Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Trương Huyền truyền thuyết (1)

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
- Lục Tầm ta tại Thiên Huyền Vương quốc có thể xông ra chút tên tuổi, điểm ấy tự tin vẫn có, còn Dương sư có thu ta hay không, ba trăm vạn có thể trả hay không, không nhọc tiên sinh quan tâm!
Thấy bệ hạ cùng ba vị danh sư đều không mở miệng, một cái thương nhân đội mũ lông chồn rực rỡ hỏi dò, Lục Tầm không nhịn được lông mày nhíu lại.
Đối phương có thể cùng ba vị danh sư và bệ hạ ngồi cùng một chỗ, nói rõ địa vị không thấp, bất quá, Lục Tầm hắn cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, không nói là con trai độc nhất của Đế sư, chỉ nói riêng tuổi còn trẻ liền trở thành minh tinh lão sư nổi danh nhất Thiên Huyền Vương quốc, có tư cách đứng ngang hàng cùng mấy vị tộc trưởng của đại gia tộc.
Lại như tộc trưởng của Vương gia là Vương Hoằng, nhìn thấy hắn cũng phải xưng hô một tiếng Lục lão sư, không dám làm cao một chút nào.
Cái tên ở trước mắt này thì hay rồi, nhìn một chút là biết hắn chính là một gia hỏanhà giàu mới nổi, không có một chút phong độ nào, coi như có chút thân phận thì lại làm sao? Ta còn đang cùng Thẩm Truy bệ hạ nói chuyện, còn chưa tới phiên ngươi đến quơ tay múa chân, làm thêm bình luận!
Ngươi là cái thá gì?
Thấy hắn tự tin như thế, ba vị danh sư suýt chút nữa bị sặc nước bọt.
Ba người chúng ta là chân chính danh sư, cũng không dám không cung kính với vị này. Ngươi chỉ là một minh tinh giáo sư liền học đồ cũng không phải ra vẻ cái gì?
- Ta không phải quan tâm, chẳng qua là cảm thấy một khi không được Dương sư chấp nhận, tiền khẳng định không trả nổi, đến thời điểm đó làm sao bàn giao cùng bệ hạ, đem ngươi bán cũng không đáng giá tiền này đi!
Trương Huyền lắc đầu.
Lòng tốt nhắc nhở, lại bị đối phương nói như vậy, cũng thực sự là bất đắc dĩ.
- Vị tiên sinh này xin chú ý ngôn từ của ngươi!
Lần này Lục Tầm còn chưa mở miệng, Vương Siêu ở một bên híp mắt lại:
- Lục Tầm lão sư là minh tinh giáo sư xếp hạng nhất của Hồng Thiên học viện, sớm muộn đều sẽ trở thành danh sư, chỉ là ba trăm vạn kim tệ sao sẽ quỵt nợ? Đùa gì thế? Lời nói không êm tai mà nói, số tiền này, coi như người khác muốn đưa tới, cũng chưa chắc thu, ngươi cho rằng một cái ân tình của tương lai danh sư, là dễ đang cho nợ như vậy sao?
- Được rồi!
Lục Tầm ngăn bạn tốt nói chuyện, eo lưng thẳng tắp, giống như một cây lao, không tiếp tục để ý Trương Huyền, lần thứ hai hướng Thẩm Truy ôm quyền:
- Bệ hạ, Lục Tầm ta là người như nào chắc bệ hạ cũng biết, coi như số tiền Dương sư này không trả, chỉ cần ta đồng ý, cũng có tự tin trong thời gian ngắn trả lại, chút tiền này, còn không đến mức để ta quỵt nợ!
Minh tinh giáo sư tuy rằng không bằng danh sư, nhưng chỉ điểm người đột phá, chỉ điểm tu vi, vẫn có thể làm được, ba trăm vạn tuy lớn, chỉ cần đồng ý, trong thời gian ngắn vẫn như cũ có thể kiếm được.
- Chuyện này...
Thẩm Truy bệ hạ do dự.
Ba trăm vạn kim tệ đối với một cái Vương quốc mà nói, không tính là gì, sở dĩ do dự là lo lắng trêu chọc Dương sư ở cách đó không xa, không cao hứng.
- Ta thật giống nghe nói, Dương sư hiện tại đã không tiếp tục gặp người ngoài, coi như có tiền cũng chưa chắc có thể nhìn thấy!
Không thèm để ý đến thái độ vô lễ của đối phương, Trương Huyền tiếp tục mở miệng.
Cái tên này là con trai của Lục Trầm đại sư , chạy đến nơi đây vay tiền, Lục Trầm đại sư khẳng định là không biết, làm sao đều muốn khuyên can một lần.
Tuy rằng muốn cùng hắn tiến hành sư giả bình trắc, thuộc về quan hệ thù địch, nhưng một việc quy một việc, Lục Trầm đại sư đã trợ giúp hắn không ít, con trai phạm hồ đồ, làm trưởng bối, vẫn có tư cách nhắc nhở.
- Có thể nhìn thấy hay không, cái kia là chuyện của ta, vị tiên sinh này không cảm thấy có chút bao biện làm thay, quản quá rộng?
Thấy cái tên này vẫn không thức thời mà lại tiếp tục mở miệng, Lục Tầm rốt cục có chút không cao hứng:
- Ta đang hướng bệ hạ vay tiền, lại không phải tìm ngươi, mượn cùng không cho mượn, bệ hạ tự có phán đoán, còn không cần ngươi ở đây nhọc lòng.
Nói xong quăng một cái ống tay áo.
Ngươi có bị bệnh không, ta đang vay tiền của Thẩm Truy bệ hạ, vẫn đến cản trở, nói cái gì là không trả nổi, lại nói vay tiền là vô dụng, ngươi đang có ý gì?
Cho rằng Lục Tầm ta dễ ức hiếp sao?
Đường đường minh tinh giáo sư, nếu như ngay cả một điểm uy nghiêm đều không có, mặc người nói lung tung, sau đó còn làm sao lăn lộn tại Thiên Huyền Vương quốc? Lại nói, trên đài ba vị danh sư còn đang nhìn đây, nếu như nhìn thấy bị người chỉ trích, bảo sao nghe vậy, liền câu nói cũng không dám nói, sau đó còn có tư cách gì xung kích danh sư học đồ?
- Vị tiên sinh này, mặc kệ ngươi có thân phận gì, đây là chuyện giữa Lục Tầm lão sư cùng bệ hạ, vẫn xen mồm, chẳng lẽ không cảm thấy được mình đang nhiều chuyện hay sao?
Vương Siêu cũng hừ lạnh.
Ngươi là ai vậy, không thấy ba vị danh sư đều không mở miệng sao?
Không nói lời nào, sẽ chết không ư?
- Nhiều chuyện?
Trương Huyền chỉ là lòng tốt khuyên can, không hy vọng đối phương tốn tiền vô dụng, không nghĩ tới còn bị khinh bỉ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thân phận ‘Dương sư’ này của hắn, chẳng mấy chốc sẽ biến mất, ngươi muốn trở thành học đồ của hắn, rất rõ ràng liền đánh nhầm chủ ý rồi, vốn tưởng rằng gặp mặt, nói hai câu, có thể khiến hắn thủ tiêu ý nghĩ này, nằm mơ đều không nghĩ tới, lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú.
Đối phương không chỉ không cảm kích, còn biến thành lắm miệng.
Bất quá, đối phương có loại thái độ này, hắn cũng không tức giận, đổi làm bản thân, nếu như trong lúc bản thân hỏi vay tiền người khác, chủ nhà không mở miệng, bên cạnh vẫn có người nói chen vào, cũng khẳng định không cao hứng.
- Ngươi gọi Lục Tầm đúng không, trước đây ta có nghe qua danh tiếng của ngươi, ta cảm thấy Dương... Hắn nói rất đúng, ngươi nên suy tính một chút!
Trương Huyền không để ý tới đối phương trào phúng, Lưu Lăng thực sự nhẫn không được.
Vốn dĩ hắn cảm thấy Lục Tầm rất tốt, còn dự định sát hạch một phen rồi thu làm học đồ, không nghĩ tới lần thứ nhất gặp mặt, liền thấy cảnh này, nói chuyện cùng Dương sư như vậy, quả thực coi trời bằng vung, không biết trời cao đất rộng, cái kia tia hảo cảm hiếm hoi kia cũng lập tức không còn sót lại chút gì.
- Đa tạ Lưu sư đề điểm, ta đã cân nhắc tốt...
Nghe được Lưu sư lên tiếng, Lục Tầm không dám ra vẻ, vội vã ôm quyền, thái độ nói chuyện với Trương Huyền, hoàn toàn là hai thái cực .
Thấy hắn không có lĩnh ngộ ý của chính mình, Lưu Lăng lắc đầu cũng không nhiều lời.
Dương sư ngăn cản Thẩm Truy bệ hạ nói ra thân phận, rất rõ ràng không muốn để cho đối phương biết, đã như vậy, hắn cũng sẽ không lắm miệng nói ra.
- Ba trăm vạn mà thôi, cũng đừng nói vay mượn cái gì mất tình cảm, Lục Trầm đại sư là giáo viên của ta, trực tiếp đưa cho ngươi cũng không sao!
Thấy Dương sư cũng không có ý tứ trách tội, Thẩm Truy bệ hạ yên lòng, mở miệng nói.
Số tiền này đối với một vài gia tộc lớn cũng không tính là cái gì, một cái Vương quốc tự nhiên cũng xem thường, làm con trai của lão sư, đừng nói mượn, tặng không cũng không tính là gì.
- Đa tạ bệ hạ! Bất quá, nếu nói là mượn, vậy thì là mượn, ân tình của phụ thân, ta không muốn dính!
Lục Tầm vẫy tay một cái, khuôn mặt đầy tự kiêu.
Lúc trước đã cùng lão gia tử nói rõ rồi, hắn là hắn mà bản thân là bản thân.
Làm sao có khả năng chiếm tiện nghi của đối phương?
- Đi lấy ba trăm vạn kim tệ!
Biết có chút mâu thuẫn giữa hai cha con này, Thẩm Truy bệ hạ cũng không nói thêm nữa, khoát tay áo ra hiệu cho thái giám đứng ở bên cạnh.
Thái giám xoay người rời đi, thời gian không lâu, đem ra một xấp kim phiếu đưa đến.
- Đa tạ bệ hạ, Lục Tầm ta chẳng mấy chốc sẽ trả lại, nói được là làm được!
Tiếp nhận kim phiếu, Lục Trầm lần thứ hai ôm quyền.
- Ừm! Thẩm Truy bệ hạ xua tay.
Có thể trả lại cũng tốt, không trả nổi thì thôi, hắn cũng không để ý.
Hiện tại lão tổ đột phá, đạt đến Tông Sư cảnh, sau đó Thiên Huyền Vương quốc khẳng định quốc lực càng ngày càng cường thịnh, một khi có thể hấp dẫn danh sư trấn thủ, chưa biết chừng là có thể xung kích nhị đẳng Vương quốc, chỉ là ba trăm vạn, không tính là gì.
- Lục Tầm (Vương Siêu) liền không quấy rầy bệ hạ, cáo từ!
Tiền tới tay, Lục Tầm không dừng lại, xoay người liền muốn rời khỏi.
Mới vừa đi mấy bước, ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng Trương Huyền ở cách đó không xa.
- Ta không biết thân phận của ngươi là cái gì, có thể ở đây cùng ba vị danh sư và bệ hạ nghị sự, chắc là cũng không đơn giản, bất quá, ta vẫn có lời nói muốn nhắc nhở ngươi một câu!
- Ồ? Trương Huyền nhìn sang.
- Người khác trò chuyện, tốt nhất không nên tùy tiện nói chen vào, làm như vậy, sẽ làm cho người ta chán ghét!
Lục Tầm hơi vung tay cánh tay, vẻ mặt ngạo nghễ, như là một đóa sen trong bùn mà không nhiễm mùi bùn, thánh khiết kiêu ngạo, dưới chân cũng không dừng lại, đi ra ngoài.
Nhìn Trương Huyền một chút, Vương Siêu cười nhạo một tiếng, cũng đuổi sát theo Lục Tầm.
Hai người vừa rời đi, gian phòng lập tức yên tĩnh lại, ba vị danh sư từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, không nói gì.
- Cái tên này... Đến cùng là lấy tự tin ở đâu ra?
Qua không biết bao lâu, Trang sư không nhịn được nói.
Hắn xem như là nhịn gần chết.
Một cái minh tinh giáo sư nho nhỏ, liền học đồ cũng không tính, lại có thể mở miệng chỉ trích Dương sư, liền bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí một khi đối mặt với Dương sư, vậy mà.
Lá gan cũng quá lớn đi!
- Vốn là ta còn dự định thu hắn làm học đồ, bây giờ nhìn lại, vẫn là quên đi, không có lễ phép, không coi bề trên ra gì...
Lưu Lăng cũng lắc đầu.
Tiếng tăm của Lục Tầm rất lớn, thậm chí đã không hạn chế ở khu vực của Thiên Huyền Vương quốc, mấy người Lưu Lăng cũng đã sớm nghe đến, không nghĩ tới lần thứ nhất gặp mặt liền lúng túng như vậy.
- Dương sư, xin lỗi, hắn chắc là... Không biết thân phận của ngươi, vậy nên mới vô ý mạo phạm...
Thấy ba vị danh sư đều có chút bất mãn, Thẩm Truy bệ hạ vội vàng nhìn về phía người trong cuộc Dương Huyền, hi vọng hắn không nên tức giận.
- Không có gì, tuổi còn trẻ liền lấy được thành tựu như vậy, có chút ngạo khí cũng là khó tránh khỏi!
Trương Huyền lắc đầu, đứng dậy:
- Được rồi, Thẩm Hồng đã đột phá, ta cũng nên đi rồi, mong rằng bệ hạ cố gắng nhanh chóng thu thập bí tịch Thông Huyền cảnh rồi đưa đến cho ta.
- Vâng! Thẩm Truy bệ hạ liền vội vàng gật đầu.
- Cáo từ!
Trò chuyện cùng ba vị danh sư thêm một lúc, Trương Huyền cảm thấy không cần thiết phải lưu lại, liền ôm quyền, bồng bềnh đi ra khỏi hoàng cung, để cho ba vị danh sư và Thẩm Truy bệ hạ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Xem đến chưa?
Dựa theo những người khác, giúp người đột phá, khẳng định nhân cơ hội vơ vét, mà hắn, nhẹ như mây gió, không mang đi một áng mây...
Thậm chí bị tiểu bối ngay mặt nghi vấn, nói móc, cũng không có một chút tức giận nào.
- Đây mới thực sự là lòng dạ cùng khí độ mà một danh sư nên có!
Lưu Lăng ca ngợi.
- Đúng đấy! Vị Dương sư này, ta phục, nếu như có thể bái hắn làm thầy, thực sự là có phúc ba đời!
Trịnh Phi cũng liền vội vàng gật đầu.
- Trước liền nghe qua danh tiếng của Lục Tầm, không nghĩ tới sau khi gặp mặt, hắn lại có dáng vẻ ấy!
Cảm khái xong, nhớ tới biểu hiện của Lục Tầm lúc trước, Lưu Lăng lắc lắc đầu, tiếp theo lại nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Bệ hạ lần trước nói, qua mấy ngày nữa, Lục Tầm muốn cùng một người tên là Trương Huyền lão sư tiến hành sư giả bình trắc, không biết có phải là thật hay không?
Tại Thiên Huyền Vương quốc lưu lại một quãng thời gian, cũng chuyên môn chú ý qua Hồng Thiên học viện, chuyện này không phải bí mật gì, hơi hơi hỏi thăm liền có thể rõ ràng.
- Thật có việc này!
Thẩm Truy bệ hạ gật đầu.
Trở lại Vương cung, liền nhận được Tiền Các Lão bẩm tấu, cũng biết cái sự kiện được xác định là tam tinh sự kiện này.
Hai đại giáo sư giao đấu, tuy rằng không chấn động như Dương Huyền danh sư ghé thăm Thiên Huyền Vương quốc , nhưng cũng khuấy lên phong vân, hấp dẫn vô số ánh mắt.
- Có thể cùng hắn giao đấu, vị Trương Huyền lão sư này chắc cũng là minh tinh giáo sư của Hồng Thiên học viện chứ? Trước nay, sao mà ta vẫn chưa từng nghe nói về hắn?
Lưu sư mang theo nghi hoặc nhìn sang.
Binh đối chiến với binh, tướng đối chiến với tướng, Lục Tầm là minh tinh giáo sư đứng đầu của Hồng Thiên học viện, vị Trương lão sư này nếu dám cùng hắn đối chiến, chắc là cũng không kém quá nhiều.
Nhưng mình đã nghe qua tên của không ít lão sư tuổi trẻ tài cao, làm sao lại chưa từng nghe tới danh tự này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận