Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Giống như thực giống như huyễn

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Lúc này Trương Cửu Tiêu mặc trường bào màu xanh nhạt, lộ ra cực kỳ nho nhã,
trước ngực treo không phải huy chương Danh Sư, mà là Giám Bảo Sư, bảy vì sao
lóng lánh tỏa ánh sáng, đại biểu thân phận.
Bên cạnh đi cùng hắn, là một lão giả, bộ dáng hơn sáu mươi tuổi, đồng dạng
mang theo huy chương Giám Bảo Sư thất tinh, tu vi dĩ nhiên đạt đến Thánh Vực
tứ trọng, khí độ bất phàm.
– Gia hỏa này... Còn là Giám Bảo Sư?
Trương Huyền sững sờ.
Hắn thấy tận mắt qua Trương Cửu Tiêu lăng không viết chữ, biết rõ ở trên Thư
Họa tạo nghệ không thấp, không nghĩ tới giám bảo cũng đạt tới thất tinh.
Không hổ là đệ nhất thiên tài của Thanh Nguyên đế quốc, quả nhiên không có đơn
giản như tưởng tượng.
– Mục Hội trưởng, đã lâu không gặp!
Thấy lão giả, Ngô sư cười nghênh đón.
– Ngô Như Phong, không mời ngươi, ngươi sẽ không tới đây gặp ta, có phải sớm
đã quên bằng hữu cũ rồi hay không hả?
Lão giả nện cho đối phương một cái, cười mắng.
– Làm sao có thể, ta cũng vừa về không lâu, bận xử lý một ít chuyện...
Ngô sư nói.
– Xem ra vị này hẳn là Giám Bảo Sư Công Hội Hội trưởng rồi...
Nhìn hai người hàn huyên, quan hệ rất quen, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Thân là Giám Bảo Sư thất tinh, lại được Ngô sư xưng “Hội trưởng”, rất dễ dàng
đoán ra thân phận.
Đang muốn cẩn thận quan sát vị Hội trưởng này, lại cảm thấy một ánh mắt nhìn
chằm chằm tới, Trương Huyền ngẩng đầu, liền thấy Trương Cửu Tiêu nhìn mình,
trong mắt mang theo địch ý nhè nhẹ.
Tuy không phải rất mãnh liệt, nhưng tâm cảnh của hắn đạt tới 25.1, có thể so
với Danh Sư bát tinh, rất nhẹ nhàng có thể cảm ứng ra.
– Địch ý? Mình chưa đắc tội qua hắn a?
Trương Huyền nghi hoặc.
Hai người chỉ gặp qua một lần, sợ gây ra hiểu lầm, còn chuyên hô “cố gắng lên”
cổ vũ, thái độ hữu hảo như thế, không báo đáp coi như xong, mang địch ý... làm
gì đó?
– Tại hạ Trương Cửu Tiêu, không biết các hạ xưng hô như thế nào?
Đang cảm khái người tốt khó làm, thanh niên đi vào trước mặt, ôm quyền hỏi.
– Trương Huyền!
– Trương Huyền? Là tân nhiệm Viện trưởng của Hồng Viễn Danh Sư Học Viện? Ta
nghe nói qua sự tích của ngươi, là một thiên tài!
Nghe được tên, Trương Cửu Tiêu bừng tỉnh đại ngộ:
– Khó trách ở trên tâm cảnh bất phàm như thế, có thể đơn giản thông qua Luyện
Tâm Kiều, gánh vác một Học Viện, tâm cảnh không mạnh, hoàn toàn chính xác làm
không được!
Lúc trước vẫn muốn biết vị Danh Sư lục tinh kia là ai, giờ phút này mới rút
cuộc rõ.
Vị Trương Huyền này có rất nhiều sự tích, hắn nghe nói qua một ít, hoàn toàn
chính xác được xưng tụng thiên tài trong thiên tài.
Bất quá, lại thiên tài, cũng chỉ là Danh Sư lục tinh mà thôi, so sánh với hắn,
còn xa xa không bằng.
– Là rất nhiều thầy trò của học viện nâng đỡ, có chút cố mà làm, đang định từ
chức...
Trương Huyền khoát tay áo.
Viện trưởng Danh Sư học viện, Chương Dẫn Khâu về, hắn đã sớm tính toán từ bỏ,
chỉ là mọi người không chịu mà thôi.
– Từ chức? Cũng đúng, ngươi nhỏ tuổi như vậy, thiếu khuyết rèn luyện, trực
tiếp làm Viện trưởng Danh Sư Học Viện, hoàn toàn chính xác sẽ để cho Học Viện
thanh danh không tốt!
Trương Cửu Tiêu nhẹ gật đầu.
– Ách...
Không nghĩ tới bản thân khiêm tốn, đối phương lại coi thật, Trương Huyền bất
đắc dĩ lắc đầu, lập tức mất đi hứng thú trò chuyện với đối phương, đang muốn
rời đi, chợt nghe thanh âm của đối phương tiếp tục vang lên.
– Ngô sư có thể mang ngươi tới Phẩm Giám Hội, xem ra cực kỳ coi trọng... Chỉ
là không biết, Trương sư có học qua giám bảo không?
– Giám bảo... Hơi học qua một ít!
Trương Huyền gật đầu.
– Không biết đạt đến mấy tinh?
Nghe được học qua, Trương Cửu Tiêu sửng sốt một chút, nhìn qua.
– Hổ thẹn, chỉ có ngũ tinh!
Trương Huyền cười khổ.
So sánh những chức nghiệp khác, thư tịch Giám Bảo Sư rất ít, chỉ đạt tới ngũ
tinh, không tính quá cao minh.
– Ngũ tinh? Kỳ thật lấy tuổi của ngươi, cũng xem như không tệ... Nói rõ có
thiên phú phương diện này, về sau học tập tốt, vượt qua ta cũng có khả năng!
Nhẹ gật đầu, Trương Cửu Tiêu khẽ nói:
– Giám Bảo Sư ngũ tinh, dựa theo đạo lý là không có tư cách tới thịnh hội này,
bất quá, hẳn là Ngô sư cưng chiều, mang ngươi tới đây tăng trưởng kiến thức a!
– Xem như thế đi!
Trương Huyền thuận miệng đáp một tiếng.
– Ân!
Trương Cửu Tiêu nói:
– Lần này đánh giá đại hội, mời không ít cường giả tới, đều là nhân vật lĩnh
quân của một phương chức nghiệp, đến lúc đó, có thể sẽ lấy ra không ít bảo
vật, ta và ngươi nhận thức cũng coi như có duyên, lại nói đều họ Trương, như
vậy đi, một lát nữa đi theo đằng sau ta, nếu có cái gì không biết, hoặc xem
không hiểu, có thể trực tiếp hỏi, tất cả mọi người là Danh Sư, chỉ điểm ngươi
vài câu, thuận tiện tăng lên cho ngươi một ít tri thức giám bảo, là nên phải!
Có lẽ sau lần này, bừng tỉnh đại ngộ, thừa cơ trùng kích Giám Bảo Sư lục tinh
cũng chưa biết chừng.
– Làm phiền rồi!
Trương Huyền gật đầu.
– Không cần khách khí! Mặc dù ta là Danh Sư, nhưng ở trên chức nghiệp giám
bảo, cũng hạ xuống công phu thật lớn, ở Thanh Nguyên đế quốc Giám Bảo Sư Công
Hội, tính là có chút danh khí, vẫn còn có chút thể diện!
Thần sắc của Trương Cửu Tiêu hờ hững, trong giọng nói để lộ ra ngạo khí.
Lúc trước xông Luyện Tâm Kiều, bị vị trước mắt này đả kích, hiện tại hòa nhau
một thành, ý niệm trong đầu thông suốt, khoan khoái dễ chịu không nói ra được.
– Ân...
Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói tiếp, liền thấy Ngô sư cùng Mục Hội trưởng
đồng loạt nhìn lại, người sau tràn đầy vui vẻ:
– Vừa vào liền trò chuyện, đã quên nói một tiếng, vị Trương Cửu Tiêu này, ba
năm trước cùng ta học tập giám bảo, thời gian ngắn như vậy, thì đến được thất
tinh, thiên phú mạnh, có thể nói khủng bố... Các ngươi đều là Danh Sư, hẳn là
không cần giới thiệu a!
– Trương sư thiên tài tuyệt đỉnh, tự nhiên không cần!
Ngô sư nhẹ gật đầu, nhìn Trương Huyền nói:
– Mục Hội trưởng, vị này là bằng hữu của ta, Trương Huyền Trương sư, chớ nhìn
hắn tuổi không lớn lắm, nhưng cũng là một vị thiên tài hiếm thấy, vốn tính
toán đi tìm ngươi khảo hạch Giám Bảo Sư, nếu như đụng phải, liền sớm nhận thức
một chút!
– Bằng hữu? Ta còn cho là vãn bối của ngươi...
Mục Hội trưởng sững sờ.
Niên kỷ của Ngô sư đều bảy tám trăm tuổi, vốn cho rằng dẫn theo một thanh niên
hai mươi tuổi, là đệ tử mới thu nhận hoặc là vãn bối, không nghĩ tới là bằng
hữu.
Có thể xưng hô như vậy, nói rõ là ngang hàng luận giao, đủ thấy coi trọng.
– Trương sư đại tài, xưng hô bằng hữu là ta trèo cao, sao có thể là vãn bối,
ta cũng không dám...
Ngô sư vội vàng khoát tay.
Vị trước mắt này là Thiên Nhận Danh Sư, Thiên Nhận Thánh Giả, xưng hô bằng hữu
hoàn toàn chính xác coi như trèo cao, thật muốn nói là vãn bối, chính hắn cũng
bị hù chết.
– A?
Thấy lão hữu thận trọng như thế, không giống ra vẻ khiêm tốn, Mục Hội trưởng
nghi hoặc liếc nhìn Trương Huyền, từ lúc trước khinh thường, cũng trở nên
ngưng trọng:
– Nếu như Ngô sư coi trọng như thế, đó cũng là bằng hữu của Mục mỗ!
Ngô sư là lão hữu nhiều năm của hắn, luôn luôn thanh cao, coi trọng quy củ, có
thể nói như vậy, đủ để nói rõ, người thanh niên trước mắt này, là thật không
đơn giản.
– Mục Hội trưởng khách khí!
Trương Huyền ôm quyền.
– Cái này có gì khách khí, ta cùng Ngô sư là lão bằng hữu nhiều năm!
Mục Hội trưởng cười cười, quay đầu nhìn về phía Trương Cửu Tiêu:
– Cửu Tiêu, tuy các ngươi niên kỷ không sai biệt lắm, nhưng vị Trương sư này,
nếu như là bằng hữu của ta, cũng sẽ là sư thúc của ngươi, gọi là thúc a!
– Thúc...
Thân thể Trương Cửu Tiêu nhoáng một cái, thiếu chút nữa thổ huyết.
Vừa mới cho đối phương cái lồng, để đối phương theo ở phía sau học tập, kết
quả là tới một câu như vậy... Nghẹn đến sắc mặt đỏ lên, xém chút ngất đi.
– Ân!
Mục Hội trưởng nhẹ gật đầu:
– Ngô sư, Trương tiểu huynh đệ, những người khác không sai biệt lắm đều đến
đông đủ, mời!
– Tốt!
Ngô sư nhẹ gật đầu.
Mấy người theo sát ở sau lưng, đi vào đại sảnh.
Đường kính của đại sảnh chừng hơn ba mươi mét, chính giữa có một cái bàn hình
chữ nhật, hai bên quả nhiên đã ngồi đầy người, đại bộ phận đều râu bạc trắng,
tuổi tương tự Mục Hội trưởng.
Có hai người quen cũng ngồi ở bên trong, theo thứ tự là Khải Linh Sư Công Hội
Nguyễn Hội trưởng cùng Kinh Hồng Sư Công Hội Vệ Hội trưởng.
Mục Hội trưởng đi vào cái bàn trước nhất, ngồi xuống, ngay sau đó mời:
– Ngồi đi!
– Ân!
Trương Huyền gật đầu cùng Ngô sư song song ngồi xuống.
– Cửu Tiêu, ngươi đứng ở đằng sau ta!
Thấy Trương Cửu Tiêu cũng muốn ngồi xuống, Mục Hội trưởng nhíu mày nói.
– Vâng!
Da mặt co lại, Trương Cửu Tiêu gật đầu, đứng ở sau lưng Hội trưởng, vẻ mặt u
oán.
Vốn nghĩ rằng tới, bằng vào thân phận Giám Bảo Sư thất tinh, có thể ở trước
mặt đối phương hòa nhau một thành, kết quả, còn chưa bắt đầu biểu hiện ra...
Liền bị đối phương áp không ngẩng đầu được lên.
– Nếu như tất cả mọi người đến đông đủ, bằng hữu, có thể lấy ra đồ đạc của
ngươi rồi hay không?
An bài xong, nhìn về phía một người ngồi đối diện, Mục Hội trưởng nói.
Người này mang mặt nạ bằng đồng xanh, nhìn không tới dung mạo, xuyên thấu qua
làn da trần trụi, có thể thấy được tuổi ở bốn mươi đến năm mươi.
– Các vị đều là nhân vật có mặt mũi của Thanh Nguyên thành, lại có Danh Sư
Đường Ngô đường chủ tọa trấn, danh dự ta tự nhiên tin tưởng, bất quá... Từ tục
tĩu nói trước, chỉ cho các ngươi đánh giá đồ vật, nghĩ biện pháp phá giải trận
văn lưu lại ở phía trên, còn ở bên trong phong ấn cái gì, các ngươi nhìn xảy
ra điều gì, ta đều không có tính toán bán ra... Đương nhiên, chỉ cần có thể
giúp ta giải quyết vấn đề, tất có hậu lễ đưa tặng!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh mở miệng.
Thanh âm có chút khàn khàn, nghe xong liền biết cải biến âm thanh, tận lực
ngụy trang khiến người ta nghe không hiểu.
– Ngươi yên tâm, ta có thể tìm bọn họ đến, nhất định là đáng giá tin tưởng!
Mục Hội trưởng khoát tay áo.
– Ta tin được nhân phẩm của Mục Hội trưởng!
Người mang mặt nạ bằng đồng xanh nhẹ gật đầu, cổ tay khẽ đảo, một quyển trục
xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhẹ nhàng mở ra, một bức tranh sơn thủy xuất
hiện ở trước mặt, ngọn núi xanh biếc gần ngay trước mắt, trên núi chim thú kêu
to, dòng nước róc rách, làm cho người ta giống như thực giống như huyễn.
Dường như, thật sự có một ngọn núi dựng lên ở cách đó không xa, trên mặt thậm
chí có thể cảm nhận được khí tức ôn nhuận từ trong toả ra.
– Cái này là... Thư Họa bát tinh, dĩ nhiên đạt đến cảnh giới giống như thực
giống như huyễn...
Chứng kiến họa tác trên quyển trục, một lão giả mãnh liệt đứng dậy, kích động
đến hốc mắt đỏ bừng, thân thể liên tục run rẩy. Vị lão giả này mặc trường bào
Thư Họa Sư, trước ngực có bảy vì sao lóng lánh, hẳn là Hội trưởng Thư Họa Sư
Công Hội mà lúc trước Ngô sư nói.
– Giống như thực giống như huyễn?
Trương Huyền nghi hoặc.
– Giống như thực giống như huyễn là năng lực của Thư Họa Bát Cảnh, đạt tới
loại cảnh giới này, làm ra họa quyển, giống như thật, người bình thường nhìn
không ra thiệt giả, mấu chốt nhất là... Thư Họa có thể tự động hấp thu linh
khí, duy trì linh tính bên trong còn sống, thậm chí tu luyện, thời gian lâu
dài có thể nhảy ra, giống như sinh mệnh... Nói cách khác, Thư Họa đạt tới loại
cảnh giới này, đã giống như thật, giống như thực không phải thực, giống như
huyễn không phải huyễn rồi!
Ngô sư giảm thấp thanh âm giải thích.
– Mạnh như vậy?
Trương Huyền khiếp sợ, trong mắt lặng lẽ hiển hiện từng đạo hoa văn, nhìn về
phía họa quyển trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận