Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chín năm xuân

Nhóm: TTTV
Dịch: Nguyễn Khiêm
Nguồn: TruyenYY
-------------------
- Hiện tại học tập?
Nghe được lời nói của Trương Huyền, mấy người Lục Tầm, Điền Long cười to một tiếng.
Đùa giỡn đi!
Hiện tại học tập? Ngươi coi là trà đạo là tay nghề của thợ thủ công ở ven đường sao? Nói học là học được?
Đây là một loại chức nghiệp trong hạ cửu lưu, coi như mỗi ngày nghiên cứu, không có mấy năm, cũng không thể tiến bộ, hiện tại học tập, liền muốn thông qua thử thách. Không ra vẻ, ngươi sẽ chết ư?
Bất quá cũng tốt, không làm không chết, một lúc nữa để cho ngươi không thể nhấc nổi đầu lên.
Lục Tầm hừ lạnh một tiếng.
Đối phương hưng phấn, Hoàng Ngữ ở một bên suýt chút nữa khóc lên, vội vàng truyền âm khuyên can:
- Không thể đáp ứng, Lục Tầm chuyên môn học trà đạo, vô cùng tinh thông.
Ngươi liền trà đạo là gì cũng không biết, đi tỷ thí cùng một vị cao thủ trà đạo, chuyện này không phải là đùa giỡn hay sao?
Gặp qua lỗ mãng, chưa từng thấy kẻ nào lỗ mãng như thế.
- Không có chuyện gì!
Biết đối phương quan tâm thực lòng, Trương Huyền cười cười an ủi một câu.
Thấy thái độ của hắn, biết hắn đã quyết tâm, không thể thay đổi, Hoàng Ngữ dù gấp, lại không có cách nào.
- Hừ!
Nhìn thấy vị Trương lão sư này tùy tiện như vậy, sắc mặt của Điền lão cũng có phần không dễ nhìn.
Trà đạo là điều mà hắn tiêu hao hết tất cả tâm huyết để nghiên cứu, cái tên này cái gì cũng đều không biết, lại có thể mở miệng, hiện tại học tập.
Học cái gì? Làm sao mà học?
Ngươi cho rằng đây là trò chơi của trẻ con? Nhìn một chút sẽ biết?
Đùa gì thế!
Liền ngay cả ba vị danh sư ở một bên, cũng nhìn nhau, từng người cau mày.
Chỉ là nghe qua sự tích của Trương lão sư, đây là lần thứ nhất nhìn thấy người thật, không nghĩ tới lại là người lỗ mãng cùng tùy tiện như vậy, nếu thực sự hắn là loại tính cách này, coi như giảng bài có tốt, cũng muốn suy tính một chút, có muốn thu hắn làm học đồ hay không.
- Vậy liền bắt đầu đi!
Cố nén tức giận ở trong lòng, Điền lão vẫy tay một cái:
- Thử thách rất đơn giản, Long nhi, ngươi hiện tại ngâm một bình trà, Lục lão sư, Trương lão sư hai vị ai có thể nói ra dùng thủ pháp gì, trà hương đạt đến mấy phẩm là được!
Trà đạo cũng giống như luyện đan, đi qua không biết bao nhiêu năm truyền thừa, nắm giữ rất nhiều loại lưu phái cùng thủ pháp, lưu phái khác nhau, thủ pháp khác nhau, ngâm ra trà sẽ có hương vị, màu sắc cũng không giống nhau.
Chính vì như thế, pha trà, không có cái gì gọi là chính xác cùng sai lầm tuyệt đối, chỉ có tốt, càng tốt hơn, tốt nhất.
Thủ pháp pha trà tốt hơn có thể làm cho cùng một loại lá trà nhưng trà hương phát huy đến cực hạn, người uống trà, tinh khí thần đều có thể đạt được tẩm bổ.
- Vâng!
Khóe miệng của Điền Long nhướng lên, nhìn Trương Huyền một chút, tiếp nhận bộ dụng cụ pha trà do quản gia Điền Cương đưa đến.
Nước sôi chậm rãi chảy xuôi để bộ ấm chén ấm áp hơn, bàn tay vồ giữa không trung, mấy sợi lá trà liền xuất hiện trong ấm trà, nước sôi chảy xuống, ngay khi vừa tiếp xúc với lá trà, trà hương nổ tung như pháo, trong nháy mắt phân tán ra bốn phía, toàn bộ đại sảnh đều mang theo hương vị trà nồng nặc.
- Lợi hại!
- Không nghĩ tới vị Điền Long này tuổi không lớn lắm, mà lý giải đối với trà đạo lại cao như vậy, thật là làm cho người khâm phục.
- Nhìn dáng dấp hẳn là hắn đã đạt được Điền lão sư chân truyền, tương lai trở thành một vị chân chính trà đạo sư, là chuyện ở trong tầm tay!
Tam đại danh sư nhìn thấy động tác của Điền Long, đồng thời âm thầm gật đầu.
Bọn họ đều đã học trà đạo cùng Điền lão, tuy rằng không đạt đến trình độ của một vị chính thức trà đạo sư, nhưng cũng chìm đắm không biết bao nhiêu năm, trình độ không thấp, tự nhiên cũng nhìn ra vị Điền Long này tài nghệ phi phàm.
- Trà đạo cũng chia làm tứ cảnh phân biệt là sắc hương đều giai, giản dị như cũ, thần tồn ý tại, hương phiêu khắp nơi! Bốn cái cảnh giới này cũng phân biệt đối ứng với bốn cảnh giới trong thư họa là lục thực, linh động, ý tồn, kinh hồng! Điền Long mặc dù là người không ra sao, nhưng phương diện trà đạo quả thật rất có thiên phú, nhìn thủ pháp của hắn, xem ra đã đạt đến cảnh giới thứ hai, giản dị như cũ!
Chỉ lo Trương Huyền không hiểu, Hoàng Ngữ ở một bên truyền âm, giải thích.
- Cảnh giới thứ nhất, sắc hương đều giai, là chỉ ngâm ra trà, bất luận nhan sắc vẫn là hương vị, đều đạt đến trình độ nhất định, làm cho người ta có cảm giác vui tai vui mắt, chớ xem thường cảnh giới này, người pha trà nhất định phải có sự hiểu biết cực kỳ sâu sắc đối với nước, phân lượng của lá trà cùng với trạng thái của bộ dụng cụ uống trà mới được, không có mấy năm khổ công, rất khó đạt đến.
- Cảnh giới thứ hai, cũng chính là cảnh giới hiện tại của Điền Long, gọi là cảnh giới phản phác quy chân, lúc này pha trà, đã không những là bản lĩnh bình thường, mà là đem loại tài nghệ này hòa vào cốt tủy huyết dịch, có thể làm cho hương vị căn bản nhất của lá trà tản mát ra, để người ngửi được hương trà thuần chính nhất.
- Cảnh giới thứ ba, thần tồn ý tại, tương tự như cảnh giới ý tồn trong thư họa, lúc này người pha trà đã lĩnh ngộ được trà đạo chân chính, đã có thể đem ý cảnh của chính mình hòa vào trong nước trà, người uống trà có thể thông qua thưởng thức trà lĩnh hội tâm tình sướng vui đau buồn của người pha trà. Đạt đến loại cảnh giới này, là có thể tham gia sát hạch, trở thành một tên chân chính trà đạo sư.
- Cảnh giới thứ tư, hương phiêu khắp nơi là chỉ người pha trà, có thể để cho trà hương tản ra, chu vi mấy ngàn mét đều hương vị nức mũi; Cũng có thể khống chế trà hương, kéo dài không tiêu tan, để người uống xong, giống như Tiên ủ. Điền lão liền đạt đến loại trình độ này, ngươi nhìn nước trà mà hắn đổ ra, nhiệt khí xoay quanh tại miệng chén cũng không tan ra, loại tài nghệ này không những để cho trà hương không hề lãng phí, bất cứ lúc nào uống vào đều là nóng hổi, không hề bởi vì thời gian trôi qua, dẫn đến nước trà trở nên lạnh, do đó ảnh hưởng hương vị.
Hoàng Ngữ đối với trà đạo cũng hiểu rõ rất nhiều, chậm rãi giải thích.
Biết đối phương là vì để cho bản thân nhanh chóng hiểu rõ trà đạo, Trương Huyền mang theo cảm kích gật gù.
Nghe nàng nói như vậy, trà đạo quả nhiên không đơn giản.
Chỉ bốn cái cảnh giới này liền e sợ phải hao phí không ít thời gian của vô số người đi.
Hô!
Đang khi nói chuyện, Điền Long cũng đã hoàn thành, nước trà được đổ ra một cách chậm rãi, trông như nước suối trên núi chảy xuôi, rơi xuống chén trà phát ra thanh âm vui sướng, giống như tiếng vang khi nhạc khí xướng lên vậy.
- Bêu xấu!
Khi nước trà được đổ đầy chén, trà hương mới phân tán ra bốn phía, làm cho người ta cảm thấy tâm thần thoải mái, Điền Long nhẹ nhàng nở nụ cười, tràn đầy đắc ý.
Ở tuổi này của hắn, liền có thể đem trà đạo lĩnh ngộ đến cảnh giới thứ hai, đã xem như là thiên tài trong thiên tài.
Hưng phấn qua đi, nhìn sang phía Hoàng Ngữ, vốn tưởng rằng nàng sẽ mang vẻ mặt sùng bái mà lao vào ngực mình, đã thấy nàng căn bản không nhìn, trái lại nói nhỏ cùng Trương Huyền, sắc mặt lập tức trầm xuống, cả người đều sắp nổ tung.
Không dễ dàng học được một bộ thủ pháp, lại biểu diễn hoàn mỹ như vậy, muốn cố gắng biểu hiện ở trước mặt của mỹ nhân. Kết quả nhưng là như thế này.
- Trương Huyền...
Một bồn lửa giận không có chỗ phát tiết lập tức chuyển đến trên người của Trương Huyền.
Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của hắn, Trương Huyền chớp con mắt. Có vẻ như ta không đắc tội hắn đi, đầu óc của cái tên này có vấn đề sao?
...
- Nước trà ngâm xong rồi, các ngươi ai đến trước?
Điền lão nhìn quanh một vòng.
- Ta đến trước đi!
Lục Tầm đứng dậy, trong mắt tràn đầy tự tin, rất có dáng vẻ chỉ điểm giang sơn:
- Thủ pháp của Điền huynh gọi là ‘Lá rụng về cội’, bắt nguồn từ Trường Phong đại sư, hơn một trăm năm trước, hắn quan sát lá trà sinh trưởng suốt ba năm, cảm ngộ vừa đến lập tức sáng chế ra bộ thủ pháp này.
- Ý nghĩa của bộ thủ pháp ‘Lá rụng về cội’ này là đem mỗi một mảnh lá trà, dựa theo trình tự sinh trưởng, bày ra ở bên trong dụng cụ uống trà, lúc ngâm nước sôi, cũng dựa theo cái trình tự này. Lá trà cũng giống như người, nắm giữ kinh lạc, dựa theo trình tự sinh trưởng tiến hành ngâm, sẽ tựa như là từ gốc rễ đến ngọn, từ đầu tới cuối. Loại thủ pháp này tiến lên dần dần, có thể đem hương vị căn bản nhất của lá trà tản mát ra, để trà đạo đạt đến cảnh giới thứ hai, giản dị như cũ.
Nói đến đây quăng ống tay áo một cái, Lục Tầm nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Điền huynh, không biết ta nói có thể chính xác hay không?
- Lục huynh đại tài, không hề có một chút sai lầm.
Điền Long lên tiếng trả lời.
- Nói xong về thủ pháp, bây giờ nói một chút về trà hương!
Lục Tầm đứng tại chỗ, hít một hơi, khẽ mỉm cười:
- Mùi thơm nức mũi, vờn quanh không thôi, để người tựa như là đang đặt mình vào vườn trà, nếu như ta không đoán sai, chắc là đạt đến tứ phẩm.
Vì sáng tỏ đẳng cấp cùng hương vị của trà, một ít trà đạo đại sư đem hương vị của trà phân ra đẳng cấp, tổng cộng cửu phẩm, từ thấp đến cao.
Trà hương nhất phẩm, miệng lưỡi sinh tân.
Trà hương nhị phẩm, tâm thần dao động.
...
Trà hương tứ phẩm, hồn khiên mộng nhiễu.
...
Trà hương cửu phẩm, bách điểu lai triêu.
Điền Long sử dụng tới thủ pháp trà đạo cảnh giới thứ hai, dĩ nhiên đem trà hương đạt đến tứ phẩm, hồn khiên mộng nhiễu.
Nói cách khác, loại mùi thơm này, có thể khiến mùi hương lưu lại trong linh hồn, người uống thật lâu không cách nào quên.
- Ừm!
Nghe được Lục Tầm trả lời, Điền lão cũng thoả mãn gật gù.
Không hổ là Lục Tầm lão sư, đối với trà đạo vô cùng tinh thông, nói hoàn toàn chính xác.
- Ta nói xong, Trương Huyền lão sư, đến lượt ngươi...
Khẽ mỉm cười, Lục Tầm nhìn sang.
- Ta? Ngươi đều nói xong, để ta nói cái gì?
Trương Huyền không nói gì.
Cái tên này cũng quá vô liêm sỉ đi.
Nội dung sát hạch là hỏi về thủ pháp pha trà cùng đẳng cấp của trà hương, hắn đều nói xong, để mình nói cái gì nữa?
Nếu như nói như đối phương, hắn hoàn toàn có thể nói mình là học vẹt, hoặc là mô phỏng theo lời hắn nói.
- Lục huynh chỉ nói tên gọi cùng xuất xứ của thủ pháp thôi, trà đạo bác đại tinh thâm, nếu như có lời muốn nói, có thể nói khẳng định cũng không có thiếu, Trương lão sư, sẽ không là căn bản không biết đây là cái thủ pháp gì, nên cái gì cũng đều không nói ra được đi!
Một bên Điền Long cười khanh khách nhìn sang:
- Nếu như là như vậy, ta khuyên ngươi vẫn là trực tiếp chịu thua thì tốt hơn, miễn cho mọi người đều lúng túng!
- Chịu thua? Cái này không phù hợp với tác phong của ta, muốn chịu thua, cũng để cho người khác chịu thua đi!
Trương Huyền lắc đầu một cái, nói đến đây, khóe miệng giương lên, mang theo vẻ cân nhắc nhìn về phía Điền Long:
- Ngươi nhất định muốn ta nói?
- Đừng có giả vờ giả vịt! Có gì thì ngươi cứ nói đi!
Điền Long quăng ống tay áo một cái.
- Tốt lắm!
Trương Huyền đứng dậy:
- Vừa nãy Lục lão sư nói không sai, Điền Long xác thực sử dụng thủ pháp ‘Lá rụng về cội’, nguyên bản thủ pháp này là có thể ngâm ra nước trà ở cảnh giới thứ ba, trà hương lục phẩm , đáng tiếc... Đến trong tay hắn, dùng giống thật mà là giả, cái gì cũng không phải, thất bại!
- Ngươi... Điền Long suýt chút nữa nhảy lên.
- Ngươi không cần phải phủ nhận nhanh như thế!
Trương Huyền cười nhạt, chậm rãi đi tới trước mặt Điền Long, tiện tay cầm chén trà lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
- Chén trà, ấm trà, dụng cụ pha trà, ta liền không nói nhiều, trong phủ đệ của Điền lão, coi như dùng đồ không phải tốt nhất, cũng không kém nhiều, vậy liền nói về thủ pháp pha trà của ngươi. Thủ pháp ‘Lá rụng về cội’ coi trọng tiến lên dần dần, nước nóng thẩm thấu mạch lạc của lá trà, giống như lá trà tự chủ hút nước, trình tự bày lá trà của ngươi không có bất cứ vấn đề gì, đáng tiếc, ngươi xem nhẹ đặc tính của lá trà.
- Lá trà mà ngươi dùng để pha, gọi là ‘Chín năm xuân’, từ lúc lá trà sinh thành, đến lúc hái xuống, chín năm là chu kỳ tốt nhất, hương vị cũng dày đặc nhất, điểm ấy ta nói không sai chứ!
Trương Huyền nhìn sang.
- Không sai!
Điền Long gật đầu.
Chín năm xuân là một loại lá trà có sản lượng ít ỏi, số lượng ở ngoài thị trường cũng không hề nhiều, cơ bản chỉ lưu hành trong giới trà đạo sư với nhau, liền coi như là Điền phủ binh họ, cũng phải sưu tập rất lâu, mới có được mấy lạng, tên gia hỏa này lúc trước liền trà đạo là cái gì cũng không biết, làm sao biết được loại trà này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận