Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thu vào nhẫn

- Làm sao? Còn không thừa nhận?
Thấy khóe miệng tên này co giật, một bộ lợn chết không sợ nước sôi, Trương Huyền nhíu mày.
Tên này thật là đến chết cũng không thừa nhận, hắn không ngại luyện hồn đối phương!
Phương pháp luyện hồn của Vu Hồn sư, có thể rút linh hồn ra, cứ thế mà luyện chế đến chết, dùng để thẩm vấn, hỏi thăm, mọi việc đều thuận lợi.
Bởi vì làm như vậy, sẽ để cho người bị thi pháp, mãi mãi không được siêu sinh, quá mức tàn nhẫn, nên hắn không muốn dùng, không nghĩ tới tên này còn là cái xương cứng!
Vừa rồi thú ngữ hắn đều nghe được, ngươi an bài Linh thú phi hành, đi vây công các Danh Sư, thế mà hiện tại còn không muốn thừa nhận, chẳng lẽ cho rằng ta không có cách nào?
Tin ta trong nháy mắt liền giết ngươi hay không?
- Muốn giết cứ giết, mặc dù ta là thú, nhưng không phải loại ham sống sợ chết, tùy ý ngươi vũ nhục, càng không thể làm ra sự tình có lỗi với chủ nhân!
Tử Dương Thánh thú cắn răng.
Đối phương rõ ràng giội nước bẩn lên người nó, một khi nhả ra, danh dự cuộc đời của nó đều phó mặc, cho dù chết, lại có mặt mũi gì đi gặp chủ nhân?
Lão viện trưởng một đời vì bảo vệ nhân loại mà tranh đấu, làm thú sủng nếu khuất phục Dị Linh tộc, tùy ý nói bậy, coi như may mắn sống sót, cũng sẽ áy náy mà chết.
- Tiếp tục đánh cho ta!
Không nghĩ tới tên này xương cứng như thế, vì bảo hộ chủ nhân Dị Linh tộc, cận kề cái chết không theo, Trương Huyền nhíu mày một cái, hơi vung cánh tay.
- Khụ khụ...
Rất nhiều khôi lỗi đang muốn lao tới, Ngoan Nhân ở trong thư tịch thực sự nhịn không được mở miệng:
- Trương sư, tiếp tục đánh nữa, ta sợ nó sẽ chết ở chỗ này!
Nghe đối phương nói, lúc này Trương Huyền mới chú ý, khôi lỗi ra tay cực nặng, tên kia bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, thật muốn tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ thật sẽ chết ngay tại chỗ.
- Vậy làm sao xử lý bây giờ?
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền cực kỳ buồn bực.
Linh thú khác đánh một trận, cho cái mứt táo, liền trực tiếp thần phục, tên này ngược lại tốt, cận kề cái chết không theo!
Mặc dù miệng hắn nói hung ác, nhưng trên thực tế lại không thể thật đánh chết.
Một khi chết rồi, sự tình nó bị người nào sai khiến, lại vì sao phải đánh lén Danh Sư, sẽ biến thành vụ án phức tạp không manh mối, chỉ cần những Dị Linh tộc phía sau vẫn còn, Danh Sư học viện liền có nguy hiểm cực lớn.
Coi như mặc kệ những người khác, chỉ cần hắn còn ở Danh Sư học viện, cũng không muốn bị người ngầm tính toán.
- Như vậy đi... Ta chữa thương giúp nó trước, các ngươi lại đánh một trận, nhìn xem có thể để cho nó khuất phục hay không!
Suy tư nửa ngày, Trương Huyền nghĩ ra một biện pháp, cổ tay khẽ đảo, lấy ra một hồ lô rượu, rót chân khí vào trong đó.
Từ sau lần trước sự tình, hắn biết dùng rượu che giấu Thiên Đạo chân khí cực kỳ dễ dàng, liền mua không ít hồ lô rượu cất ở trên người.
Tưới rượu lên người Tử Dương thú, một canh giờ sau ngoại thương mới hoàn toàn khôi phục, hiện tại hắn chỉ là Kiều Thiên cảnh, Thiên Đạo chân khí khôi phục thương thế cùng cấp bậc cực kỳ đơn giản, nhưng khôi phục Thánh giả liền không dễ dàng như vậy.
Đợi ngoại thương khỏi hẳn, lại để cho bốn khôi lỗi ngăn chặn tay chân, hai khôi lỗi xé miệng, cứ thế mà rót vào nửa bình.
Liên tục rót bốn năm hồ lô, hao phí hơn nửa canh giờ, nội thương mới hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Được rồi... Tiếp tục đánh đi!
Thấy tên này khôi phục thương thế, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã không thể đánh chết, liền từ từ đến a.
Ngươi không phải bị thương sao? Vậy ta liền giúp ngươi trị hết tổn thương, chữa khỏi lại tiếp tục, như thế một ngày nào đó ngươi sẽ không kiên trì nổi!
- Rống!
Nghe được phân phó, các khôi lỗi hai mắt hưng phấn, ở trong tiếng gào thét vọt lên, lần nữa điên cuồng loạn ẩu.
Chỉ chốc lát, toàn thân Tử Dương Thánh thú sưng đỏ, thoi thóp.
Lần nữa hao phí chân khí hỗ trợ chữa thương, đợi trị không sai biệt lắm, lại tiếp tục cuồng ẩu.
Liên tục ba lần, ánh mắt của Tử Dương Thánh thú ảm đạm, đã sống không bằng chết.
Bất quá nó vẫn không nói ra sự tình liên quan tới Dị Linh tộc, xem ra cực kỳ trung thành với chủ nhân.
- Hôm nay trước đến đây đi...
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy mặt trời đã bắt đầu rơi về phía tây, biết không nhanh trở về, hôm nay khảo hạch không cách nào thông qua, Trương Huyền đành phải lộ vẻ tức giận ngừng cử động tiếp tục đánh.
Chơi đùa đã hơn nửa ngày, thế mà ngay cả một Thánh thú cũng không thể khuất phục, thật buồn bực.
Cũng được, tên này ngay cả chết còn không sợ, nói ra thiếu hụt thì có ích lợi gì?
Chết cũng không sợ, lại có sự tình gì phải sợ?
Tiếp tục chơi đùa tiếp nữa, cũng chỉ là tốn thời gian, chỉ có thể cùng đối phương hao tổn, nhìn lúc nào có thể khuất phục.
Dù sao hắn có nhiều thời gian.
- Cái tên này lớn như thế, cũng không thể khiêng đi a?
Mặc kệ có trở về hay không, khẳng định cũng phải mang nó đi, nhưng mà to con như thế, làm sao mang?
Khiêng cũng có thể khiêng được, nhưng mà đây chính là một Thánh thú, nếu như bị người khác biết, đánh thảm như vậy, sự tình Ngoan Nhân cùng khôi lỗi, làm không cẩn thận liền sẽ bị khai quật ra.
Liên quan tới Dị Linh tộc, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng.
Lại nói, hiện tại mới vừa đến Danh Sư học viện, tốt nhất khiêm tốn một chút, không cần thiết huyên náo dư luận xôn xao, làm cho tất cả mọi người đều biết, ngay cả Thánh thú cũng có thể giết chết.
- Mặc dù Thiên Nghĩ Phong Sào nhỏ chút, nhưng nếu như tên này cuốn một chút, hẳn là có thể đủ nhét a...
Đo đạc một chút, Trương Huyền vuốt cằm.
Tử Dương thú này có chút tương tự Linh thú viên hầu, dù kích cỡ không nhỏ, nhưng nếu như đầu cắm vào trong đũng quần, cuốn mình lại, dùng dây thừng cột chặt, có lẽ có thể nhét vào tổ ong đường kính chừng hai mét.
Kiếp trước có ít người luyện yoga rất lợi hại, có thể nhẹ nhõm chui vào ao cá không lớn.
- Thử một chút!
Cũng không xoắn xuýt, từ trong trữ vật giới chỉ, lấy ra một tấm da Linh thú, dùng Băng Vũ kiếm chẻ thành dây thừng giao cho khôi lỗi.
Mấy khôi lỗi đánh Tử Dương thú nửa chết nửa sống, cuốn cuốn, dùng dây thừng trói lên, lại dùng chân đạp lại, mạnh mẽ co lại mấy lần.
Dù sao đối phương là Thánh thú, sinh mệnh lực mạnh mẽ, lại thêm có chân khí của mình tẩm bổ, muốn chết cũng không dễ dàng như vậy.
Dạo qua một vòng, phát hiện không sai biệt lắm có thể chứa đựng, lúc này Trương Huyền mới khẽ đảo cổ tay, lấy tổ ong ra, tinh thần khẽ động, thu vào.
Bành!
Trong tổ ong, Thiên Nghĩ Phong Mẫu bị chen ở biên giới, mặt kề ở trên vách, tràn đầy vặn vẹo, thân thể cũng biến thành một chữ đại vặn vẹo, sắp vỡ vụn.
Kích cỡ của nó hơi nhỏ hơn nhân loại, vốn ở trong tổ ong đường kính hai mét cực kỳ thoải mái, nhưng Tử Dương thú vừa đến, lại chen đến nó muốn ói ra.
May mắn tố chất thân thể cũng không tệ lắm, nếu không chỉ sợ lần này sẽ bị chèn chết.
- Được rồi, trước kiên trì một chút, chờ ta tìm được chỗ ở, sẽ thả các ngươi ra!
Biết bên trong chen chúc, Trương Huyền có chút ngượng ngùng bàn giao một câu.
Mặc kệ là lấy Tử Dương thú hay Thiên Nghĩ Phong Mẫu ra, đều có chút kinh thế hãi tục, vẫn là trước để bọn chúng ở bên trong, chờ mình trở về lại nói.
Thu tổ ong vào trữ vật giới chỉ, cúi đầu nhìn một vòng, bàn tay Trương Huyền trảo một cái, hai cái trữ vật giới chỉ rơi vào lòng bàn tay.
Chính là Linh thú phi hành cướp được từ trong tay “Dư huynh” cùng Phong Ngô.
Tử Dương thú bị khôi lỗi đánh gần chết, nhẫn tự nhiên đã sớm mất, Trương Huyền có Minh Lý Chi Nhãn, tìm tới cũng không khó khăn, ngón tay huy huy, một giọt máu tươi dung nhập trong đó.
Linh hồn ấn ký phía trên sớm đã bị Tử Dương thú xóa đi, hiện tại có thể trực tiếp nhận chủ.
- Thật nhiều nội đan Linh thú... Có lẽ đầy đủ ta qua ải, giành được thắng lợi đánh cược, xem ra không cần tiếp tục đi săn a!
Tinh thần quét một vòng, lập tức phát hiện có không ít nội đan Linh thú.
Dư huynh cùng Phong Ngô kia, mượn nhờ Thú Lân hương cùng Tầm Tích Thử, săn giết không ít Linh thú đơn độc, trong giới chỉ thu hoạch tương đối khá.
Qua ải đương nhiên không cần phải nói, đối phương đã mất đi cái này, muốn ở trong gần nửa ngày, lại săn giết nhiều như vậy, chỉ sợ cũng không dễ dàng, có thể nói đã chiến thắng đánh cược.
Không chỉ như thế, bên trong linh thạch trung phẩm cộng lại, thế mà cũng hơn ngàn, đủ loại bảo vật, thậm chí trận pháp cũng là cái gì cần có đều có, cực kỳ sa xỉ.
- Hai người này thật có tiền, chẳng qua cũng tốt, có thể hóa giải khẩn cấp!
Hiện tại hắn thật có chút nghèo, nhận được hai cái trữ vật giới chỉ này, có thể giải quyết không ít phiền phức.
Còn có muốn trả lại hay không...
Nói đùa gì thế!
Cũng không phải hắn cướp, cố gắng nhiều như thế mới đánh Tử Dương thú bán sống bán chết, nhận được giới chỉ xem như khao thưởng, không tính là gì.
Hô!
Đang định để giới chỉ vào túi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lật tay một cái, một ngọc phù xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Quang mang lưu chuyển, óng ánh sáng long lanh, chính là Kích Không phù mà “Dư huynh” dùng để đánh cược với mình!
Trước đó hắn dùng thư viện kiểm tra, xác thực là đồ tốt, có giá trị không nhỏ.
Vốn cho rằng đánh cược chiến thắng mới có thể thu, không nghĩ tới tới tay như vậy.
- Có thứ này, coi như gặp được Thánh giả nhất trọng đánh lén cũng không sợ!
Hắn mỉm cười, giấu kỹ trong người.
Lúc trước Long Lân hộ thân phù liền cứu mình nhiều lần, thứ này còn tốt hơn cái trước, để ở trên người, cho dù bị Thánh giả nhất trọng đánh lén, cũng có thể bình yên vô sự.
Chỉ cần tránh thoát đánh lén, đợi kịp phản ứng, phóng ra Ngoan Nhân cùng khôi lỗi, tình huống khẳng định sẽ nghịch chuyển.
- Đáng tiếc không cầm được Tầm Tích Thử...
Thu hồi giới chỉ cùng các bảo vật, nhớ tới Tầm Tích Thử, Trương Huyền mang theo tiếc nuối lắc đầu.
Thứ này có thể căn cứ dấu vết tìm kiếm được Linh thú hoặc vật phẩm khác, tuyệt đối là bảo vật hiếm có.
Linh thú phi hành kia chỉ lấy giới chỉ tới, nhưng không bắt thứ này, có thể thấy nó là Linh thú, cho nên thả.
Một khi Tầm Tích Thử không bị khống chế, nhờ vào cái mũi mẫn cảm, lại muốn tóm lấy, gần như không có khả năng.
- Trở về a!
Nhìn nhà tranh một vòng, lại không tìm được bảo vật gì, lúc này Trương Huyền mới thất vọng thu hồi khôi lỗi cùng Ngoan Nhân, thẳng tắp bay xuống dưới núi.
Trước đó đánh Tử Dương thú xong, liền để Thiên Nghĩ Phong Mẫu đưa tin cho Linh thú phi hành, lệnh nó thả các Danh Sư, chỉ cần buông ra vây công, nhờ vào năng lực của Danh Sư, săn giết vài con qua ải là không khó lắm.
Không cần lo lắng.
Dù sao hắn là tới thí luyện, cũng không phải thánh mẫu, bị Linh thú vây công chết, cũng chỉ có thể coi bản thân học nghệ không tinh, mình không có nghĩa vụ cùng trách nhiệm đi cứu.
Vận chuyển Hồng Trần Đạp Thiên bộ, tốc độ cực nhanh, đi ngang qua mấy sơn cốc, bên trong thật có dấu vết chiến đấu, xem ra Linh thú cùng Danh Sư đều có tổn thương, có điều không phải rất lớn.
Ở trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Một đường bay gấp, dọc đường cũng gặp phải vài Linh thú không có mắt, đều bị hắn một quyền đánh giết, thu nội đan.
Rất nhanh liền đi tới dưới núi, thấy phía trước có bóng người lục tục ngo ngoe, lúc này mới tìm một nơi yên tĩnh hạ xuống, theo sát đằng sau đám người đi đến chân núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận