Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Man thú vẽ tranh (2)

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Đúng!
Quý Mặc công tử khom người.
- Không biết vị tiểu huynh đệ này, lão sư ở chỗ nào, cùng ai học thi họa?
Trình phó hội trưởng nhìn về phía Trương Huyền:
- Tại hạ đại sư tông sư thi họa của mười ba vương quốc xung quanh, đều có chút giao tình. Nói ra có thể có quen biết từ trước!
- Chỉ là có chút hứng thú đối với thi họa, cũng không có lão sư!
Trương Huyền nói.
Hiểu biết của hắn đối với thi họa, đều đọc từ sách ra, quả thật không có lão sư.
- Có chút hứng thú? Không có lão sư?
Hai vị phó hội trưởng Trình, Ngô liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều nghi ngờ.
Một đạo thi họa mặc dù chỉ là một trong rất nhiều chức nghiệp không sát đầu, nhưng không có sư môn truyền thừa, muốn học được chân tài thật học, vẫn làm không được.
Chỉ có chút hứng thú, lại dám cùng thi họa sư nhất tinh so tài?
Là không biết thi họa sư lợi hại, hay tự tin hơi quá?
- Thi họa là hứng thú tao nhã tạo ra. Dùng để so đấu, có phần mất phong nhã. Hai vị thật sự có tranh cãi gì, giải quyết riêng là được, không cần thiết so tài tranh đấu!
Có chút do dự, Ngô phó hội trưởng khuyên can.
Thi họa là hành động tao nhã, dùng để so đấu, có phần làm mất mặt của văn nhâ.
- Vẫn mong hai vị tông sư không cần khuyên cản, văn nhân lấy văn để kết giao. Thi họa sư cũng có tức giận chém trời cao. Người này sỉ nhục chức nghiệp thi họa này, ngày hôm nay không cùng hắn so tài thắng bại, ta nuốt không trôi cơn giận này!
Trương Huyền còn chưa mở miệng, Quý Mặc công tử cắn răng nói.
Bị người này nói ngay cả học đồ, man thú cũng không bằng, ngày hôm nay không dạy dỗ một trận, sau đó mặt mũi quét ra rác, còn làm sao gặp người?
- Vậy...
Thấy thái độ hắn kiên quyết, hai vị phó hội trưởng nhìn về phía Trương Huyền. Sau đó bọn họ thấy người vẻ mặt không để ý, gật đầu:
- Hắn muốn so tài, so tài là được!
- Được rồi!
Thấy hai người đều đồng ý so tài, không có cách nào khuyên can, hai vị phó hội trưởng không thể làm gì khác hơn là đáp ứng:
- Nếu các ngươi muốn so tài, hai ta liền làm trọng tài! Quy định rất đơn giản, thời gian là một canh giờ. Ai vẽ ra cảnh giới cao, ai đó thắng! Cảnh giới tương đương, thời gian vẽ tranh ngắn hơn thắng.
Văn không đứng nhất. Dựa theo đạo lý này, trình độ thưởng thức của mỗi người thưởng thức khác nhau, rất khó cân nhắc quyết định ưu khuyết của hai tác phẩm.
Chỉ có điều, thi họa nếu phân ra cảnh giới, lấy đẳng cấp này làm tiêu chuẩn, ai cũng không tìm ra được lỗi.
- Bắt đầu đi!
Đã đưa ra quy định, hai bên so tài cũng không có ý kiến, mấy học đồ chuẩn bị thỏa đáng hai cái bàn, giấy và bút mực.
- Bức tranh không giới hạn thể loại, không giới hạn đề tài, có thể tự do phát huy!
Thấy hai người đi tới vị trí, Ngô phó hội trưởng nói.
- Vâng!
Quý Mặc công tử gật đầu.
Không hạn chế đề tài và thể loại, có thể là bức tranh am hiểu nhất.
Bức tranh sơn thủy trước đó, hắn cũng không phải thường vẽ. Đổi lại thành loại tinh thông, tuyệt đối có thể làm ra tác phẩm tam cảnh.
Vừa trở thành thi họa sư nhất tinh, buồn vì không có chỗ nào khiến danh tiếng càng đánh càng vang, người này lại xuất hiện. Có thể nói, buồn ngủ đưa gối đầu, tới thật là kịp thời.
Nếu không, hắn cũng sẽ không chuyện bé xé ra to, cố ý làm lớn chuyện như vậy.
- Được, không có ý kiến gì, liền trực tiếp bắt đầu đi!
Quy định nói ra, hai người không phản đối, Ngô phó hội trưởng giơ tay quyết định.
- Được!
Quý Mặc công tử hừ lạnh một tiếng, bàn tay lật một cái, bút lông xuất hiện ở tronglòng bàn tay. Hắn chấm mực múa bút, lại vẽ tranh.
Lần này hắn vì muốn giành được nhiều sự thu hút, cố ý bỏ thêm càng nhiều kỹ xảo đẹp mắt, chọc cho xung quanh lại liên tục vang lên tiếng kêu sợ hãi.
- Các ngươi nói Quý Mặc công tử sẽ thắng chứ?
- Nói thừa, Quý công tử là thi họa sư thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Hội trưởng cũng nói, là tồn tại sau này có khả năng thay thế hắn nhất, làm sao có thể không thắng được một người quê mùa không biết từ đâu tới?
- Vậy ngược lại là...
- Ừ? Quý công tử cũng bắt đầu vẽ tranh. Người quê mùa kia thế nào ngay cả bút cũng chưa cầm? Chẳng lẽ ngoài miệng nói năng kiêu ngạo, trên thực tế không biết vẽ tranh?
- Thật đúng là... Lại còn không nhúc nhích...
Nhìn thấy được Quý Mặc công tử vẩy mực múa bút, mọi người hưng phấn bàn luận ầm ĩ. Lúc này bọn họ mới phát hiện, người thanh niên muốn so tài với hắn, đang đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, trên mặt hình như có chút nhăn nhó.
- Vị tiểu huynh đệ sao vậy? Có phải có lời gì khó nói hay không?
Thấy bộ dạng này của hắn, Ngô phó hội trưởng nhìn lại.
- A, là như vậy...
Trương Huyền gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
- Ta suy nghĩ một chút, vẽ bức tranh như vậy, thắng hắn, cũng có phần ỷ lớn hiếp nhỏ, thắng không anh hùng. Nếu mới vừa nói một con man thú cũng vẽ được tốt hơn so với hắn, xin hỏi... nơi này có man thú không? Có thể mượn một con cho ta dùng một chút hay không? Yên tâm, ta bảo nó vẽ xong... Lại trả lại cho các ngươi!
- Cái gì?
- Hắn cần một con man thú cùng... Quý Mặc công tử so tài?
- Trời ạ, ta không có nghe nhầm chứ?
Mọi người mỗi một người đều trợn mắt há hốc mồm, đều nhìn về phía người trước mắt này giống như nhìn người điên.
Man thú cho dù có trí khôn nhất định, nhưng so sánh với người mà nói, cái gì cũng đều không hiểu, càng chưa nói tới vẽ tranh.
Sử dụng man thú vẽ tranh so tài với một vị thi họa sư chính thức...
Sao có thể như vậy được!
Diễn trò vui đùa gì vậy.
Không phải chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng hoài nghi người này có phải điên rồi hay không?
Thậm chí cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng cảm thấy người này có phải đầu óc có vấn đề hay không.
Mọi người giật mình. Quý Mặc công tử đang vẽ tranh, thân thể nhất thời co rút. Trên đầu hắn, một vạn đầu thần thú bay qua, thiếu chút nữa bóp nát bút lông ném tới trên mặt đối phương.
Tìm một man thú so tài với hắn...
Em gái ngươi, ý của ngươi là nói ta không xứng so tài với ngươi phải không?
Ban đầu vốn chỉ định làm cho đối phương động bút. Kết quả vừa ra, liền có thể khiến cho hắn mất mặt xấu hổ. Ai biết... tranh này mới bắt đầu, đã bị khinh bỉ tới thương tích đầy mình.
Nếu như người này thật sự tìm con man thú qua, mình thua, chẳng phải là không bằng cầm thú sao?
Thắng, cũng chỉ là lợi hại hơn so với cầm thú...
Trời ạ!
Quý Mặc công tử chỉ cảm thấy trong miệng đầy máu, toàn thân đều Sparta.
- Khụ khụ, man thú mặc dù có trí tuệ, cũng không biết vẽ tranh. Ngươi... xác định, yêu cầu cái này?
Ngô phó hội trưởng cũng sững sờ ở tại chỗ, không nhịn được nhìn qua.
Đã thấy so tài đưa ra rất nhiều yêu cầu… thời gian quá ngắn, giấy quá kém, mực nước không tốt, nhưng vẫn chưa từng nghe nói qua, muốn một con man thú qua!
Ngươi xác định không phải nói đùa?
- Là cái này!
Trương Huyền gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn có thể dễ dàng vẽ ra tác phẩm ngũ cảnh. Nếu thật sự sát hạch thi họa sư, cho dù không phải là tam tinh, cũng chí ít là nhị tinh đỉnh phong.
Loại năng lực vẽ tranh này, so tài với một hài tử vừa thi đậu nhất tinh, thật sự có chút ỷ lớn hiếp nhỏ.
Thắng trên mặt cũng không có ánh sáng!
Thấy nói một lần, lại xác nhận một lần, đối phương vẫn không có động tĩnh, Trương Huyền nhìn qua:
- Lẽ nào... Ở đây không có man thú? Hãy tìm man thú có chút khó khăn?
Nơi này là nghiệp đoàn thi họa sư, không phải nghiệp đoàn thuần thú, chẳng lẽ man thú không dễ tìm?
- Khó khăn...
Mọi người thoáng lảo đảo một cái.
Đây không phải là trọng điểm có được hay không?
Trọng điểm là... man thú làm sao có thể vẽ tranh?
- Cuồng vọng!
Ngô phó hội trưởng đang không biết làm sao, Trình phó hội trưởng ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, bàn tay vung lên.
Hắn chìm đắm ở trong thi họa không biết bao nhiêu năm, biết độ khó của một đạo thi họa. Tìm một con man thú vẽ tranh, đã muốn thắng thi họa sư chính thức?
Quả thực chính là không biết trời cao đất rộng.
Ban đầu, hắn còn cảm thấy là một hồi long tranh hổ đấu. Không nghĩ tới người trước mắt này là một người ngông cuồng!
- Nếu không... Ta đi tìm đi. Ta biết gần đây có một con man thú vô chủ...
Thấy mọi người vẫn ngây ra như phỗng, gã sai vặt mặc y phục màu xanh do dự một chút nói.
- Đi đi!
Trương Huyền xua tay.
- Vâng!
Gã sai vặt mặc y phục màu xanh vội vàng xoay người. Thời gian không lâu hắn lại ôm một con man thú chạy tới.
So với nói là man thú, còn không bằng nói là dã thú. Hoàn toàn không có chút lực chiến đấu nào, cùng loại với con chó nhỏ mèo nhỏ nuôi trong nhà. Nó không biết bị ôm tới đây làm gì, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu.
Tiếp nhận man thú, Trương Huyền liếc mắt thoáng nhìn. Tuy rằng cảm thấy không hài lòng lắm, nhưng so tài cũng bắt đầu, cũng có không thời gian chọn lựa.
- Thử xem năng lực độc sư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận