Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lão sư, còn xin để học sinh cho ngươi trút giận!

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Chiến tử, ngươi có ý tứ gì?
Nhận ra đối phương là ai, da mặt của Nhậm Thanh Viễn kìm lòng không được nhảy lên, cố nén lửa giận:
- Ngươi phải nhớ kỹ, tất cả mọi thứ hiện tại là ai cho, chỉ cần bằng lòng, Danh Sư đường có thể tùy thời tước đoạt đi tất cả thuộc về ngươi!
- Tước đoạt tất cả?
Trịnh Dương xoay người lắc đầu, chẳng muốn nói nhiều:
- Ngươi vui vẻ là được!
Nói xong, dưới chân nhẹ nhàng đạp mạnh, thẳng tắp bay về phía Trương Huyền.
- Trịnh Dương chiến tử, ngươi đây là thái độ gì?
Thân thể nhoáng một cái, Khúc trưởng lão ngăn ở phía trước, lửa giận cháy hừng hực, dường như sắp nổ tung.
Trước đó mặc dù trúng độc, nhưng thân là Danh Sư cửu tinh, linh dược giải độc không ít, lại thêm thực lực mạnh mẽ, khôi phục một hồi đã hành động tự nhiên, không có gì đáng ngại.
- Tránh ra!
Trịnh Dương nói.
- Làm càn, đây là thái độ nói chuyện với Danh Sư cửu tinh sao?
Khúc trưởng lão lập tức nổ tung, lửa giận vọt lên mặt.
Học sinh của Trương Huyền một cái so với một cái cường đại, Độc điện, Hồn sư, Khải Linh sư công hội hội trưởng, chúng ta không quản được, nhưng Chiến Sư đường lệ thuộc Danh Sư đường, thuộc về đơn vị thuộc hạ, ngươi còn dám hung hăng, quả thực tự tìm cái chết!
- Vậy ngươi muốn cái thái độ gì? Quỳ xuống sao?
Trịnh Dương nhìn qua.
- Quỳ xuống khỏi cần, chỉ là để ngươi biết, ngươi có thể có thực lực bây giờ, đều là công lao của Danh Sư đường, phải biết ân báo đáp, không cần tự hủy tương lai...
Khúc trưởng lão hét lớn, thanh âm còn không có kết thúc, đột nhiên lông tơ toàn thân dựng lên, ngay sau đó nhìn thấy một thanh trường thương thẳng tắp đâm tới, khí tức lăng lệ, tựa hồ muốn quấy nguyên thần của hắn thành bụi phấn.
- Ngươi...
Không dám dừng lại, lật bàn tay một cái, trước mặt xuất hiện một thanh trường kiếm, lập tức đón lấy mũi thương.
- Đinh!
Chỉ cảm thấy một đạo lực lượng hùng hồn dọc theo cánh tay xông tới, tựa hồ muốn chấn vỡ kinh mạch toàn thân hắn.
Phốc!
Trường kiếm rời tay, phun ra một ngụm máu tươi, Khúc trưởng lão bị chấn bay ngược, người còn ở trên không, lần nữa nhìn thấy trường thương đánh tới, dọa đến thân thể co rụt lại, song chưởng vội vàng nghênh tiếp.
Tạch tạch! Tạch tạch!
Ở dưới lực lượng khổng lồ, hai tay bị chấn đến trật khớp, thân ảnh như quả bóng chày bị đánh bay, thẳng tắp đánh tới mặt đất, đập ra một cái hố to, khói bụi mù mịt.
- Cho ngươi mặt mũi, để ngươi giáo huấn ta?
Quất bay Khúc trưởng lão, Trịnh Dương giống như làm chuyện cực kỳ bình thường, tùy tiện vỗ tay một cái, thu trường thương lại.
- Khúc trưởng lão...
- Ngươi muốn làm gì?
Không nghĩ tới người này không chút cố kỵ nào, trực tiếp ra tay đánh bay Khúc trưởng lão, các Danh Sư xôn xao, từng cái vây quanh, tức sắp bùng nổ.
- Muốn động thủ với ta?
Thấy bọn họ vọt tới, Trịnh Dương cũng không căng thẳng, ngược lại ngẩng đầu:
- Bọn họ muốn giết chiến tử của các ngươi, không muốn mất đường chủ, thì ngăn lại cho ta!
Rầm!
Thanh âm kết thúc, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, không gian bốn phía vặn vẹo, tám lão giả bất ngờ xuất hiện ở trước mặt, cả đám đều mang theo khí tức sát phạt mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết từ trên chiến trường mới đi ra, mang theo hương vị thiết huyết.
Ông!
Tám lão giả đồng thời rút trường kiếm trong tay, không gian trước mặt rất nhiều Danh Sư xuất hiện vết rách.
- Chư vị dừng tay đi, tướng ở bên ngoài, có thể không nghe quân lệnh! Chiến Sư đường chúng ta thật vất vả xuất hiện một vị chiến tử, một vị đường chủ, không thể xảy ra vấn đề gì...
Một lão giả nhìn quanh một vòng, cất cao giọng nói.
- Phản, thật phản rồi...
Thấy cảnh này, Nhậm Thanh Viễn chỉ cảm thấy tức sắp điên, liệt hỏa hừng hực, bất cứ lúc nào cũng sẽ thiêu đốt.
Danh Sư đường xây dựng vài vạn năm, từ trước tới nay đều thống ngự người khác, để cho người ta kính sợ bội phục, còn chưa bao giờ có thế lực nào dám trắng trợn đối nghịch... Ngày hôm nay không chỉ thấy, còn một lần bốn cái...
- Không có phản hay không phản gì cả, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, nếu như Danh Sư đường làm chính xác, không ai sẽ phản bác, nhưng nếu đi lên con đường sai lầm, người người sẽ phản !
Trịnh Dương cười nhạt một tiếng, không tiếp tục để ý các Danh Sư cửu tinh vây ở chung quanh, thân thể nhoáng một cái, quỳ rạp xuống đất.
- Đồ nhi Trịnh Dương, bái kiến lão sư!
- Đứng lên đi!
Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Không nghĩ tới mấy tháng không gặp, Trịnh Dương cũng đã trưởng thành, hơn nữa thực lực càng đạt đến tình trạng xem như hắn cũng khó mà nhìn thấu.
- Lão sư, ta nghe nói sở dĩ Danh Sư đường hạ lệnh truy nã, là bởi vì Trương gia ác nhân tố cáo, nói lão sư ngươi sử dụng bảo vật Dị Linh tộc... Không biết có phải hay không?
Trịnh Dương đứng dậy, cung kính nhìn qua.
- Hẳn là vậy!
Trương Huyền sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Cụ thể vì sao Danh Sư đường hạ lệnh truy nã, hắn không rõ ràng lắm, chẳng qua nguyên nhân gây ra khẳng định liên quan đến đại náo Trương gia.
Lúc ấy vì vội vàng đi cứu Triệu Nhã, từng mượn lực lượng của Ngoan Nhân, có lẽ bởi vì cái này, mới để cho đối phương bẩm báo như vậy.
Danh Sư đường từ trước tới nay cảnh giác với Dị Linh tộc, tin vào đối phương, xử phạt quá mức cũng có khả năng.
- Lão sư một mình đối kháng Dị Linh tộc, tiêu diệt một hoàng tộc, bọn họ không khen thưởng công lao, ngược lại bởi vì một chút đồ vật có cũng được mà không có cũng không sao đi định tội công thần... khí thế của Trương gia thật là lớn! Xem ra vì tên tuổi đệ nhất gia tộc, những năm này đã làm hư bọn hắn!
Trịnh Dương cười lạnh, ôm quyền khom người:
- Lão sư, xin để học sinh trút giận cho ngươi!
- Trút giận?
Trương Huyền biết học sinh này của mình tính tình nóng nảy, dám nghĩ dám làm, liền nhẹ gật đầu:
- Đừng giết người, giáo huấn một chút là được!
- Vâng!
Trịnh Dương nhẹ gật đầu, trường thương trong tay bỗng nhiên run lên, phát ra kịch liệt nổ vang, ngay sau đó hai mắt nhìn quanh một vòng:
- Như Yên, Lộ Xung, Trương gia, Thánh Tử điện, Băng Nguyên cung khi dễ lão sư chúng ta, vu cáo hãm hại hắn, các ngươi có bằng lòng cùng ta chung một chỗ, báo thù thay lão sư hay không?
- Đương nhiên!
Ngụy Như Yên tiến về phía trước một bước.
- Việc nghĩa chẳng từ!
Lộ Xung cũng tới trước mặt.
- Vậy là tốt rồi...
Trịnh Dương cười một tiếng, mí mắt vừa nhấc, mang theo lạnh lùng:
- Trương Vô Ngân, ngươi ra tay với sư phụ ta, tổn thương hắn không nói, còn hạ mệnh lệnh tiến hành đuổi bắt cùng vây giết... mối thù nhục sư không đội trời chung, ngày hôm nay Trịnh Dương ta thế sư xuất chiến, ngươi có dám tiếp không?
Phần phật!
Nói xong trường thương run lên, không gian xuất hiện gợn sóng, hình như bốn phía muốn bị chấn vỡ.
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Không nghĩ tới hài tử mười mấy tuổi này trực tiếp khiêu chiến hắn, khóe miệng của Trương Vô Ngân co giật, nắm đấm căng thẳng:
- Tốt...
Ầm ầm!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên tiếng xé gió vang lên, Trương Vô Ngân vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy một thân ảnh mập mạp hạ xuống.
Tạch tạch!
Xương ngực bị đập gãy mấy cái, ngay cả lực lượng đánh trả cũng không có, liền bị ngồi vào mặt đất, chỉ còn lại có nửa cái đầu, từng ngụm từng ngụm thổ huyết.
- Chư vị sư huynh, sư đệ, muốn tỷ thí sao không gọi ta, xem ra ta tới chậm...
Chủ nhân của cái mông nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận