Huyền đột nhiên đứng phắt dậy, lửa giận giống như sóng đào.
Người ta dạy đồ đệ đều ngoan ngoãn nghe lời. Mình cũng dạy một đám gì vậy? Hạ độc cho lão sư, không phải đánh nhau chính là quấy rối...
Trời ạ!
Xem ta không cố gắng giáo huấn các ngươi một trận, ta không lại gọi là Trương Huyền nữa!
...
- Triệu Nhã, nàng có chuyện gì vậy? Vừa rồi Mộc Tuyết Tình lớn lối như thế, làm gì không dạy dỗ một trận. Liễu lão sư là lợi hại, cũng không phải nàng lợi hại, có gì đắc ý?
Trên đường trở về phủ đệ, Trịnh Dương đuổi theo Triệu Nhã, không nhịn được chất vấn.
Hiện tại danh tiếng của Trương sư đều bị vị Liễu lão sư này che phủ. Nàng làm như học sinh, không giúp lão sư nói vài câu, tự nhiên tán dương đối thủ. Có nhầm hay không vậy?
- Giáo huấn? Ta thấy ngươi vẫn nên nghĩ xem, tiếp theo nên chịu phạt thế nào!
Thấy người này đến bây giờ còn không kịp phản ứng, Triệu Nhã bất đắc dĩ hừ nói.
- Chịu phạt? Chịu phạt cái gì?
Trịnh Dương không hiểu nguyên nhân. Viên Đào, Lưu Dương cũng nghi ngờ nhìn qua.
Tuy rằng bọn họ rất thông minh, trên tu luyện cũng rất có thiên phú, nhưng bất kể nói thế nào, cũng chỉ là một hài tử mười lăm, mười sáu tuổi. Rất nhiều chuyện, không có chút kinh nghiệm nào, căn bản không nghĩ ra.
- Vương Dĩnh, vẫn là nàng nói cùng bọn họ đi. Ta trước hết phải suy nghĩ xem xin lỗi lão sư nói thế nào đã...
Triệu Nhã che trán, vẻ mặt rầu rĩ.
Vốn muốn giúp lão sư trút giận, truyền bá danh tiếng. Kết quả... Danh tiếng là truyền bá, một khi lão sư công bố thân phận, cũng nhất định sẽ trở thành chuyện cười cho người khác.
Chuyện gì thế này!
Vuốt mông ngựa vỗ tới trên móng ngựa.
Thật không biết Trương sư trở về, có thể tức giận hay không.
- Vương Dĩnh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Trịnh Dương vội vàng nhìn sang.
- Cái này...
Sắc mặt Vương Dĩnh nhất thời đỏ lên:
- Ta nghi ngờ... Liễu lão sư chính là Trương sư ngụy trang!
- Liễu lão sư là Trương sư?
Tất cả đám người Trịnh Dương đều ngẩn người.
- Đúng vậy, Liễu lão sư kia vừa rồi iáo huấn trưởng lão Lâm gia là thi triển ra thân pháp thiên đạo và cước pháp thiên đạo. Về điểm ấy ta nhìn thấy rõ ràng, không có sai lầm chút nào! Sau khi mượn trường kiếm của Triệu Nhã, sử dụng lại là kiếm pháp thiên đạo do sư tổ truyền thụ... Lại thêm thái độ đối với chúng ta, cho nên...
Thấy bọn họ không tin, Vương Dĩnh giải thích.
- Liễu lão sư, là Trương sư?
- Chúng ta còn đặc biệt chạy tới hạ độc cho hắn?
- Vẫn mắng vui vẻ như thế...
...
Thân thể tất cả ba người Viên Đào, Trịnh Dương, Lưu Dương đều chấn động, sắc mặt trắng bệch, sắp muốn khóc.
Nếu như là sự thật, mấy ngày qua bọn họ đều đã làm gì?
Lão sư vì bọn họ bỏ ra nhiều như vậy, bọn họ lại ngày ngày muốn giết chết...
Ba người đều cảm thấy buồn bực muốn nôn ra máu.
- Ta muốn đi Thiên Vũ học viện, nói lời xin lỗi với lão sư...
Sắc mặt trắng bệch, qua hồi lâu, Trịnh Dương vội hỏi.
- Ta cũng đi!
- Ta cũng đi!
Hai người Viên Đào, Lưu Dương cũng liền vội vàng gật đầu.
- Được...
Đưa ra quyết định, mấy người vội vã đi về phía Thiên Vũ học viện. Biết không có biện pháp nào khác, Triệu Nhã, Vương Dĩnh cũng bất đắc dĩ đuổi theo.
- Coong!
Còn chưa đi đến học viện, bọn họ liền nghe được một tiếng chuông cực lớn vang lên.
- Là Danh Sư Đường...
Theo phương hướng tiếng chuông vang lên, mấy người không nhịn được nhìn sang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận