Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Phàn Tiểu Húc hung mãnh (1)

Xem ra quy tắc trên ngọc bài viết cũng không phải thật.
Dựa theo phía trên viết, đi vào Đại Nho đường, sẽ có lão sư nghênh đón, sau đó có cơ hội lựa chọn, mà tới trước mặt, mới phát hiện chỉ có một cái chiêng đồng, cái gì cũng không có.
- Hẳn là tới quá nhanh, còn không người phản ứng lại...
Trương Huyền nói thầm một tiếng, không có tiếp tục chờ người, thẳng tắp bay về phía trước, rất nhanh biến mất tại nguyên chỗ.
Vừa tiến vào Đại Nho đường, cảm thụ không gian pháp tắc cùng nồng độ linh khí trước mắt, không có chú ý dưới chiêng đồng có người, một cước đạp xuống, dùng lực cũng không lớn... Cho nên một đám Đại Nho dù dùng hết toàn lực, lại không để hắn chú ý tới...
Giống như voi dẫm lên kiến, cũng không cảm giác được người sau dùng hết toàn lực phản kháng, chênh lệch quá lớn, đã có thể tự động không để ý.
Vèo!
Trương Huyền biến mất không lâu, Trọng Khánh xuất hiện ở trước chiêng đồng, mê man nhìn một vòng, lông mày đột nhiên nhảy dựng.
Vội vàng dùng lực, qua không biết bao lâu, chiêng đồng mới được nhấc lên lần nữa.
Phía dưới hơn mười vị Đại Nho, phảng phất như dùng hết lực lượng, nằm trên mặt đất không có chút hình tượng nào, từng cái vẻ mặt trắng bệch, khóe miệng tràn đầy máu tươi.
- Mật Tuyên... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhìn mọi người sắp tắt thở, Trọng Khánh nhịn không được nữa.
Những Đại Nho này, đều là cường giả siêu cấp của Đại Nho đường, dựa theo tình huống bình thường, hẳn là bày ra bản lĩnh, nghênh đón tân sinh, làm sao đều nằm ở dưới chiêng đồng, giống như cá chết?
- Có phải có người phá giải phong ấn, đi vào hay không
Mật Tuyên giẫy giụa đứng dậy, biểu lộ muốn khóc.
- Ừm, hậu nhân của Tử Trì Cổ Thánh Phàn Tiểu Húc!
Trọng Khánh sửng sốt một chút, con mắt trợn tròn, tràn đầy khiếp sợ:
- Đây là... Hắn làm? Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Mật Tuyên tràn đầy khó xử giải thích:
- Ta tế ra chiêng đồng, vốn định tìm kiếm một người có thể ở phía trên kiên trì mười cái hô hấp, không nghĩ tới bị người một cước đá xuống... Vì phòng ngừa bị lật đổ, tất cả mọi người liều mạng ngăn cản, kết quả... Ngươi cũng thấy đấy!
- Một cước đá bay chiêng đồng, các ngươi nhiều người như vậy, đều không có chặn lại?
Trọng Khánh có chút sụp đổ, sắp bị dọa sợ:
- Cái này sao có thể? Người tới chỉ có Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong...
Chiêng đồng là Đại Thánh chí bảo, một cước bước lên, phá vỡ lực lượng của Mật Tuyên cùng hơn mười vị Đại Nho... ba cái như hắn gộp lại cũng không làm được, đối phương một Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong... Đùa giỡn sao!
- Thánh Vực cửu trọng tuyệt đối không có loại lực lượng này, thậm chí Đại Thánh cũng không làm được, đây là Cổ Thánh mới có...
Mật Tuyên lắc đầu.
Cổ Thánh vô cùng nặng nề, tựa như một thế giới, nếu như thêm vào tốc độ phi hành mà nói, rất dễ dàng có thể làm ra cử động vừa rồi, thậm chí bản thân còn không hiểu rõ tình hình.
Nếu như vị này là Cổ Thánh, xuất hiện loại tình huống này, rất có thể, Thánh Vực cửu trọng mà nói, tuyệt đối không thể.
Trọng Khánh cau mày:
- Ta tự mình đo lường qua, Phàn Tiểu Húc là huyết mạch của Tử Trì Cổ Thánh, hơn nữa đám người Phàn Tiểu Phong có thể làm chứng, không thể giả được. Trọng yếu nhất là, thật có Cổ Thánh xông tới, trận pháp của Đại Nho đường sẽ tự động kích hoạt, Cổ Thánh ngủ say cũng sẽ tỉnh lại, nhưng bây giờ động tĩnh gì cũng không có...
Đại Nho đường giống như Danh Sư đường cùng đại gia tộc, phần lớn thời gian Cổ Thánh đều ngủ say, một khi có người cùng cấp bậc xông tới, sẽ kích động lực lượng, để hắn tỉnh táo.
Giờ phút này yên tĩnh như nước, liền có thể chứng minh không có Cổ Thánh xông vào.
Nhưng không phải mà nói, tình huống trước mắt lại giải thích như thế nào?
- Bất kể là ai, tìm được trước lại nói!
Biết nói nhiều hơn nữa vô dụng, nhất định phải tìm được người, mới có thể xác định, Mật Tuyên lại không nói nhảm, thu hồi chiêng đồng, thẳng tắp bay về phía trước, đám người Trọng Khánh theo sát phía sau.
Thời gian không dài, nhìn thấy một thân ảnh, đứng ở trên quảng trường cách đó không xa, một bên vò đầu, một bên tràn đầy nghi ngờ.
Chính là Phàn Tiểu Húc vừa rồi đi vào.
Rầm!
Mọi người rơi xuống, vây hắn vào giữa.
- Các ngươi là...
Trong ánh mắt tràn đầy mê man, Phàn Tiểu Húc một bộ vì cái gì ta ở đây.
- Nơi này là Đại Nho đường, ngươi vừa thông qua khảo hạch, phá giải phong ấn đi tới nơi này, hơn nữa để chúng ta bị thiệt lớn... Ngươi đến cùng là ai?
Trong đám người, một vị Đại Nho nhịn không được nữa.
- Đại Nho đường? Thông qua khảo hạch... Ta khảo hạch xong rồi?
Phàn Tiểu Húc giật nảy mình, càng thêm mê mang:
- Chịu thiệt, cái gì chịu thiệt?
- Giả ngu vô dụng, là thực lực gì, ta vừa đo liền biết!
Thấy hắn biểu tình như vậy, giống như mất trí nhớ, lại một vị Đại Nho cười lạnh, ngón tay câu ra, một quyển sách xuất hiện ở trên không, trang sách mở ra, ánh sáng bao phủ xuống.
Chí bảo Đại Nho đường Chính Thân bí điển!
Có thể dò xét tu vi thật sự cùng huyết mạch của một người, không cách nào giả mạo, nghe nói là năm đó Bốc Thương Cổ Thánh dựa theo nguyên lý Minh Lý Chi Nhãn viết thành, nắm giữ năng lực loại bỏ hư giả.
Ông!
Phàn Tiểu Húc giống như bị ánh sáng bao phủ, chân khí trong cơ thể lưu chuyển phương hướng cùng cường độ, rõ ràng hiển lộ ra, thậm chí màu sắc cùng đẳng cấp huyết mạch cũng có thể thấy rõ ràng.
- Quả thực là huyết mạch của Tử Trì Cổ Thánh, Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong!
Mọi người nhăn mày lại, càng thêm kì quái.
Trải qua bí điển dò xét, thân phận người trước mắt này không có sai lầm chút nào, không thể giả được.
Nhưng Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, thật có thể để bọn hắn không hề có lực hoàn thủ? Một cái hô hấp liền phá vỡ phong ấn đi vào nơi đây, càng chỉ điểm người khác, tuỳ tiện đào thải hơn một ngàn người?
- Để cho ta thử thực lực của ngươi một chút!
Mọi người tràn đầy không hiểu, Trọng Khánh bước ra một bước.
Lần này hắn cũng không áp chế tu vi ở Thánh Vực cửu trọng, mà là Đại Thánh nhất trọng Kiến Thần Bất Hoại.
Phàn Tiểu Phong, Phàn Tiểu Tinh cùng cấp bậc đều để hắn chịu thiệt, vị này chỉ điểm người, đề cao một cấp thăm dò, dù sao lấy năng lực chưởng khống lực lượng của hắn, coi như đối phương muốn bị thương cũng không dễ dàng như vậy.
Ầm ầm!
Không cho Phàn Tiểu Húc bất kỳ cơ hội phản ứng nào, Trọng Khánh vỗ xuống một chưởng, giống như tinh thần rủ xuống, sông lớn sôi trào, dù áp chế tu vi đến Kiến Thần Bất Hoại, lấy tu vi của hắn, mọi người bốn phía cũng cảm thấy hô hấp gấp gáp, đồng loạt lui về phía sau.
Phàn Tiểu Húc càng biến sắc, sợ tới mức toàn thân run rẩy.
Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại ở bên ngoài sơn phong, bị người kêu đi, sau đó... tỉnh lại là đến nơi này, một vị Đại Nho không nói hai lời liền ra tay... Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Giờ phút này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, vội vàng lui về phía sau.
Đối phương là Kiến Thần Bất Hoại, tuyệt không phải hắn có thể chống lại, không tránh, vô cùng có khả năng bị đập thành bánh thịt.
Vèo!
Còn không có phản ứng lại, thân thể liền bay ngược ra, bước ra bảy tám trăm mét, giống như thuấn di.
Ầm!
Công kích của Trọng Khánh rơi trên mặt đất, đập ra một cái lỗ to.
- Cái này... Là chuyện gì xảy ra?
Không có phản ứng đến bản thân lại có tốc độ như vậy, sắc mặt Phàn Tiểu Húc trắng nhợt, thân thể cũng không nắm giữ được, dừng bước, không tự chủ té ngã trên đất.
Hắn chỉ muốn lui về phía sau một bước, dựa theo tình huống bình thường, có thể được hơn mười mét là tốt lắm rồi, hiện tại trực tiếp tăng gấp mấy chục lần, đi đến bảy tám trăm mét...
Làm sao làm được?
Ta là ai? Đây là đâu?
Phàn Tiểu Húc lại bắt đầu mê mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận