Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Tôn Cường tin tức

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.

Nàng vừa nói, “trực tiếp ban cho huy chương” là hoang đường, thầy của mình cầm
một cái huy chương đưa tới... Nếu có kẽ đất, nàng tuyệt đối sẽ lập tức chui
vào.
Mất mặt quá lớn.
Nam tử học tập chức nghiệp Kinh Hồng Sư vốn không nhiều, vị trước mắt này
không chỉ học được, còn được phá lệ ban cho huy chương, thật hay giả?
- Lão sư... Tổng bộ ban cho huy chương, sao ta chưa từng nghe qua?
Thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi.
- Tổng bộ đối với người vì chức nghiệp Kinh Hồng Sư làm ra cống hiến khổng
lồ, cấp cho chiếu cố đặc thù. Bình thường không cần khảo hạch, có thể cung cấp
huy chương đẳng cấp... Trương sư sửa đổi Nghê Thường Liên Y Vũ, để nó đạt tới
thất tinh, cống hiến như thế, đừng nói ban cho một huy chương thất tinh, chỉ
cần nguyện ý, trở thành Trưởng Lão của phân bộ chúng ta cũng không coi vào
đâu!
Vệ Nhiễm Cầm gật đầu nói.
- Sửa chữa Nghê Thường Liên Y Vũ... vũ kỹ này, là hắn sửa chữa sao?
Thân thể mềm mại chấn động, Tử Yên Tiên Tử không thể tin được.
Sự tình Nghê Thường Liên Y Vũ được người sửa chữa, nàng đã sớm biết, còn tu
luyện một lần.
Sau khi sửa chữa, không chỉ uy lực tăng mạnh, hồn lực tiêu hao cũng giảm bớt
ít nhất hai phần ba, Mấu chốt nhất là, đối với công kích của người khác, bản
thân hao tổn cũng giảm xuống rất nhiều.
Nguyên nhân chính là như thế, toàn bộ phân bộ các nàng chỉ cần đạt tới lục
tinh, hầu như đều tu luyện chiêu này, vốn tưởng rằng có thể sửa chữa hoàn mỹ
như thế, ít nhất cũng là một vị Kinh Hồng Sư đạt tới bát tinh, nằm mơ cũng
không nghĩ đến, lại là một thanh niên hai mươi tuổi.
Mấu chốt là vừa rồi nàng còn cười nhạo một phen...
- Ân, Trương sư không chỉ sửa đổi Nghê Thường Liên Y Vũ, càng trọng yếu chính
là, còn có kiến giải đặc biệt với chức nghiệp Kinh Hồng, những thứ này, Nhiễm
Tuyết sư thúc của ngươi đã báo lên, vì vậy Tổng bộ mới trực tiếp ban cho huy
chương thất tinh!
Vệ Nhiễm Cầm Hội trưởng nói tiếp.
Tuy cùng sư muội trò chuyện rất nhiều, tận mắt nhìn thấy Trương sư trẻ tuổi
như vậy, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai mươi tuổi, không chỉ nghiên cứu Kinh Hồng Sư sâu sắc như vậy, những chức
nghiệp khác cũng độc lĩnh đứng đầu... Phần thiên tư này, coi như là nàng cũng
bội phục không thôi.
- Cái này...
Sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, Tử Yên Tiên Tử tràn đầy lúng túng, tiến về phía trước
một bước:
- Trương sư, vừa rồi là ta nói năng lỗ mãng, mong được tha thứ...
- Tiên tử khách khí!
Trương Huyền khoát tay áo, nhẹ nhàng cười cười:
- Một lát nữa, thời điểm vì quân độc vũ, giúp vị huynh đệ kia giải quyết
thương thế trên linh hồn là được!
Tâm cảnh đạt tới loại tình trạng như hắn, cái nhìn của người khác, đã không
cách nào ảnh hưởng tâm trí, đối phương xin lỗi hay không, với hắn mà nói,
không coi vào đâu.
- Vâng!
Thấy đối phương không trách tội, Tử Yên Tiên Tử nhẹ gật đầu, đang muốn hỏi Sở
Tường công tử đến cùng bị tổn thương gì, liền thấy thanh niên kia trừng to
mắt, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được nhìn qua, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
- Ngươi... Ngươi biết Linh Hồn ta tổn thương?
Sự tình linh hồn của hắn bị thương, coi như là phụ thân cũng không rõ ràng,
một mực lấy thân phận quần áo lụa là che giấu, cũng không dám nói với bất luận
kẻ nào, vị trước mắt này, chỉ cùng hắn ở chung không đến nửa canh giờ, liền
nói ra...
- Khí tức linh hồn ngươi, thoạt nhìn ngưng tụ, trên thực tế đã khó có thể
dung hợp, không nhìn lầm, hẳn là thời điểm trùng kích Thai Anh Cảnh, bị người
đánh trộm gây nên!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười cười.
Năng lực của Minh Lý Chi Nhãn gia tăng, coi như vị trước mắt này không sử dụng
Võ Kỹ, không cần Thư Viện, cũng có thể nhẹ nhõm nhìn ra.
Linh hồn của hắn là lúc tấn cấp bị người khác đánh lén gây thương tích, may
mắn thương thế không tính quá lớn, hơn nữa một mực mượn nhờ Kinh Hồng Vũ bồi
dưỡng, đã tốt không sai biệt lắm.
Nếu Tử Yên Tiên Tử có thể tận tâm hỗ trợ, sau mấy lần Kinh Hồng Vũ, có lẽ có
thể triệt để khôi phục.
Vì vậy, căn bản không cần hắn xuất thủ.
Mặc dù Sở Tường này coi hắn trở thành “người trong đồng đạo” mới kết bạn,
nhưng dù sao không có đối phương không cách nào đi tới nơi này, càng không có
khả năng thuận lợi nhìn thấy Vệ Nhiễm Cầm Hội trưởng.
Có thể trợ giúp, một câu mà thôi, coi như là trả nhân tình.
- Ta...
Sắc mặt Sở Tường đỏ lên, không biết nói như thế nào nữa.
Thương thế của hắn, đúng là lúc trùng kích Thai Anh Cảnh, bị người đánh trộm
gây thương tích.
Chỉ là cái này liên lụy cơ mật rất lớn, coi như là hắn, cũng không dám nói ra.
Người trước mắt này, chỉ nhìn thoáng qua, liền biết thương thế như thế nào, vì
sao mà tổn thương... nhãn lực này, quả thực nghe rợn cả người.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ là gia hỏa “háo sắc”, như thế nào cũng không
nghĩ đến, là một cao nhân lợi hại như thế.
- Vệ Hội trưởng, ta muốn đi Tàng Thư Khố của các ngươi nhìn xem thư tịch thất
tinh, chẳng biết có được không?
Không để ý tới hai người khiếp sợ, Trương Huyền ôm quyền.
- Bây giờ ngươi là Kinh Hồng Sư thất tinh, đương nhiên có thể tùy tiện quan
sát, mời qua bên này!
Vệ Hội trưởng nhẹ gật đầu, đi đầu dẫn đường.
Trương Huyền theo ở phía sau.
Không lâu sau, đi vào một gian phòng rộng lớn.
- Công Hội thư khố của chúng ta, đều ở bên trong, chỉ cần ngươi cầm huy
chương trong tay, có thể nhẹ nhõm đi vào...
Vệ Hội trưởng chỉ về phía trước.
- Ân, khả năng còn làm phiền Hội trưởng chăm sóc ba vị bằng hữu của ta một
chút, Hồ Yêu Yêu này là môn sinh đắc ý của Vệ Nhiễm Tuyết viện trưởng!
Nhẹ gật đầu, Trương Huyền bàn giao một câu.
- Đệ tử của Nhiễm Tuyết?
Vệ Hội trưởng nhìn qua.
- Yêu Yêu gặp qua sư bá!
Hồ Yêu Yêu vội vàng hành lễ.
- Ân, không tệ, không tệ...
Nhìn thoáng qua, Vệ Hội trưởng nhịn không được liên tục gật đầu.
Kinh Hồng Sư, không chỉ phải có thiên phú tu luyện, càng trọng yếu là điều
kiện Tiên Thiên phải tốt.
Người càng xinh đẹp, dáng người càng tốt, vũ kỹ đồng dạng phát huy ra uy lực
sẽ càng lớn, Hồ Yêu Yêu này, vô luận dáng người hay tướng mạo, đều tốt hơn Tử
Yên Tiên Tử nhiều lắm, bồi dưỡng thật tốt mà nói, về sau tiền đồ vô lượng.
Thấy Vệ Hội trưởng hết sức hài lòng, Trương Huyền cũng không nói nhiều, lấy ra
huy chương, đẩy cửa đi vào Tàng Thư Khố.
Thư Khố cực kỳ rộng rãi, thư tịch rậm rạp chằng chịt xếp thành từng hàng.
Không nhìn nhất tinh đến lục tinh, mượn nhờ huy chương, Trương Huyền đi vào
trước mặt thư tịch thất tinh, ánh mắt quét tới.
Rầm rầm!
Vô số thư tịch đi vào thức hải.
Trải qua lần thứ tư Thiên Nhận Danh Sư, mặc dù Thư Viện không có phát sinh
biến hóa, nhưng suy nghĩ của hắn càng thêm mau lẹ, bởi vậy, tốc độ ghi chép
thư tịch cũng càng nhanh.
Không đến nửa canh giờ, hết thảy thư tịch thất tinh được ghi chép trong đầu.
- Chính xác!
Tinh thần khẽ động, thư tịch hội tụ chung một chỗ, tạo thành một quyển Thiên
Đạo bí tịch.
Lại sau nửa canh giờ, thở ra một hơi, hai mắt Trương Huyền bắn ra tinh quang.
Trải qua học tập, hắn lý giải Kinh Hồng Sư, dĩ nhiên đạt đến thất tinh đỉnh
phong, bởi vì Thiên Đạo công pháp, so với một ít bát tinh sơ kỳ cũng không kém
chút nào.
Đương nhiên, cũng chỉ là kiến giải cùng tri thức, chính thức gặp được cường
giả đạt tới cấp bậc này, vẫn là có thể chạy được bao xa thì chạy.
Thực lực không có đạt tới, coi như kiến giải đến, cũng không cách nào phát huy
ra uy lực lớn nhất.
- Tốt rồi, lại đạt được một chức nghiệp, chỉ thiếu hai cái, có thể xin huy
chương Danh Sư thất tinh...
Đứng dậy, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra.
Bảy phụ tu, dĩ nhiên làm xong năm cái, chỉ thiếu hai cái.
- Đi xem giám bảo cùng Thư Họa, hai cái này khảo hạch tương đối đơn giản một
ít...
Nhẹ nhàng cười cười.
Tuần Thú Sư Công Hội khá xa, thân là chức nghiệp thượng cửu lưu, độ khó khảo
hạch khẳng định cũng lớn hơn, không bằng đi giám bảo cùng Thư Họa Công Hội
nhìn xem.
Đi ra Tàng Thư Khố, liền chứng kiến đám người Vệ Hội trưởng vẫn đứng tại chỗ,
không có rời đi.
- Lần này quấy rầy Vệ Hội trưởng, ta còn có việc, liền xin được cáo lui
trước!
Trương Huyền nói.
- Hội trưởng, chúng ta cũng đi trước...
Thấy hắn muốn ly khai, Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi đồng thời ôm quyền.
- Ân!
Vệ Hội trưởng nhẹ gật đầu:
- Yêu Yêu trước ở chỗ này đi, ta còn có một số việc muốn hỏi thăm!
Nhìn thoáng qua Hồ Yêu Yêu, thấy nàng gật đầu, lúc này Trương Huyền mới đáp:
- Được!
- Trương sư, bây giờ chúng ta trở về Chiến Sư Đường sao?
Đi ra Kinh Hồng Sư Công Hội, Ngọc Phi Nhi nhìn qua.
- Ta muốn đi Giám Bảo Sư Công Hội một chuyến, nếu như các ngươi muốn về, trực
tiếp trở về là được...
Trương Huyền nói.
- Không, ta muốn đi với ngươi...
Ngọc Phi Nhi nói.
- Ta cũng thế...
Lạc Thất Thất gật đầu.
Thấy hai người không trở về, Trương Huyền cũng không nói thêm, xem đúng phương
hướng, đang định đi tìm Giám Bảo Sư Công Hội, liền thấy một thanh niên mặc hắc
y tiến lên đón.
- Các hạ là Trương Huyền Trương sư?
Thanh niên ôm quyền.
- Là ta!
Sửng sốt một chút, Trương Huyền nhíu mày.
Hắn ở Thanh Nguyên đế quốc, không có người quen biết gì, tại sao có thể có
người tìm hắn?
- Lão gia nhà chúng ta muốn gặp ngươi...
Thanh niên nói.
- Lão gia của ngươi muốn gặp ta?
Trương Huyền nghi hoặc:
- Lão gia của các ngươi là ai?
- Trương sư thấy, tự nhiên sẽ biết rõ!
Thanh niên nói.
- Ngại ngùng, không rảnh!
Khoát tay áo, Trương Huyền cự tuyệt.
Ngay cả tên cũng không nói, hắn chẳng muốn đi thấy.
Hắn rất bận rộn, nào có công phu dây dưa với người lạ?
- Ha ha, lão gia nhà chúng ta nói, Trương sư nhất định sẽ đi gặp hắn!
Cười nhạt một tiếng, thanh niên tựa hồ đã sớm đoán hắn sẽ không đáp ứng, cũng
không có sợ hãi.
- A? Nhất định sẽ đi gặp? Không khỏi quá tự tin a!
Trương Huyền có chút không vui.
Đối phương muốn gặp mình, không nói tên thì thôi, rõ ràng còn ra vẻ thâm
trầm, xem xét liền không phải là người đoan chính.
- Trương sư trước đừng có gấp, nhìn xem cái này...
Cổ tay thanh niên khẽ đảo, đưa tới một đồ vật.
Trương Huyền nghi hoặc nhìn sang.
Là một góc áo, có chút cũ nát.
Đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức híp lại:
- Các ngươi bắt Tôn Cường?
Cái góc áo này, đúng là quần áo trên người Tôn Cường.
Quản gia này của hắn, tối hôm qua một đêm chưa về, vốn tưởng rằng chỉ là đi ra
ngoài, ăn uống chơi đùa, thể nghiệm sinh hoạt, cứu vớt phụ nữ có số phận lao
đao... Không nghĩ tới lại bị người bắt!
Mấu chốt nhất là, đối phương rõ ràng biết mình là ai, còn kiêu ngạo như thế,
tới đây mời, xem xét liền biết không có sợ hãi.
- Tôn Cường quản gia, đang ở quý phủ của chúng ta làm khách, lão gia cố ý mời
Trương sư đi qua một chuyến, nếu không ta sợ đưa tới không phải góc áo, mà
là...
Thấy hắn nhận ra, thanh niên mỉm cười, còn không có nói hết lời, đột nhiên cảm
thấy bụng dưới đau đớn kịch liệt, sắc mặt vặn vẹo.
Bành!
Trương Huyền một cước đá vào bụng hắn, lục phủ ngũ tạng tựa hồ muốn nổ bung.
Lạch cạch!
Bay ra đụng nát bức tường, toàn thân thanh niên run rẩy, như là tôm luộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận