Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Thật là đúng dịp ngươi cũng vậy!

Quảng trường ngoài sơn phong.
Thương Ngô ở dưới lực lượng truyền tống trận, không có khống chế tốt thân thể, ngã xuống đất, con mắt nhìn trừng trừng trên không, cảm giác có chút nghi ngờ nhân sinh.
Hắn là truyền nhân của Tử Tú Cổ Thánh, thiên chi kiêu tử chân chính, từ trong ngàn vạn tộc nhân trổ hết tài năng, nhưng đến nơi này... Phối hợp mấy đồng bạn, vây công người thực lực thấp hơn mình, kết quả bị đối phương nhẹ nhõm đào thải...
Càng nghĩ càng thấy xấu hổ không có cách nào gặp người.
Giẫy giụa đứng dậy, đang định bụm mặt, lặng lẽ rời đi, liền nghe một thanh âm kinh ngạc vang lên.
- Thương Ngô, ngươi cũng bị đào thải, không nghĩ tới ở đây nhìn thấy...
Ngay sau đó một bóng người đi tới trước mặt.
Nhìn rõ ràng bộ dáng người này, Thương Ngô sững sờ:
- Hề Uyên, sao ngươi cũng ở nơi đây?
Hề Uyên là hậu nhân của Tử Tích Cổ Thánh, hai người quan hệ khá tốt, thường xuyên cùng một chỗ giao đấu, thực lực không kém bao nhiêu, hắn bị đào thải nhanh như vậy, cảm thấy rất mất mặt, không dám gặp người, không nghĩ tới bạn thân còn bị đào thải nhanh hơn.
Vậy mà tới trước một bước.
- Ai, không nói, công kích một người thực lực yếu, muốn bảo vệ danh ngạch, không nghĩ tới bị đá ra...
Hề Uyên cười khổ lắc đầu.
- Ngươi cũng bị người thực lực thấp hơn đào thải?
Thương Ngô chấn động, kìm nén không được:
- Không biết người kia là ai?
- Không nói cũng thế, nói ra mất mặt, thực lực của người này, chỉ là Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong phổ thông, cùng ta còn kém một đoạn dài...
Hề Uyên hơi đỏ mặt.
- Cũng là Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong phổ thông? Đến cùng là ai?
Thương Ngô vội vàng nói.
- Là... hậu nhân của Tử Trì Cổ Thánh, Phàn Tiểu Phong!
Hề Uyên lúng túng nói.
- Quả nhiên là hắn... Ta cũng bị hắn đào thải!
Trong mắt Thương Ngô tràn đầy khó tin.
- Ngươi cũng bị Phàn Tiểu Phong đào thải?
Hề Uyên sửng sốt.
- Đúng vậy! Hắn một người cùng mười hai người chúng ta đối chiến, chúng ta toàn bộ đào thải...
Thương Ngô vội vàng giải thích, lời còn chưa dứt, một thanh âm ngạc nhiên vang lên.
- Ngươi cũng bị Phàn Tiểu Phong đào thải? Thật đúng dịp, chúng ta cũng bị hắn đào thải, hắn một người đánh ba người chúng ta liên thủ...
Ngay sau đó bốn người đi tới.
- Thật khéo, chúng ta cũng vậy!
Lại tới ba cái.
- Thật sự là trùng hợp, chúng ta cũng vậy, thật thê thảm ah!
Lại tới năm cái.
- Chúng ta không tính thảm, nhìn thấy đám người Nhan Nhất Tiếu không? Hình như cũng bị hậu nhân Tử Trì Cổ Thánh đào thải...
Lại có mấy người đi tới trước mặt.
Khóe miệng Thương Ngô giật một cái.
Đảo mắt, đã vây tới hơn bốn mươi người, vậy mà đều bị Phàn Tiểu Phong đào thải...
Chẳng lẽ tính sai?
Tấn công nhiều người như vậy, sẽ không bị thương, không hao tổn chân khí ư?
- Đừng chán nản, đi theo ta!
Thấy bộ dáng của hắn, một thanh niên cười đi tới trước mặt.
- Ừm!
Nhận ra thân phận người trước mắt, hậu nhân của Tử Tích Cổ Thánh Bá Tự, lúc này gật đầu, theo ở phía sau.
Bá Tự mang theo Thương Ngô, ở trong đám người đi tới trước mặt một đống thanh niên bị đào thải khác:
- Các ngươi tốt, chúng ta là bị hậu nhân của Tử Trì Cổ Thánh đào thải, không biết các ngươi là...
- Thật đúng dịp, chúng ta cũng vậy!
- Chúng ta cũng vậy!
- Đồng bệnh tương liên ah... sau này mọi người sẽ là bạn tốt!
Một hồi náo nhiệt, lại hơn mười người xông tới.
Rời khỏi đám người này, lại đi tới trước mặt một đám người khác, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ thấy đối phương tiến lên đón:
- Bị Phàn Tiểu Phong đào thải sao! Chúng ta cũng vậy, rốt cuộc tìm được tổ chức...
Thương Ngô:
- ...
Hắn lúc này thật cảm thấy sắp khóc.
- Mọi người chú ý, chúng ta muốn thành lập một liên minh tên hậu nhân Tử Trì Cổ Thánh đào thải, có nguyện ý tham gia không?
Một thanh âm vang lên.
- Ta báo danh!
- Ta cũng tới!
...
Một hồi hưởng ứng.
- ...
Đột nhiên, Thương Ngô cảm thấy bị người tu vi thấp hơn mình đào thải, không những không xấu hổ, còn có chút đắc chí, tràn đầy vinh dự!
...
- Vậy thì hết rồi?
Trợn mắt nhìn về phía trước, Phàn Tiểu Phong không có biến hóa chút nào, Phàn Tiểu Tinh cảm thấy nhân sinh quan của mình triệt để lật đổ.
Đối mặt mười hai người này, hắn ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, Tiểu Phong cùng mình thực lực tương đương, vậy mà xông tới đào thải toàn bộ...
Trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, đến cùng đã trải qua cái gì, vì sao có biến hóa to lớn như vậy?
Phàn Tiểu Phong gật đầu, không để ý tới hắn, mà đi tới trước mặt Trương Huyền:
- Lần này... Ta đánh thế nào?
Trong ánh mắt mang theo căng thẳng, giống như học sinh thấy được lão sư.
- Thế nào?
Ánh mắt Trương Huyền hiu quạnh, không nhấc lên được tinh thần, khoát tay áo:
- Bình thường đi!
Cũng chẳng muốn nói.
Chỉ điểm lâu như vậy, trải qua nhiều chiến đấu như vậy, lại còn đánh thành bộ dáng này, may mắn không phải bản tôn, nếu không mất mặt cũng muốn mất chết!
Trương Huyền hắn, truyền thụ cho nhiều đệ tử như vậy, cái nào không phải tên tuổi lẫy lừng, đối với chiến đấu có lĩnh ngộ siêu cường, mà cái này...
Trước đó còn nghĩ, hậu nhân của Chư Tử bách gia học tập rất nhanh, có thể suy một ra ba, ai biết... làm cho giống thật mà là giả.
- Ta... Ta sai rồi! Ta biết đánh không tốt...
Nhìn bộ dáng của hắn, Phàn Tiểu Phong biến sắc, trong thanh âm mang theo run rẩy.
Có thể có thành tựu hiện tại, đều là vị trước mắt này chỉ điểm, nếu không muốn nói, còn làm sao tiến bộ?
- Cái này còn gọi đánh không tốt?
Phàn Tiểu Tinh ngây ra như phỗng, nắm lấy tóc, vẻ mặt điên cuồng, theo không kịp tư duy của hai người.
- Biết là tốt rồi!
Trương Huyền xoay đầu lại:
- Vừa rồi chiêu thứ ba đi vào đám người, rõ ràng có thể dùng Thông Tí quyền, lấy tiêu hao đơn giản nhất, đào thải người áo xám kia, vì sao phải dùng Kinh Tiền thủ, đi công kích phía bên phải? Ngươi có biết như vậy, sẽ lãng phí ba chiêu, ba chiêu lâu như vậy, một khi người khác phản ứng lại, chết cũng không biết chết như thế nào! Còn có một cước kia, rõ ràng có thể trước thời hạn tránh đi, lại đón đỡ, lộ ra ngươi có chân khí hộ thể, hay thân thể cứng rắn...
Trương Huyền càng nói càng tức, nói một hơi bảy tám chỗ thiếu hụt, mỗi một cái đều thẳng vào yếu hại.
- Ta...
Phàn Tiểu Phong nói không ra lời.
Chiến đấu mới vừa rồi rất nhanh, không nghĩ tới Tiểu Húc một chiêu một thức đều nhớ rõ ràng, hơn nữa tất cả thiếu hụt đều khắc ở trong óc.
Vốn dùng sức một người đào thải mười hai người, tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, nghe nói như thế, mới biết kém vẫn rất xa!
Còn có không gian tiến bộ càng lớn.
- Tiểu Phong đánh lợi hại như vậy, cũng có nhiều thiếu hụt thế kia, nhãn lực của Tiểu Húc...
Phàn Tiểu Tinh không ngừng nuốt nước bọt.
Cho tới giờ khắc này, hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao ngắn ngủi nửa giờ không gặp, Phàn Tiểu Phong biến hóa lớn như vậy...
Đều là công lao của Phàn Tiểu Húc!
- Tiểu Húc, xin dạy ta, ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ giống như Tiểu Phong...
Phàn Tiểu Tinh kìm nén không được, cũng tới trước mặt, thành khẩn ôm quyền, không còn tâm tính kiêu ngạo như trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận