Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cứu hay là không cứu?

- Có phải là bọn chúng phát hiện có người theo dõi, sợ gây phiền toái, trực tiếp rút đi hay không?
La Tuyền nói.
- Cũng có khả năng!
Trương Huyền gật đầu, đang muốn nói gì, đột nhiên trong đám người không biết ai hô lên:
- Mau nhìn, phía trước có người!
Mọi người nhìn về phía trước, quả nhiên thấy ba tân sinh ngồi dưới đất, trên người mang theo máu tươi, đã bị thương nhẹ.
Ba người này đều chỉ có thực lực Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, nhìn thấy nhiều người như vậy, khuôn mặt đồng thời biến đổi:
- Chúng ta còn không có săn được Linh thú...
Nói một câu xong, mới nghĩ đến Danh Sư tầm đó không thể cướp đoạt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Ta gặp qua mấy người kia, là Lạc Viễn đế quốc!
La Tuyền truyền âm.
Trương Huyền gật đầu.
Lạc Viễn đế quốc giống như Huyễn Vũ đế quốc, đều thuộc về đế quốc nhị đẳng, thời điểm ở Sĩ Tử Hải tương đối gần, do đó có thể nhận ra.
- Các ngươi bị thương, có phải bị Linh thú công kích hay không?
Trương Huyền cũng không nhiều lời, nhìn về phía ba người.
- Vâng!
Biết bọn họ không có địch ý, ba người cũng không giấu diếm.
- Mười mấy Linh thú Hợp Linh cảnh, nếu như muốn giết các ngươi, có lẽ rất đơn giản, vì cái gì chỉ đánh bị thương nhẹ liền đi?
Trương Huyền cau mày.
Một Linh thú Hợp Linh cảnh muốn giết ba Danh Sư Hóa Phàm tứ trọng liền rất đơn giản, huống chi mười mấy con, thật muốn động thủ, đoán chừng không dùng đến một cái hô hấp, ba người kia liền chết.
Không thể chỉ đánh bị thương nhẹ liền rời đi ah.
- Ngươi... Làm sao biết chúng ta bị mười mấy Linh thú Hợp Linh cảnh công kích?
Một Danh Sư nhịn không được sững sờ.
- Chúng ta đang truy tung những Linh thú này, tự nhiên biết rõ!
Trương Huyền nói.
- A, nguyên nhân cụ thể chúng ta cũng không biết, chúng ta đang đi lại, gặp được nhiều Linh thú như vậy, vốn cho rằng chết chắc, ai ngờ... Bọn chúng chỉ công kích một chút, liền xoay người rời đi, hình như sợ cái gì đó...
Danh Sư kia hồi đáp.
- Hẳn là sợ bị các ngươi đuổi kịp a!
Một Danh Sư khác xen vào nói.
Đám Linh thú kia vừa đi không lâu, đám người này liền đuổi theo, hẳn là sợ bọn họ theo dõi, không dám dừng lại.
- Nếu như sợ chúng ta theo dõi, khẳng định cực kỳ tức giận nhân loại, nhìn thấy các ngươi, tất nhiên sẽ không lưu tình...
La Tuyền cũng nhìn ra vấn đề.
Đám Linh thú kia thật phát hiện bọn họ, sợ bị đuổi kịp, gặp được những nhân loại khác ngăn cản, tất nhiên sẽ không chút lưu tình, sao có khả năng chỉ đánh thành bị thương nhẹ?
- Phía trước là địa phương nào?
Lông mày giương lên, Trương Huyền nhịn không được hỏi.
- Phía trước là Nhất Tuyến Thiên, hẻm núi nguy hiểm nhất Lôi Viễn phong...
Danh Sư kia nói.
- Nguy hiểm nhất? Nguy rồi...
Như nhớ tới cái gì, Trương Huyền nhảy lên, vội vã xông về phía trước, mọi người không hiểu theo sát hắn.
Chỉ chốc lát sau, liền đến một sơn cốc rất lớn, bốn phía đều là vách núi dốc đứng, từ dưới nhìn lên trên, bầu trời tựa như một đường, cho người ta một loại cảm giác một người giữ ải vạn người không thể qua.
Đinh đinh đinh đinh!
Còn chưa tới gần, liền cảm thấy chân khí phía trước xao động, thanh âm vũ khí va chạm liên tiếp vang lên.
- Phía trước có người chiến đấu...
Nghe được thanh âm này, cảm nhận được chân khí xao động, mọi người vẫn không rõ, phía trước có người chiến đấu, tất cả đều nghi ngờ nhìn qua.
- Đi lên xem một chút liền biết...
Trương Huyền chỉ chính là một chỗ cao của hẻm núi, vô số nham thạch đứng sừng sững ở giữa không trung, diện tích rất lớn, ở phía trên có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Mọi người nối đuôi nhau mà lên, sắc mặt tất cả đều trắng nhợt.
Chỉ thấy mấy trăm Linh thú, vây hơn hai trăm Danh Sư vào giữa.
Những Linh thú này, có Hợp Linh cảnh, còn có Kiều Thiên cảnh, cả đám vô cùng mạnh mẽ, Danh Sư bị vây vào giữa, mặc dù số lượng không ít, nhưng đối mặt nhiều Linh thú như vậy vây công, không ít người bị trọng thương, dần dần chống đỡ hết nổi.
- Bị vây công, chẳng lẽ... Vừa rồi mười mấy Linh thú kia, là cố ý lộ ra sơ hở, hấp dẫn Danh Sư tới, sau đó... Vây quét tiêu diệt?
Khóe miệng co giật, khuôn mặt mọi người trắng bệch.
Mặc dù bọn họ có rất nhiều người, nhưng một khi bị nhiều Linh thú như vậy vây quanh, khẳng định hẳn phải chết không nghi ngờ!
Coi như Trương sư có Tử Dực Thiên Hùng thú nửa bước cửu trọng, nhưng hình thể nó quá lớn, Nhất Tuyến Thiên trước mắt chật hẹp, coi như đi tới cũng không cách nào thi triển thân hình, làm không cẩn thận, nhiều Linh thú như vậy vây công, sẽ còn rơi vào nguy hiểm, bản thân khó bảo toàn!
Vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc.
Tâm cảnh khắc độ của hắn vượt qua mọi người, phân tích sự tình cũng mạnh hơn những người khác, mới đầu phát hiện đám Linh thú kia, nhìn thấy nhân loại liền xoay người rời đi, liền sinh lòng khả nghi, hiện tại xem ra, quả nhiên là âm mưu!
Thanh Bối Man Hùng, Thiết Xỉ Báo, Hoàng Nam Hổ, Kim Tí Thiết Viên... Những Linh thú này, đều là loại cực kỳ am hiểu tốc độ trên lục địa, thật muốn chạy, coi như Kiều Thiên cảnh sơ kỳ cũng khó bắt lấy, giờ phút này lại cố ý lượn quanh một vòng lớn, dẫn tới một đám Danh Sư, tất nhiên có mưu đồ.
Chỉ là không nghĩ tới, thế mà lại dẫn nhân loại đến nơi này tiêu diệt!
- Liên minh...
Người người đều nghĩ đến liên hợp săn giết Linh thú, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Linh thú đã liên minh, lấy mình làm mồi dụ mai phục, phân công rõ ràng, ngay ngắn trật tự, một lần hành động giết chết nhân loại!
Đáng sợ!
Nếu như không phải đám người mình gặp được, có thể cũng sẽ trúng cái bẫy của Linh thú, rơi vào trùng vây hay không?
- Trương sư... Chúng ta làm sao bây giờ?
Một vị Danh Sư nhịn không được nhìn lại.
Thân là Danh Sư, nhìn thấy đồng bạn bị vây công, nhất định phải ra tay cứu vớt, nhưng thật muốn đi qua, bằng mấy người bọn hắn, cũng là hạt cát trong sa mạc, không làm nên chuyện gì!
Thậm chí, cho dù Tử Dực Thiên Hùng thú tới, cũng không có khả năng cứu nhiều người như vậy!
- Chức trách của Danh Sư là bảo hộ nhân tộc, dù lại nguy hiểm, cũng phải duy trì hương hỏa của nhân tộc bất diệt... Nhìn thấy đồng loại gặp nạn không cứu, coi như rời đi, cũng làm hỏng đạo tâm, về sau nửa bước khó tiến!
- Nhưng nếu quả thật muốn cứu người, chúng ta toàn quân bị diệt, cũng không có hiệu quả gì!
- Đúng vậy, hiện tại ở loại tình huống này, cứu cũng không phải, không cứu cũng không phải...
Mọi người trầm mặc.
Cứu người, bằng thực lực của bọn hắn, khẳng định không được, không cứu, trơ mắt nhìn đồng bạn bị giết, trong lòng áy náy, mất đi lý niệm mình một mực kiên trì.
- Người khẳng định phải cứu, có điều, chúng ta đi vào như vậy khẳng định không được!
Trương Huyền cau mày, ngón tay gõ quần áo, trong đầu nhanh chóng vận chuyển.
- Vậy làm sao bây giờ?
Mọi người đồng loạt nhìn tới.
Hiện tại tất cả mọi người đặt hi vọng ở trên người thanh niên trước mắt này, hi vọng hắn có thể giống như trước, lần nữa sáng tạo kỳ tích.
- Các ngươi ai có trận kỳ cùng trận đồ của ngũ tinh mê trận?
Chần chờ một chút, Trương Huyền nhìn về phía mọi người.
- Ta có!
Một vị Danh Sư của Lạc Viễn đế quốc nói.
Hắn là Trận Pháp sư, có thể bày trận bắt Linh thú, nên mới dám ba người đơn độc hành động, nếu không, bằng thực lực Trọc Thanh cảnh đỉnh phong của bọn hắn, nào dám một mình rời đi.
- Cho ta!
Trương Huyền đưa tay.
- Được!
Biết là vì cứu đồng bạn, vị Danh Sư này nhẹ gật đầu, cổ tay khẽ đảo, một đống trận kỳ cùng ngọc phù xuất hiện ở trước mắt.
- Đây là Huyễn Tung mê trận ngũ tinh sơ kỳ, Trận Pháp đại sư Đào Nhiên của đế quốc chúng ta xem thủy triều nghiên cứu ra, bất quá... bố trí trận pháp này cực kỳ phiền phức, coi như ta học tập ba năm, ít nhất cũng phải một canh giờ mới có thể thành công! Mấu chốt nhất là... Hạp cốc này chật hẹp như thế, làm sao bố trí?
Vị Danh Sư này nghi ngờ nhìn qua.
Coi như để hắn bố trí trận pháp này, không có một hai canh giờ là khó có thể thành công, lại nói, bố trí trận pháp, cần thực địa khảo sát, căn cứ địa hình nhập gia tuỳ tục, còn cần lợi dụng la bàn, tìm tiết điểm linh khí giao hội, vô cùng phức tạp.
Hiện tại phía dưới giao chiến say sưa, không nói trước có thể bố trí ra hay không, coi như có thể thành công, bị nhiều Linh thú như vậy vây công, những Danh Sư kia cũng không kiên trì lâu như vậy ah!
Huống chi, người không đi qua làm sao bố trí? Người đi qua, đồng dạng rơi vào trùng vây, không chết cũng không xê xích gì nhiều!
Trong hơn hai trăm vị Danh Sư bị vây nhốt, khẳng định cũng không thiếu Trận Pháp sư, đều bó tay toàn tập, ngươi lại có thể thế nào?
- Ta xem trước một chút!
Không để ý tới lời nói của đối phương, ngón tay Trương Huyền điểm ngọc phù, rót chân khí vào trong đó, trận pháp Huyễn Tung mê trận xuất hiện ở trước mắt.
- Thiếu hụt!
Trong lòng thấp giọng hô, con mắt nhìn chằm chằm ngọc phù, tinh thần đã đắm chìm vào thức hải.
Huyễn Tung mê trận là một loại mê trận, do Trận Pháp đại sư Đào Nhiên của Lạc Viễn đế quốc sáng tạo, có thể mượn nhờ địa hình, mê huyễn giam cầm sinh mệnh ở trong đó, một khi rơi vào trong trận, coi như là cường giả Kiều Thiên cảnh cũng khó đào thoát.
Trong thư viện đọc sách cực nhanh, mấy tức qua đi, nội dung chính của trận pháp liền thuộc làu trong óc.
Mở to mắt, lần nữa nhìn về phía mọi người:
- Trên người chư vị có linh thạch không?
- Linh thạch?
Mọi người đồng thời gật đầu:
- Chúng ta đều có chút ít!
Linh thạch trung phẩm, mặc dù trân quý, nhưng đối với Danh Sư tứ tinh đỉnh phong, nửa bước Danh Sư ngũ tinh như mọi người, trên người đều sẽ chuẩn bị một chút.
- Tất cả đều lấy ra, mỗi người chuẩn bị mười khối, không đủ thì mượn người khác!
Trương Huyền phân phó nói.
- Tốt!
Mọi người gật đầu.
Nhiều không có, mười khối linh thạch trung phẩm lại có thể cầm ra được.
- Hiện tại chúng ta tổng cộng có 53 người, trừ ra ta là 52 vị, chia làm bốn đội, lấy đông, tây, nam, bắc mệnh danh!
Thấy mọi người đều chuẩn bị xong linh thạch, Trương Huyền tiếp tục nói.
Mặc dù không biết hắn có dụng ý gì, nhưng bây giờ chỉ có thể nghe theo phân phó, mọi người nhẹ gật đầu, chia làm bốn tổ.
Đều là Danh Sư, động tác cực nhanh, tất cả làm xong, chẳng qua mười mấy hô hấp mà thôi.
- Được rồi, tất cả đều chuẩn bị kỹ càng, một lát nữa nghe khẩu lệnh của ta, nghiêm ngặt thi hành, sai một chút, mọi người phía dưới có khả năng cứu không được...
Vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc nhìn về phía mọi người.
- Trương sư yên tâm!
- Chúng ta nghe ngươi sắp xếp!
Dù mọi người nghi hoặc, nhưng thấy ánh mắt hắn kiên định, tràn đầy tự tin, tất cả đều nhẹ gật đầu.
Ba vị Danh Sư của Lạc Viễn đế quốc vốn còn muốn hỏi thăm, thấy bộ dáng này của mọi người, đành phải nhét lời muốn nói vào bụng, hít sâu một hơi, nhìn về phía thanh niên trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Người thanh niên này, trong chúng nhân tuổi tác cũng không phải lớn nhất, vì cái gì tất cả mọi người tin tưởng như thế?
Lấy ánh mắt của bọn hắn đến xem, cục diện trước mắt, trừ khi cường giả như Mi trưởng lão tự mình ra tay, nếu không, ai cũng cứu không được!
Chẳng lẽ... tên này thật sự có biện pháp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận